Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm: "Thì dù gì cũng phải bàn bạc với con một chút chứ."
Hạ Phù Thủy liếc mắt nhìn anh: "Bàn bạc với anh thì có tác dụng gì? Anh tính bỏ mạng à? Trong bốn mươi chín tia sét kia anh chịu được mấy tia?"
Nguyễn Thu Bình: "... Năm tia... Bảy... Tám tia! Con cảm thấy con có thể chịu được tám tia sét."
Hạ Phù Thủy: "Mẹ thấy anh hứng được ba tia là ngã!"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Hạ Phù Thủy nhìn Nguyễn Đông Đông đang xem kiến trong vườn rau cách đó không xa, hạ thấp giọng mình: "Nhưng mà so với Đông Đông, đúng là anh phù hợp hơn thật."
Bà vừa dứt lời thì đã đi ngang qua người Nguyễn Thu Bình để ra chỗ Nguyễn Đông Đông. Nguyễn Thu Bình không nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Phù Thủy, nhưng lại thấy rõ sự buồn bã trong giọng nói của bà. Anh cúi đầu, bốn ngón tay thay phiên nhau ấn lên các khớp xương trên tay. Mãi cho đến khi thấy đau, anh mới mở miệng, nhỏ giọng nói một câu: "... Mẹ, con xin lỗi."
Hạ Phù Thủy dừng lại. Bà quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, trên khuôn mặt đẹp không có biểu cảm thừa thãi nào: "Anh xin lỗi mẹ vì chuyện gì?"
Nguyễn Thu Bình: "... Con biết, mẹ vẫn luôn muốn thúc đẩy hôn nhân của Đông Đông và thần May Mắn."
Cho nên bà mới muốn dẫn Đông Đông hạ phàm, cho nên bà mới đi đến chợ giao dịch để mua quần áo xinh đẹp cho Đông Đông, cho nên bà mới dạy Đông Đông học lễ nghi... Nhưng cuối cùng, người đính hôn với thần May Mắn lại là anh.
Hạ Phù Thủy hơi nhíu mày: "Anh đã làm sai chuyện gì?"
Nguyễn Thu Bình hơi ngớ ra, lúng túng nói: "Con... con phá hỏng kế hoạch của mẹ."
"Đấy là lỗi sai của anh à?"
"... Con... Bởi vì con là thần Xui Xẻo, cho nên chuyện này mới xảy ra."
Hạ Phù Thủy im lặng nhìn Nguyễn Thu Bình, sau đó nói: "Nguyễn Thu Bình, con có thể nói xin lỗi vì bất kì chuyện gì, nhưng không thể chỉ vì con là thần Xui Xẻo mà nói xin lỗi."
"Bởi vì đó không phải lỗi của con."
Môi Nguyễn Thu Bình khẽ run lên, anh không nói gì. Một cơn gió thổi qua, lá cây trong sân vang lên những tiếng xào xạc, những chiếc lá ngả vàng lung lay rồi rơi xuống, cũng có vài chiếc rơi trên bả vai Nguyễn Thu Bình.
Hạ Phù Thủy giơ tay ra, lãnh đạm dùng phép thuật để phủi lá trên vai anh xuống: "Nhớ chưa?"
Thấy Nguyễn Thu Bình gật đầu, bà mới thả lỏng hàng lông mày đang chau lại rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đang đi xa của Hạ Phù Thủy, Nguyễn Thu Bình chậm chạp giơ tay lên, chạm vào bả vai của mình. Nguyễn Thịnh Phong là Tiên tự nhiên, còn Hạ Phù Thủy là Hóa Tiên. Nguyên hình của bà là hoa phù dung, vì vậy hình dáng của phép thuật khi bà thi triển cũng giống như một cánh hoa phù dung to lớn. Hạ Phù Thủy vừa mới giúp anh phủi lá cây xuống, cánh hoa phù dung ấy lướt qua bả vai anh, nhẹ nhàng và dịu dàng giống như bàn tay của mẹ đang xoa lên.
Khóe môi Nguyễn Thu Bình nhẹ nhàng cong lên, trên gương mặt hiện ra nét cười vui vẻ.
.......
Lại đến thời gian "luyện công" cố định mỗi ngày, Nguyễn Thu Bình nằm trên đống lá rụng sau núi để suy nghĩ về đời người.
Cho nên nói... Không bao lâu sau khi Úc Hoàn lịch kiếp, anh sẽ phải lập gia đình cùng hắn?
Cảm giác thật kỳ lạ...
Nguyễn Thu Bình lăn lộn trong đống lá khô. Vốn dĩ anh vẫn chưa biết định nghĩa quan hệ của mình và Úc Hoàn như thế nào, bây giờ thì hay rồi, anh có thể định nghĩa nó là bạn đời được luôn.
Nguyễn Thu Bình chợt nhớ đến việc khi Úc Hoàn lịch kiếp trở về thì sẽ được sắc phong thành thần. Đến lúc đó, hắn sẽ trở thành thần May Mắn chân chính, pháp lực vô biên, chắc chắn sẽ không sợ tí xíu xui xẻo trên người anh. Chuyện này chẳng phải đã nói rõ... nói rõ rằng anh có thể vô tư tiếp xúc với Úc Hoàn rồi hay sao?!
Trước kia Nguyễn Thu Bình không dám nghĩ đến chuyện lập gia đình như thế này, không ngờ rằng bây giờ anh thực sự có bạn đời rồi!
Hơn nữa không phải bạn đời bình thường, mà còn là người bạn đời mà anh có thể vô tư chạm vào!!!
Gương mặt Nguyễn Thu Bình có hơi đỏ lên. Anh lại lăn lộn trên mặt đất, nhưng lần này hiển nhiên là do vui vẻ.
Nguyễn Thu Bình thuận tay nhặt một chiếc lá phong, thoải mái đặt lên mặt mình.
Từ từ đã!
Anh cầm lại chiếc lá trên mặt mình, nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc. Ban nãy không có ai nói cho anh, rốt cuộc khi tiên nam kết hôn với tiên nam thì ai sẽ phải hứng chịu thiên lôi, và phải chịu mấy tia?!
Anh không chịu được nhiều tia quá đâu!
Nhưng chuyện này phải đi hỏi ai nhỉ?
Nguyễn Thu Bình vắt óc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ tới con đường tắt để tìm thông tin - Gương Trò Chuyện!
Gương Trò Chuyện được coi như là tiên khí phổ thông trên tiên giới. Khi nó vừa mới xuất hiện thì đã trở nên vô cùng phổ biến, khi dùng chiếc gương này để hỏi đáp và giao lưu với nhau, các tiên nhân hay gọi hành động đó là: Mở gương nói chuyện.
Loại tiên khí được nghiên cứu và ra đời mấy ngàn năm trước này gần gần giống điện thoại di động của con người.
Nguyễn Thu Bình lập tức cảm thấy đứng ngồi không yên. Anh nhanh chóng dùng tốc biến chạy ngay về phòng mình để tìm Gương Trò Chuyện của bản thân.
Nguyễn Thu Bình từng say mê việc "mở gương nói chuyện" trong một khoảng thời gian, bởi vì người dùng trên đó không biết anh là thần Xui Xẻo, cho nên không có ai xa lánh anh. Cảm giác ấy vô cùng tuyệt vời. Nhưng hơn bảy mươi năm trước, có một người bạn thân thiết mà anh thường trò chuyện hình như đã biết thân phận của anh. Người đó bỗng dưng công kích chửi bới anh, còn anh thì buồn bã mất một khoảng thời gian rất dài, từ đó về sau anh cũng không dùng Gương Trò Chuyện thêm một lần nào nữa.
Nguyễn Thu Bình tìm gương mất hơn hai mươi phút thì mới thấy nó ở trong một chiếc hộp bám bụi. Anh rửa sạch chiếc gương, mở nó ra lần nữa. Trong đó xuất hiện rất nhiều thông báo, nhưng đó đều là những thông báo từ mấy năm trước rồi.
Anh xem qua vài cái, phát hiện ra người "bạn" đó đang chửi mình. Thỉnh thoảng còn có tin nhắn của một đến hai người lạ, nói mấy thứ như: "Nghe nói nói chuyện với thần Xui Xẻo cũng gặp xui, suy ra dùng Gương Trò Chuyện với thần Xui Xẻo cũng sẽ gặp xui phải không? Thử xíu nhỉ, hihi."
Hồi trước, Nguyễn Thu Bình thấy rất khó chịu khi đọc được những lời này, nhưng bây giờ anh chẳng có cảm xúc gì hết, thậm chí còn thấy giọng điệu châm chọc móc mỉa này khá nực cười. Anh xóa hết tin nhắn, sau đó tập trung tìm câu hỏi: "Hai nam tiên yêu nhau có bị thiên lôi đánh không?" trên trang "Rễ Cây Trò Chuyện".
Nhưng khi anh đổi từ khóa vài lần, "cây trò chuyện" vẫn không hiện ra câu trả lời mà chỉ có một "cây già" ẩn danh từ mấy thập niên trước: "Phát hiện đối tượng có quan hệ mập mờ với mình trên Gương Trò Chuyện có cùng giới tính thì phải làm sao? Ghê tởm quá, hận không gϊếŧ được thằng đó". Nhưng Nguyễn Thu Bình lướt từ đầu tới cuối cũng không thấy có ai nhắc đến chuyện hai tiên nam yêu nhau thì có bị sét đánh hay không.
Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chuẩn bị đăng câu hỏi của mình lên. Nhưng khi nhớ tới việc mình bị người ta chửi mắng hơn bảy mươi năm trước và phòng ngừa ngộ nhỡ có chuyện gì đó, anh vẫn đổi lại biệt danh của mình.
Trước kia Nguyễn Thu Bình rất cẩn thận khi đặt biệt danh, suy nghĩ suốt hai ngày anh mới chọn cái tên "Xích đu đung đưa". Nhưng bây giờ anh chỉ đổi tạm biệt danh thành "Có chuyện muốn hỏi", sau đó lập tức "trồng" một "cây trò chuyện": "Hai vị tiên đồng tính yêu nhau có bị thiên lôi đánh không? Chuyện gấp, tôi cắm cọc ở đây đợi".
Không lâu sau, anh đã nhận được câu trả lời: "Không bị. Mấy chục năm trước thì có đấy, nhưng mấy năm nay cải cách rồi, không bị đánh đâu."
Nguyễn Thu Bình vỗ vỗ ngực mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, anh không bị sấm sét bổ vào người đến chết đi sống lại trong ngày kết hôn. Nguyễn Thu Bình cảm ơn người đã trả lời câu hỏi của anh, sau đó chuẩn bị rời khỏi Gương Trò Chuyện. Nhưng đúng lúc này, "rừng" cá nhân của anh bỗng hiện lên một tin nhắn mới. Nguyễn Thu Bình mở lại rừng cá nhân của mình, chỉ thấy người gửi lại là người "bạn" đã mắng chửi anh hơn bảy mươi năm trước - Kỳ Mãn Thiên!
Trái tim Nguyễn Thu Bình nảy lên, mở tin nhắn ra với tâm thế run sợ. Anh thấy Kỳ Mãn Thiên gửi lại bài viết "Hai vị tiên đồng tính yêu nhau có bị thiên lôi đánh không? Chuyện gấp, tôi cắm cọc ở đây đợi" mà anh vừa mới đăng lên cho anh, cũng nhắn thêm: "Là cậu à?"
Nguyễn Thu Bình: ?!!!
Nhanh thế, anh đã đổi tên rồi, sao tên này vẫn nhận ra anh?
Qua bảy mươi năm rồi, chuyện vẫn chưa kết thúc ư?!!
Nguyễn Thu Bình vốn dĩ muốn nói mình đã trưởng thành rồi, không sợ bị người khác mắng. Nhưng anh lại nghĩ, nhỡ sau bảy mươi năm, mồm miệng cái tên này độc địa hơn thì làm sao bây giờ?
Ngay lúc này, Nguyễn Thu Bình phát hiện ở góc trên bên trái giao diện có một chấm nhỏ màu đỏ. Sau khi anh ấn vào nó, trên màn hình xuất hiện một tính năng có tên "Chặt cây", bên cạnh còn có dòng chú thích đi kèm: Sau khi sử dụng chức năng "Chặt cây", đối phương không thể gửi tin nhắn cho bạn nữa, cũng không thể truy cập vào vườn nhà bạn.
Rất sợ việc người này lại gửi những lời mắng chửi cho anh vào ngay giây kế tiếp, cho nên Nguyễn Thu Bình lo lắng ấn vào chức năng này, "chặt" luôn cái cây tên Kỳ Mãn Thiên.
Ổn rồi!
Nguyễn Thu Bình duỗi người, tắt Gương Trò Chuyện đi rồi cất nó vào trong ngăn kéo.
Anh khẽ ngâm nga, rút sổ ghi chép chuyện vui trên giá sách xuống. Anh bơm đầy mực cho bút máy, bởi vì anh cảm thấy hôm nay mình có rất nhiều chuyện vui để viết.
......
Đồ của thần May Mắn tuy rằng có may mắn, nhưng vận khí dính trên những thứ đồ đó đều có giới hạn. Sau một khoảng thời gian dài, tất nhiên vận may trên đó cũng tan biến đi. Bởi thế cho nên Nguyễn Thu Bình định bụng, sau này lần nào hạ phàm cũng phải mang cho Úc Hoàn một tấm "bùa hộ mệnh". May mắn thay, mảnh vỡ của chiếc cốc làm bằng sứ vẫn còn sót lại một ít trong thùng rác nhà thần May Mắn, với cả còn có những đồ vật khác nữa, anh nghĩ anh có thể gắng sức được một khoảng thời gian.
Cầm lấy mảnh sứ xong, Nguyễn Thu Bình nhanh chóng tốc biến đến cửa Quan Trần. Anh đến hơi sớm, Ty Mệnh vẫn còn chưa đến, trước cửa chỉ có mỗi anh và Kỳ Nguyệt.
"Hôm nay không có cấp trên xuống thanh tra, cậu không cần hạ phàm." - Kỳ Nguyệt nói.
Nguyễn Thu Bình đá lên bậc thang và nói: "Tự tôi muốn xuống."
"Vì sao?" - Kỳ Nguyệt hỏi với gương mặt không cảm xúc - "Cậu không sợ vận xui của mình sẽ mang thêm điều bất trắc cho Úc Hoàn à?"
Động tác của Nguyễn Thu Bình dừng lại. Anh nói: "... Tôi tự có cách giải quyết, sẽ không để Úc Hoàn gặp chuyện ngoài ý muốn nữa."
"Thật ra thì gặp chuyện cũng tốt." - Dường như Kỳ Nguyệt đang bật cười - "Nếu Úc Hoàn người phàm gặp chuyện bất trắc và chết đi, há chẳng phải là hắn có thể nhanh chóng quay về trời để kết hôn với cậu?"
Nguyễn Thu Bình nhíu mày, cảm thấy hôm nay cách nói chuyện của Kỳ Nguyệt rất quái gở.
"Nguyễn Thu Bình!" - Cách đó không xa vang lên giọng nói của Cảnh Dương. Cậu đang kéo Thần Hải đi tới, ánh mắt sáng ngời.
Nhìn thấy những người khác đang đi đến đây, Kỳ Nguyệt im lặng bước ra ngoài.
Nguyễn Thu Bình liếc nhìn Thần Hải đang được kéo đi y chang con lợn chết trôi rồi hỏi: "Cậu ta bị sao đấy?"
"Không sao cả." - Cảnh Dương nói - "Tháng nào cũng có vài ngày cậu ấy cực kì đói như thế này."
"Hôm nay chúng ta đi chung nhé?" - Cảnh Dương hỏi.
Nguyễn Thu Bình gật đầu: "Được chứ."
"Sẽ không làm phiền các cậu đâu đúng không?" - Cảnh Dương chớp chớp mắt, hỏi nhỏ.
"... Không đâu, các cậu đi cùng tôi mới được."
"Tại sao?"
Vành tai Nguyễn Thu Bình có hơi đỏ lên, anh không biết nên giải thích như thế nào.
Hôm qua anh mới hạ phàm có một ngày mà đã hoàn toàn lĩnh đủ sinh lực và sự cuồng nhiệt của Úc Hoàn. Anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu như hôm nay anh ở riêng với Úc Hoàn, anh có thể chống cự đến mức nào.
Nói thật, anh cũng không ghét việc động chạm thân mật với Úc Hoàn, chẳng qua là... chẳng qua là anh chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với ai như thế. Hơn nữa anh là người đã chứng kiến Úc Hoàn lớn lên, mặc dù đối với Úc Hoàn thì thời gian đã trôi qua mấy chục năm. Nhưng trong ký ức của anh, lần trước khi cả hai gặp nhau, Úc Hoàn mới chỉ là một cậu thiếu niên mười bảy tuổi. Xa hơn một chút, nửa tháng trước khi anh gặp Úc Hoàn, hắn vẫn chỉ là một đứa nhóc cao đến thắt lưng của anh.
Cho nên mỗi lần Úc Hoàn... mỗi lần Úc Hoàn hôn anh triền miên, anh đều thấy có cảm giác là lạ và xấu hổ khó tả.
Nguyễn Thu Bình cảm thấy dường như anh còn cần một chút thời gian để làm quen với sự thay đổi trong mối quan hệ của mình và Úc Hoàn. Nhưng một ngày trên trời bằng một năm dưới trần gian, Úc Hoàn thật sự không kịp chờ đợi.
......
Đi qua cửa Quan Trần, bọn họ được truyền tống xuống nhân gian.
Khoảnh khắc khi mở mắt ra, một màu xanh biếc đập vào mắt.
"Ồ! Biển nè!" - Thần Hải ban nãy như sắp chết đến nơi, đói đến không cử động được và cần người dìu đi bỗng như sống lại. Cậu ta nhảy cẫng lên, mừng rỡ chạy ra biển - "Mình đến đây, cua ơi, tôm hùm ơi, bữa tiệc dưới đáy biển ơi!!!"
Cảnh Dương chạy theo Thần Hải, Nguyễn Thu Bình thì nhìn ra bốn phía để tìm Úc Hoàn trong vòng một trăm mét.
Không lâu sau, anh thấy Úc Hoàn đang đứng trong một căn phòng với những bức tường to lớn làm bằng thủy tinh trong suốt, soi chiếu lại cảnh biển cách anh tám mươi mét về bên trái.
Qua mặt tường thủy tinh trong suốt không dính một hạt bụi, Nguyễn Thu Bình có thể nhìn rõ gương mặt của Úc Hoàn.
Đối diện với Nguyễn Thu Bình là góc nghiêng của Úc Hoàn, hắn ngồi ở bàn làm việc cách đó không xa và đang gọi điện thoại. Có vẻ như gặp chuyện khó giải quyết nào đó, hắn tháo cà vạt, vẻ mặt cũng coi như là bình tĩnh, nhưng hàng lông mày đang chau lại đã thể hiện rõ tâm trạng không mấy lạc quan bây giờ của hắn.
Nguyễn Thu Bình không nghe rõ hắn nói điều gì, nhưng có thể thấy rõ động tác cúp máy của hắn ẩn chứa vẻ tức giận.
Ngay sau đó, cửa phòng của Úc Hoàn được mở ra, những quản lý cấp cao mặc vest lần lượt bước vào. Bọn họ vào phòng, chào một tiếng "Chủ tịch Úc", sau đó cúi thấp đầu, hơi khom lưng, người nào người nấy mặt mũi trắng bệnh, tác phong mang vẻ căng thẳng mãi không dứt.
Úc Hoàn liếc nhìn bọn họ một lần rồi vịn tay lên gậy ba-toong, đứng dậy, từng bước từng bước đến gần một người đàn ông đang không ngừng lau mồ hôi trong số đó.
Hắn dừng bước, cúi đầu nhìn người đàn ông này. Rõ ràng hắn chưa nói cái gì, chưa làm chuyện gì, nhưng dáng người cao lớn và ánh mắt u ám khó lường của hắn đều khiến cho người ta có một cảm giác áp lực khó tả. Hắn im lặng một lúc lâu rồi mới hờ hững cất lên một câu nói, ấy thế mà lại khiến cho người đàn ông kia bị dọa đến mức run rẩy cả người.
Úc Hoàn quay người lại, đang định lấy tập tài liệu trong tủ kính. Nhưng hắn vừa mới chạm tay lên tập tài liệu đó, cả người bỗng ngẩn ra.
Nhìn thấy bóng mờ hiện lên trên mặt kính, Úc Hoàn chợt xoay người lại, nhìn Nguyễn Thu Bình đang đứng bên ngoài bức tường thủy tinh.
Nguyễn Thu Bình vẫy tay, mở miệng chào hắn.
Trên mặt Úc Hoàn bỗng xuất hiện một nụ cười thật tươi, ánh mắt sáng lên, sắc mặt rạng rỡ. Ngay sau đó, hắn chống gậy, nhanh chóng đi tới chỗ Nguyễn Thu Bình.
... Sau đó hắn cụng đầu vào tường thủy tinh.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Quản lý sau lưng: "......"
Úc Hoàn xoa đầu, nụ cười trong trẻo rực rỡ vẫn được giữ nguyên trên gương mặt như thể hắn không thèm để ý đến những chuyện này.
Hắn vừa nhìn Nguyễn Thu Bình, vừa đổi hướng, nhanh chóng đi tới cửa phòng.
Nguyễn Thu Bình cũng đi về phía trước theo hắn, nhưng anh còn chưa đi đến cửa chính của căn phòng này, Úc Hoàn đã đi ra từ nơi nào, niềm vui sướng trên gương mặt hắn rõ ràng như không thể kiềm chế được.
Bước chân của Úc Hoàn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, khoảnh khắc hắn chỉ cách Nguyễn Thu Bình năm mét, hắn bỏ gây ba-toong ra, nhào lên người Nguyễn Thu Bình.
Vẫn là màn gặp lại quen thuộc trong ký ức.
Nguyễn Thu Bình cười, giang hai tay ra, quen cửa quen nẻo chào đón cái ôm của hắn.
Nhưng cái ôm trong dự đoán của anh không xuất hiện. Tay phải của Úc Hoàn ôm thật chặt eo của anh, sau đó buộc anh từng bước từng bước lùi về sau.
Nguyễn Thu Bình bị động tác bất thình lình này gây bất ngờ, ứng phó không kịp. Vì lùi về phía sau quá nhanh, cả người anh có hơi lảo đảo. May mắn thay Úc Hoàn đang ôm eo anh rất chặt, gần như phải bế anh lên thì anh mới không bị ngã xuống đất.
Nguyễn Thu Bình bị đẩy đến cây cọ đằng sau, cả lưng anh cũng dính sát lên thân cây gồ ghề kia. Anh há miệng, còn chưa kịp nói gì thì cằm đã bị người khác nâng lên, Úc Hoàn không kịp chờ đợi gì nữa mà đặt một chiếc hôn lên môi anh, dường như muốn cướp đi hết không khí của anh.
Phía sau là trời xanh, mây trắng và biển khơi, bên cạnh là hàng cây cọ và chuối tây to lớn. Bọn họ đứng dưới cây cọ, những tán lá rộng lớn trên cây chuối tây rủ xuống, che hơn nửa thân hình của hai người.
Úc Hoàn giúp Nguyễn Thu Bình tựa người vào thân cây, còn hắn thì như lữ khách trên sa mạc tìm thấy hồ nước ngọt ngào, người thập tử nhất sinh gặp được thần linh mà hôn anh triền miên không dứt, không thể kìm hãm.