“Tiền Trác, giữ bà ấy lại!”
Khương Dương nhíu mày.
Lỗ Huệ dù sao cũng là một phụ nữ nhà quê đã quen với công việc đồng áng nặng nhọc, giờ lại điên cuồng đánh đấm, sức mạnh không hề nhỏ, Tiền Trác đã tốn rất nhiều công sức mới có thể khống chế được bà ta.
Khương Dương còn nghi ngờ nhiều hơn.
Bí mật gì ẩn chứa trong quyển nhật ký này mà khiến Lỗ Huệ sợ hãi như vậy?
Cô nhanh chóng mở cuốn nhật ký, lật đến vài trang mà bà ta chưa kịp xé.
Những dòng chữ viết bằng bút chì của Thái Đệ đập vào mắt, theo sau đó là sự căm ghét mãnh liệt được trút ra giữa các dòng chữ.
Khương Dương cau mày.
Cô cảm thấy thật ngột ngạt.
Trên trang cô lật đến bây giờ, có một dòng chữ lớn được viết ngoằn ngoèo.
Phông chữ thuộc về trẻ con thì ngây thơ và non nớt, nhưng lại ý nghĩa thì đáng sợ.
“Tôi ghét ba! Một ngày nào đó, tôi sẽ giết ông ta!”
Những gì Thái Đệ ghi lại trong cuốn nhật ký này không liên tục, kéo dài hơn mười năm.
Khi bắt đầu viết, cô ấy chỉ mới 7 tuổi.
Ở cái tuổi còn chưa biết yêu ghét này, Thái Đệ vô cùng căm ghét ba mình là Thái Quý Thành.
Những lý do bao gồm những cuộc cãi vã trong cuộc sống hàng ngày đến sự phân biệt đối xử Thái Đệ đã phải chịu đựng quanh năm.
Sự phân biệt đối xử này thậm chí còn được khắc trong tên của cô ấy: Chữ Đệ của Thái Đệ có nghĩa là em trai.
Dưới suy nghĩ gia trưởng của Thái Quý Thành, con gái đã định trước là sẽ không được đối xử bình đẳng.
Sau đó, sự thù hận ngày càng lớn khi Thái Đệ lớn lên, cô ấy bắt đầu trút giận lên một người khác trong nhật ký của mình.
Điều Khương Dương không ngờ tới là người này không ai khác chính là mẹ cô ấy.
Nhưng chẳng phải Thái Đệ và Lỗ Huệ đều là nạn nhân sao?
Ánh mắt Khương Dương trầm xuống, càng nghi ngờ hơn, sau đó quay đầu lại.
Chẳng mấy chốc, cô đã hiểu tại sao.
Đó là trang cuối cùng của cuốn nhật ký Thái Đệ viết trước khi rời nhà đi làm.
Trong nhật ký có viết: “Hôm nay tôi học được một câu mới, gọi là “làm ma giúp cho hổ (*)”, đó là một sự kết hợp hoàn hảo cho hai người trong gia đình tôi! Nếu Thái Quý Thành là một con hổ hung ác, thì bà già Lỗ Huệ chính là một con ma! Thái Quý Thành bảo bà ấy đi về phía đông, bà ấy sẽ không bao giờ dám đi về phía tây!”
Do trình độ học vấn không cao, Thái Đệ đã viết “伥” là lỗi chính tả.
Tiếp theo, giọng điệu của Thái Đệ càng lúc càng gay gắt, chữ viết cũng trở nên rối rắm, cuối cùng thậm chí còn biến thành một vệt đen.
Khi viết, đầu bút thậm chí còn xé toạc một khoảng trống trên trang giấy trắng.
Sự tức giận và không cam lòng tuôn trào, đốt cháy qua những vết nứt trên tờ giấy.
“Mỗi lần bà già Lỗ Huệ đó coi tôi như chỗ để trút giận thì cũng bỏ qua đi, bà ấy còn hùa với ông ta bắt tôi phải gả cho ông già đó! Vì sao ư? Để đổi lấy 30 vạn, sau đó để bị đánh mỗi ngày như bà ấy! Thật buồn cười…”
Đột nhiên, việc đọc của Khương Dương bị gián đoạn.
“Đừng xem! Làm ơn, đừng xem!”
Lỗ Huệ khóc lớn, hai tay chai sạn che mặt.
Nỗi xấu hổ che giấu cả đời bị nét chữ của con gái xé nát, trần tru.ồng phơi bày trước mặt người khác.
Sự xấu hổ này khiến Lỗ Huệ không thể chịu nổi!
“Làm sao nó có thể nói về tôi như vậy! Ít nhất tôi đã kéo nó ra khỏi lời đàm tiếu của người đời, nó phải nghĩ cho tôi chứ! Nó gả qua đó thì có sao đâu, nhưng tôi có thể đỡ được vài đòn!”
Lỗ Huệ vừa khóc vừa mắng: “Hơn nữa, nó thì biết cái gì! Trong thôn có rất nhiều cô gái lấy chồng như thế này, không phải tất cả họ đều sẽ khổ như tôi! Nếu…nếu nó vào được một gia đình tốt, chẳng phải sẽ được hưởng phúc sao?”
Khương Dương nghe lý lẽ hùng hồn của bà ấy thì cảm thấy khó chịu trong lòng.
Giống như bị một tảng đá chặn lại, không thể thở được.
Chỉ để có được chút bình yên trước sự bạo hành gia đình của chồng, Lỗ Huệ thậm chí không ngần ngại trở thành đồng phạm, hợp tác với ông ta để đàn áp con gái mình, giờ đây vì giữ thể diện, bà ta liều mạng biện hộ nghe có vẻ quang minh chính đại.
Thật lố bịch!
“Cả bà và Thái Quý Thành đều không đủ tư cách để đưa ra quyết định cho Thái Đệ.”
Khương Dương cao giọng, lạnh lùng nói: “Pháp luật quy định quyền tự do kết hôn, cô ấy có quyền lựa chọn của mình.
Hơn nữa, bà có biết xác suất xảy ra bạo lực gia đình cao như thế nào không? Một phần ba phụ nữ trên thế giới đều từng bị bạo lực gia đình, huống chi là một người vợ được mua bằng tiền? Nếu Thái Đệ thật sự kết hôn, bà có bao giờ nghĩ người đàn ông đó sẽ nghĩ gì về cô ấy không?”
“Cô ấy sẽ bị coi như đồ vật! Không phải người!”
Khương Dương tức giận chất vấn Lỗ Huệ, nhưng đôi mắt bà vẫn mơ hồ.
Cô chợt nhớ ra rằng Lỗ Huệ chỉ có trình độ tiểu học, vì vậy bà ấy không thể hiểu pháp luật và số liệu mà Khương Dương nói, chứ đừng nói đến sự thật bi thảm đằng sau số liệu đó.
Ngu xuẩn và độc ác! Làm ác mà không biết!
Ngôi làng nơi Lỗ Huệ sống rất cũ kỹ và lạc hậu, những khuôn mẫu và hủ tục tích tụ từ đời này sang đời khác giống như bùn đất chặn miệng, mũi, mắt và tai của mọi người.
Nhiều phụ nữ đã được thuần hóa nhẫn nhục chịu đựng như Lỗ Huệ và họ cũng đang cố gắng thuần hóa con gái mình.
Bất hạnh và chết lặng cứ thế truyền từ đời này sang đời khác.
Không thể cắt đứt, khó có thể thoát ra.
Cho dù đó là Lỗ Huệ hay con gái Thái Đệ, họ cũng là những người đáng thương khi phải chịu đựng điều này.
Sau khi trở lại đồn cảnh sát, trong lòng Khương Dương vẫn rất nặng nề.
Cô cúi đầu lấy một cây kẹo mút, nhưng không ăn, chỉ đặt nó giữa các ngón tay và xoay nó.
Động tác thong thả, như muốn chuyển gánh nặng này xuống que kẹo.
Nhưng Khương Dương biết rằng bây giờ không phải là lúc để cô chán nản.
Theo kết quả điều tra của cảnh sát, động cơ phạm tội của Thái Đệ dần lộ diện.
Vì camera giám sát bị hư, cô ấy thậm chí còn có thể ăn cắp thuốc từ bệnh viện.
Chỉ cần tận dụng thời gian, địa điểm và con người.
Chỉ là, nếu muốn xác thực Thái Đệ là nghi phạm giết người Khương Dương còn thiếu một luồng gió đông.
Ngay khi cây kẹo mút trong tay cô quay được nửa vòng, giọng nói của Trần Lãng Phong từ phía sau truyền đến: “Chúng tôi phát hiện ra một chuyện.”
Khương Dương vui vẻ.
Vừa nhắc đến gió đông, gió đông đã đến!
“Đúng như cô dự đoán, chúng tôi đã tìm thấy Thái Đệ trong một camera giám sát trên đường gần hiệu thuốc.”
Trần Lãng Phong đi tới máy tính và cho cô xem đoạn băng ghi hình đã sao chép: “Mặc dù chỉ có quay được nghiêng người của Thái Đệ, còn bị mờ nữa, nhưng sau khi xử lý, về cơ bản có thể xác định được danh tính.”
Tuyệt vời!
Khương Dương quay đầu lại, nhìn băng ghi hình đã qua xử lý, nhếch khóe miệng.
Băng ghi hình này ít nhất có thể chứng minh rằng Thái Đệ đã tỉnh và đã rời khỏi bệnh viện.
“Hơn nữa, khi chúng tôi đến điều tra cũng phát hiện động cơ phạm tội của Thái Đệ đầy đủ hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng.”
Trần Lãng Phong nói: “Theo đồng nghiệp của Thái Đệ, rất lâu trước khi cô ấy gặp tai nạn, ngày hết hạn của một năm đã sắp đến, nhưng cô ấy còn thiếu rất nhiều.”
Điều này có nghĩa là ngay khi Thái Đệ tỉnh dậy, cô ấy sẽ bị Thái Quý Thành ép phải kết hôn với một người nào đó để đổi lấy tiền.
Ý định giết người của cô ấy đối với Thái Quý Thành đã cực kỳ khẩn cấp.
Hai bằng chứng do Trần Lãng Phong phát hiện này đã kịp thời hoàn thành chuỗi bằng chứng chưa hoàn thiện.
Như hai ngọn đèn rọi chiếu thẳng vào Thái Đệ.
Mọi thứ đều được phơi bày ra ánh sáng và không còn nơi nào để che giấu.
“Tốt lắm!”
Khương Dương hếch cằm, hất tóc đuôi ngựa: “Tôi lập tức đưa người đến bệnh viện, cho cô ấy một cơ hội để giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
Cô vừa định gọi đội viên ra ngoài, lại thấy đội phó Trần lộ vẻ do dự không nói nên lời.
Khương Dương lập tức xoay người: “Còn có chuyện gì sao?”
Sau đó, ánh mắt của cô hơi dời xuống dưới, tình cờ nhìn thoáng qua bàn tay của Trần Lãng Phong đang lơ lửng trên không trung.
Bàn tay ấy luôn nghiêm túc, không vu lợi, sẵn sàng tịch thu cây kẹo mút của cô.
Khương Dương: “…”
Ôi, sao cô lại quên chứ? Mẹ Trần này trong đội của họ ghét tất cả các loại đồ ăn vặt!
Hơn nữa, cô còn sử dụng kẹo mút như một cây bút.
Cùng lúc đó, Trần Lãng Phong đã nhiều lần vật lộn với hai tay trong không trung.
Cuối cùng, vì tôn trọng đội trưởng, anh khó khăn rút tay về: “Khụ, cái kia… ăn ít đường thì tốt hơn.”
Nhưng ngay sau đó, Khương Dương đã chủ động giao ra que kẹo.
“Hiểu rồi, mẹ Trần.”
Khương Dương chỉ cười, nhanh chóng đi ra cửa, đối với việc bị tịch thu kẹo không có một chút bất mãn.
Có gì đó không đúng ở đây! Rất là không bình thường!
Trần Lãng Phong bị tiếng cười của cô làm cho khiếp sợ, không khỏi lẩm bẩm: “Không đúng, sao lần này đội trưởng Khương lại đột nhiên ngoan ngoãn như vậy? Trước đây cô ấy chưa từng như vậy…”
Đột nhiên, điện thoại của anh rung lên.
Đó là một thông báo WeChat.
Trần Lãng Phong vội vàng cúi đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy người gửi tin nhắn cho mình là Khương Dương vừa cùng mọi người vội vã đến bệnh viện.
“Đội phó Trần, giúp tôi một việc!”
Trong tin nhắn này, Khương Dương đã viết: “Gần đây, mỗi đội đều có nhiều vụ án, khối lượng công việc của pháp y cũng nặng nề.
Anh có thể giúp tôi thuyết phục pháp y Lận những ngày này đừng quá tham công tiếc việc mà hãy nghỉ ngơi sớm hơn không?”
Về phần tại sao lại nhờ Trần Lãng Phong là người thuyết phục?
Đương nhiên, đó là bởi vì kỹ năng thuyết phục của đội phó Trần rất là tuyệt vời và vô địch.
Dù sao thì, có tìm kiếm toàn bộ cục cảnh sát Nghi Ninh, cũng không thể tìm thấy ai hay cằn nhằn như anh ta.
Cầm điện thoại, Trần Lãng Phong im lặng hồi lâu.
Trong một khoảnh khắc, anh đột nhiên cảm thấy mình giống như một bà mẹ già cảm thấy phức tạp khi biết con gái mình thích một chàng trai.
Trần Lãng Phong thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe cảnh sát chở Khương Dương và những người khác rời khỏi cục cảnh sát và lao đến bệnh viện số 2 của Nghi Ninh.
Lúc này, Lâm Diệp Tư đang trực tại bệnh viện số 2 của Nghi Ninh.
Ánh nắng chiếu xuyên qua không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng chiếu lên giường bệnh của Thái Đệ.
Sắc vàng huy hoàng rực rỡ và mãnh liệt khiến khuôn mặt ấy càng thêm nhợt nhạt và thảm thương.
Tuy nhiên, Lâm Diệp Tư vẫn không dám lơ là cảnh giác.
Chỉ vài phút trước, cô nhận được một cuộc gọi từ Khương Dương và biết rằng Thái Đệ yếu ớt trên giường bệnh có lẽ là hung thủ.
Đáng sợ thật, cô cũng trở nên thận trọng hơn.
Cô không được để Thái Đệ trốn thoát trước khi đội trưởng Khương đến!
Nghĩ như vậy, Lâm Diệp Tư bí mật nắm chặt tay, nhìn Ôn Không Vũ đang kiểm tra cho Thái Đệ: “Bác sĩ Ôn, Thái Đệ thế nào?”
“Các dấu hiệu sinh tồn của cô ấy bình thường và có phản ứng nhẹ với các kí.ch thích bên ngoài.”
Ôn Không Vũ liếc nhìn Lâm Diệp Tư và bình tĩnh nói: “Cô ấy không sao, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Nếu không có việc gì, tôi sẽ đi gặp những bệnh nhân khác.”
Lâm Diệp Tư gật đầu: “Bác sĩ Ôn vẩt vả rồi.”
Sau khi đưa Ôn Không Vũ ra khỏi phòng bệnh, Lâm Diệp Tư nhìn lại lần nữa và thấy một nếp nhăn trên chiếc giường ngủ gọn gàng và sạch sẽ.
Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ…cô nhìn nhầm?
Lâm Diệp Tư đưa tay lên dụi mắt, với vẻ mặt khó tin, cô bước nhanh đến giường bệnh của Thái Đệ.
Lúc này, đồng tử của cô đột nhiên run lên.
Hai mắt Thái Đệ vẫn nhắm chặt, nhưng ngón tay đặt trên giường bệnh khẽ nhúc nhích vài cái, trên chăn bông trắng như tuyết có thể thấy rất rõ ràng.
Hóa ra Thái Đệ đã tỉnh từ lâu rồi!
Ngay lập tức, trái tim của Lâm Diệp Tư bị co thắt dữ dội.
Tay cô run rẩy gọi điện thoại vào di động của Khương Dương, lúc cô quay người định rời đi, đã có người từ phía sau nắm lấy cổ tay cô.
Bàn tay nắm cô lạnh lẽo và gầy guộc.
Là tay của Thái Đệ!
Trái tim của Lâm Diệp Tư đột nhiên đập mạnh, cô khó khăn quay đầu lại, buộc mình phải nhìn vào khuôn mặt tái nhợt và ốm yếu của Thái Đệ.
Ngay khi hai người đang giằng co, điện thoại của Khương Dương đột nhiên được kết nối.
Vì vậy, Khương Dương ở đầu kia của điện thoại có thể nghe rõ giọng nói trong phòng bệnh.
Giọng nói này yếu ớt và nức nở, rõ ràng không phải của Lâm Diệp Tư.
“Giúp tôi…”
Có vài tiếng thút thít đáng thương trong giọng nói đó: “…Có người muốn hại tôi.”
(*) Vẽ đường cho hươu chạy
------oOo------