Lúc đẩy Úc Hoàn ra, Nguyễn Thu Bình giống y chang một người đang bị nghẹt thở, nhanh chóng há miệng to để hô hấp. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Úc Hoàn hôn anh mà không hề có một biện pháp phòng tránh gì, sự nhạy bén trong đầu anh lại nhanh chóng trỗi dậy. Nguyễn Thu Bình nhanh tay lấy mảnh sứ trong túi Càn Khôn ra, động tác vô cùng vội vã. Lúc rút tay ra khỏi túi, ngoại trừ mảnh vụn từ cốc nước của thần May Mắn thì còn có cả một phong bao lì xì mới tinh.
Bao lì xì này là do mẹ của thần May Mắn cho anh, chẳng qua là lúc anh nhận nó thì nhét luôn vào túi Càn Khôn, đến giờ vẫn chưa mở ra xem. Bởi vì tiền tệ trên Thiên Đình không được sử dụng rộng rãi, cho nên phong bao tiền lì xì khá hiếm thấy. Cho dù có, đa phần cũng toàn là túi Càn Khôn ẩn chứa bí mật, bên trong được cất một chút đá hoặc đan để tăng cường linh lực.
Nhưng phong bao lì xì trong tay anh nhìn thế nào cũng thấy chỉ giống một bao lì xì phổ thông bình thường, anh cũng không biết rốt cuộc ở bên trong có thứ gì.
Nguyễn Thu Bình bỗng thấy hơi tò mò với thứ ở trong đó, nhưng trước mắt anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Anh cất bao lì xì vào túi Càn Khôn, sau đó dùng phép thuật mài qua các cạnh sắc nhọn của mảnh sứ một chút. Cho đến khi thấy nó không thể khiến tay người khác bị thương, anh mới đưa nó cho Úc Hoàn, nghiêm túc dặn dò: "Hai ngày nay phải cầm cho chắc, không thể đánh rơi đâu đấy."
"Mảnh sứ này với mảnh năm ngoái Nguyễn Nguyễn cho em là trên cùng một chiếc cốc à?"
Nguyễn Thu Bình gật đầu: "Ừ, đều là đồ của thần May Mắn. Em cầm theo thì có thể chống được một chút vận xui anh lây cho em."
Đưa cho Úc Hoàn mảnh sứ xong, Nguyễn Thu Bình lại lấy một cái ống đựng quẻ, giơ lên trước mặt Úc Hoàn: "Rút ra xem."
Úc Hoàn bật cười: "Nguyễn Nguyễn cầm mấy thứ này bên người à?"
"Tất nhiên!" - Nguyễn Thu Bình nghiêm túc nói - "Anh phải kiểm tra vận khí của em bất cứ lúc nào!"
Dưới trạng thái Nguyễn Thu Bình để Úc Hoàn cầm tay mình, hắn liên tiếp rút ra ba quẻ. Nhưng không biết có phải vì hai người mới hôn nhau hay không, lần này kết quả rút quẻ của Úc Hoàn hiển nhiên không bằng lần trước.
Ba lần rút, một lần ra Trung Hạ, hai lần ra Hạ.
Nguyễn Thu Bình thấy kết quả trên quẻ thì buông tay Úc Hoàn ra, cũng theo bản năng lùi về sau một bước.
Úc Hoàn nhìn động tác lùi lại của anh, hơi cau mày: "Không có quẻ Hạ Hạ, cũng rất được rồi mà."
Nhưng Nguyễn Thu Bình thấy không được tí nào. Anh bắt đầu hơi cân nhắc xem lần sau hạ phàm thì có nền cầm thêm mấy cái mảnh sứ nữa không. Nhưng mà như vậy... đồ trong thùng rác chắc chắn không thể còn đến lúc Úc Hoàn nhắm mắt xuôi tay.
Chẳng lẽ anh phải lấy mấy thứ không ở trong thùng rác nhà thần May Mắn nữa hay sao? Dù sao những thứ này đều cho chính hắn dùng, nhưng mà chủ nhân không có ở nhà, tùy tiện lấy đồ của người ta... nghĩ kiểu gì cũng thấy không được tốt cho lắm. Nhỡ anh cầm phải thứ gì quan trọng thì sao?
Nguyễn Thu Bình càng nghĩ càng rối, lông mày chau lại đến mức sắp dính vào với nhau.
Ngay lúc này, anh chợt nhớ tới bao lì xì mà mình vừa lấy ra ban nãy. Nếu là đồ của mẹ thần May Mắn cho, nói không chừng cũng dính vận may của thần May Mắn.
Ánh mắt Nguyễn Thu Bình lập tức sáng lên, anh vội vàng lấy bao lì xì kia ra. Nhìn nó hơi mỏng, sau khi được mở ra, bên trong hình như cũng chỉ có một tờ giấy.
Nhưng khi Nguyễn Thu Bình rút "tờ giấy" đó ra, anh kích động đến mức suýt khóc. Đây không phải là tờ giấy, mà là một lá bùa được vẽ trên vải.
Nền vàng rực, chữ đỏ thắm.
Trên bề mặt là những nét chữ cổ văn rối rắm được viết lít nha lít nhít, Nguyễn Thu Bình chỉ có thể nhận ra năm chữ cái to đùng trong số đó: Bùa may mắn tối thượng.
Nguyễn Thu Bình đã từng nhìn thấy thần May Mắn viết bùa đuổi xui cho người khác, nhưng những lá bùa đó hoàn toàn khác với lá bùa trong tay anh lúc này, chứ còn chưa xét đến việc chất lượng vải của nó cao cấp hơn rất nhiều. Bề mặt vải bên dưới những chữ cái và nét chữ tinh vi trông vô cùng tỉ mỉ. Ví dụ như con bạch hổ biểu trưng cho may mắn được khắc họa vô cùng hoàn hảo với tỉ lệ nhỏ, vẻn vẹn chỉ to bằng móng tay, Nguyễn Thu Bình nhìn mãi, tưởng mình mù đến nơi rồi mới thấy rõ được những đường vân trên người nó. Anh thật sự không biết thần May Mắn vẽ ra kiểu gì.
Chất vải cao cấp như vậy, cách vẽ tinh tế khéo léo đến vậy, những văn cổ chằng chịt chi chít mà lại đường hoàng nghiêm túc, nhìn một cái là biết đây không phải là lá bùa may mắn thông thường. Nó thật sự không phụ lòng năm chữ cái to to ở phía trên - bùa may mắn tối thượng!!!
Đây chính là thứ mà bây giờ Nguyễn Thu Bình cần nhất!!!
Nguyễn Thu Bình càng nhìn càng kích động, thậm chí kích động đến mức tay cũng hơi run lên. Anh nhanh chóng đưa nó cho Úc Hoàn: "Cầm mau!"
"Đây là gì?"
"Cái này là bùa may mắn tối thượng do thần May Mắn viết! Hữu dụng hơn mảnh sứ trong tay em nhiều cực kì!!!"
Úc Hoàn cụp mắt, nhìn lá bùa may mắn trong tay mình: "Lại là đồ của thần May Mắn?"
"Tất nhiên! Chỉ có đồ của thần May Mắn mới có vận may, mới có thể ngăn cản vận xui anh lây cho em!" - Nguyễn Thu Bình bất ngờ có được lá bùa này, cười tươi rói đến độ hai khóe môi sắp chạm vào vành tai luôn rồi.
"Nguyễn Nguyễn thân quen với thần May Mắn lắm hả?" - Úc Hoàn hỏi.
"Không quen, còn chưa gặp bao giờ." - Nguyễn Thu Bình lại cầm ống rút quẻ ra, ánh mắt sáng lên - "Nhanh nhanh, thử lại lần nữa coi sao!!"
Bùa may mắn tối thượng của thần May Mắn thực sự không hề tầm thường. Úc Hoàn rút mấy lần, tổng cộng đều là quẻ Thượng Thượng, cho dù có chạm vào Nguyễn Thu Bình thì hắn vẫn rút ra quẻ Thượng Thượng hoặc vài quẻ Thượng.
Nguyễn Thu Bình thỏa mãn cất ống đựng quẻ đi, vui vẻ nói: "Có lá bùa này thật sự rất tốt! Em cũng không cần lo sẽ bị lây vận xui của anh nữa!"
"Thế hử?" - Úc Hoàn chớp mắt - "Vậy điều đó có phải đã nói rõ rằng em có thể làm bất cứ chuyện gì với Nguyễn Nguyễn đúng không?"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nụ cười trên mặt Nguyễn Thu Bình từ từ cứng lại.
Anh bỗng thấy, mảnh sứ cũng không tệ lắm...
Nhìn đôi mắt càng ngày càng hừng hực tình ý nóng bỏng của Úc Hoàn, trái tim Nguyễn Thu Bình cũng càng ngày càng hoảng. Anh lắp bắp đổi chủ đề: "... À thì... À đấy... Sao em lại làm việc ở đây? Anh còn tưởng chỗ này là khu du lịch gì đó..."
"Chỗ này là thắng cảnh nghỉ dưỡng thật, cũng là dự án mà công ty của em đang khai thác. Nhưng mà dạo này dự án gặp chút vấn đề, em mới tới đây để xử lý."
"Anh nhớ rồi, vừa mới nhìn thấy không khí chỗ em làm, hình như vấn đề khá nghiêm trọng đúng không. Thế em nhanh chóng đi xử lý đi!"
"Mấy chuyện đó cũng không nghiêm trọng đến thế." - Úc Hoàn cười - "Nguyễn Nguyễn, anh còn nhớ lúc em bảy tuổi không? Bọn mình đã quyết đi ra biển chơi, nhưng mà không chơi được. Bây giờ được rồi, bọn mình có thể ở chỗ này chơi thật vui. Nguyễn Nguyễn muốn đi chỗ nào chơi trước?"
... Hôn quân, đúng là hôn quân!
Nguyễn Thu Bình thở dài: "Em xử lý công việc trước đi, xong rồi thì lại đi chơi."
"Em không muốn lãng phí thời gian khi Nguyễn Nguyễn ở đây."
"... Nhưng mà công việc cũng rất quan trọng. Em như thế, cho dù anh có đi chơi thì cũng không thấy vui."
Úc Hoàn nghĩ một lúc, sau đó nói: "Thế Nguyễn Nguyễn đi vào với em nhé."
Nguyễn Thu Bình suy tư, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Nói thật, anh cũng hơi hơi muốn xem lúc Úc Hoàn làm việc thì sẽ như thế nào.
Nguyễn Thu Bình vừa mới gật đầu, Úc Hoàn đã dắt anh đi về phía trước. Không có cây che chắn, Nguyễn Thu Bình liếc một cái đã thấy năm người quản lý trong căn phòng kia đang nhìn chằm chằm hai người qua bức tường thủy tinh.
Ánh mắt của họ vừa khiếp sợ vừa tò mò.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Mặt Nguyễn Thu Bình lập tức đỏ lên. Anh cuống cuồng buông tay Úc Hoàn ra, nhỏ giọng hỏi: "Bị nhìn thấy rồi, mới nãy... mới nãy ấy, đều bị nhìn thấy hết rồi..."
Úc Hoàn nhìn mấy người cấp dưới kia, họ ngay lập tức cúi đầu. Hắn chỉ cây cối xung quanh, sau đó nói: "Không sao, cây che đi rồi, bọn họ không nhìn thấy bọn mình làm gì đâu."
Nguyễn Thu Bình nhìn những tán lá chuối tây to đùng, nhớ tới góc đứng của hai người bọn họ, đúng là không thể nhìn thấy cảnh trong phòng thủy tinh.
Nhưng mà... đây không phải là lừa dối mình, ăn hiếp người khác hay sao? Coi như mấy người kia không thấy cụ thể bọn anh đang làm gì, nhưng chỉ cần là người không ngốc nghếch thì có thể tưởng tượng ra được. Nói không chừng... Nói không chừng họ còn tưởng tượng ra mấy thứ quá đáng hơn...
Nguyễn Thu Bình bỗng thấy mặt đỏ tía tai. Anh vừa nhìn mấy người trong phòng, vừa nói nhỏ: "Em xử lý ổn thỏa công việc đi, anh ra bãi cát chờ em."
Úc Hoàn mím môi, dường như hơi không bằng lòng nhưng vẫn đồng ý: "Em sẽ nhanh chóng xử lý xong rồi ra."
.......
Vùng biển ở đây vô cùng đẹp, cho dù bây giờ không phải là mùa du lịch, trên bờ biển vẫn có không ít du khách đến chơi.
Nguyễn Thu Bình tìm mãi mới thấy Cảnh Dương, cậu đang ngồi trên bãi cát ngắm biển.
"Thần Hải đâu?" - Nguyễn Thu Bình vừa đi tới gần Cảnh Dương vừa hỏi.
Cảnh Dương chỉ tay ra biển khơi, sau đó nói: "Xuống biển ăn rồi."
Vẻ mặt Nguyễn Thu Bình có hơi khó hiểu: "... Ăn sống á."
Cảnh Dương cười nói: "Này có là gì, cậu ấy là Thao Thiết. Lúc chưa thành tiên, khi đói cậu ấy còn ăn cả đất."
"Cậu thấy cậu ta lúc chưa thành tiên rồi à?" - Nguyễn Thu Bình hơi bất ngờ.
"Ừ, gặp mấy lần." - Cảnh Dương cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
"... À mà cậu không tìm thấy Úc Hoàn à? Sao nhanh thế đã ra đây rồi?"
"Em ấy đi xử lý công việc." - Nguyễn Thu Bình bỗng nhớ tớ lá bùa may mắn tối thượng - "À này, bùa đuổi xui của các cậu có giới hạn thời gian không?"
Cảnh Dương nói: "Chắc là có, nhưng không có thời hạn cố định. Bởi vì cái đấy dùng để xua tan vận xui của cậu, cho nên nếu tiếp xúc với cậu càng lâu, bùa đuổi xui cũng sẽ hết hạn càng nhanh."
Nghe thấy thế, Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên, theo bản năng dịch người sang bên một chút, cách Cảnh Dương xa hơn một tí.
"Tôi mới nhận lá bùa này, hơn nữa sau khi cậu hạ phàm thì vận xui cũng chỉ còn lại một phần mười thôi." - Cảnh Dương xấu hổ cười - "Thật ra thì cậu không cần để ý như thế đâu."
"Nhưng mà sao cậu lại hỏi tôi chuyện này?" - Cảnh Dương chớp mắt nhìn, có vẻ hơi tò mò.
Nguyễn Thu Bình thấy cũng không có gì phải giấu, cho nên hỏi thẳng: "Cậu biết bùa may mắn tối thượng không?"
"Biết chứ!" - Cảnh Dương lập tức thấy hứng thú - "Đấy là bùa cực kỳ may mắn mà chỉ có thần May Mắn mới có năng lực viết ra. Nghe nói thần May Mắn dùng máu để viết, nó ngưng tụ vận khí may mắn nhất của cậu ta. Viết lá bùa này xong sẽ tiêu hao nhiều linh lực lắm đấy! Nhưng quan trọng nhất đó là, lá bùa này có thể áp dụng lên bất kỳ thứ gì, không chỉ thần tiên mà ngay cả thực vật, thậm chí là những món đồ không có sinh mệnh, tất cả đều có thể sử dụng lá bùa này! Thậm chí nó còn bảo vệ chủ nhân của mình lúc họ gặp nguy hiểm! Nếu như bùa chú được phân chia đẳng cấp, bùa may mắn tối thượng chắc chắn sẽ là lá bùa cao cấp nhất!"
"À đấy!" - Cảnh Dương quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, hai mắt sáng lên - "Nói không chừng lá bùa đó hữu dụng với cậu! Nếu sau này có cơ hội thì bảo thần May Mắn viết cho cậu một lá, cậu sẽ không xui xẻo như bây giờ nữa! Với cả quan hệ của cậu và cậu ta như thế, cậu muốn một lá bùa như thế chắc cũng không khó đâu!"
Nguyễn Thu Bình gãi đầu: "Thật ra thì, tôi có một lá..."
Cảnh Dương có hơi kinh ngạc: "Cái gì? Cậu có một lá bùa may mắn tối thượng á? Thần May Mắn cho cậu à?"
"Coi như vậy đi." - Nguyễn Thu Bình nói - "Mẹ thần May Mắn cho tôi."
"Cậu có cầm lá bùa kia theo người không?"
"Không, tôi cho Úc Hoàn rồi. Em ấy chạm vào tôi, tôi sợ em ấy xui xẻo."
Cảnh Dương hơi nhíu mày, không biết nên đánh giá chuyện "Mình tiêu hao linh lực viết bùa, cuối cùng nó vẫn trở về tay mình" như thế nào. Có lẽ đây cũng là minh chứng cho vận may của thần May Mắn?
Cậu nhìn Nguyễn Thu Bình, bỗng dưng hỏi nhỏ: "Thật ra thì tôi cảm thấy cậu cầm lá bùa này vẫn tốt hơn. Ý tôi không phải là Úc Hoàn cầm thì không tốt, chỉ là tôi thấy Úc Hoàn cầm một lá bùa cao cấp như vậy, có hơi lãng phí..."
Dù sao Úc Hoàn cũng là thần May Mắn hạ phàm, vận khí vẫn rất tốt, không cần phải có thêm một lá bùa may mắn tối thượng nữa.
"Không có lãng phí đâu." - Nguyễn Thu Bình cúi đầu, lấy tay bốc một nắm cát lên, nhìn những hạt cát dần dần rơi xuống trong tay mình. Anh nhỏ giọng nói: "Nếu như không phải do tôi, em ấy sẽ rất khỏe mạnh, sẽ không cực nhọc như bây giờ."
Cảnh Dương nhìn anh, không nói gì thêm. Cậu chỉ quay đầu, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn về mặt biển xa xa.
......
Cách chỗ Nguyễn Thu Bình không xa, Úc Hoàn đang lặng lẽ đứng dưới tán cây. Hắn bỗng cúi đầu xuống, lấy lá bùa từ trong ngực ra.
Úc Hoàn đã tham gia không ít buổi đấu giá, đi đến rất nhiều viện bảo tàng, cũng nhìn thấy vô số bảo vật quý hiếm cổ xưa. Nhưng từng nét bút nhỏ xíu, hình vẽ và chữ viết trên lá bùa này đều tinh xảo hơn bất kỳ đồ vật nào mà hắn đã thấy.
Chuyện này khiến người ta gần như không thể không nhịn được suy đoán, vì viết được lá bùa này, người tạo ra nó rốt cuộc đã mất bao nhiêu lâu, bao nhiêu tinh lực.
Úc Hoàn cầm lá bùa này lên, ngửi thử một chút, thế mà lại thật sự ngửi được mùi máu nhàn nhạt. Có lẽ đây là máu của thần tiên, cho nên nó không hề tanh hôi chút nào, ngược lại lại có hương thơm thoang thoảng.
Úc Hoàn rủ mi, lấy tay vuốt nhẹ hình vẽ trên lá bùa. Bỗng dưng, dường như hắn phát hiện ra điều gì đó mà hàng lông mày hơi nhíu lại. Hắn đưa lá bùa này lại gần mắt mình, nghiêm túc nhìn hình vẽ ở góc dưới bên trái. Nơi đó được vẽ lên vô số đám mây cát tường, bên trên đám mây là một con chim biểu trưng cho may mắn. Mà ở dưới cánh chim ấy, có ba chữ cái cực nhỏ:
"Gửi Nguyễn Nguyễn".