Ngay lập tức, Khương Dương cau mày.
Mặc dù cô chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu cứu của người này trước đây, nhưng cô có thể mơ hồ nghe thấy tiếng của y tá từ phía Lâm Diệp Tư.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Diệp Tư đang ở trong bệnh viện, trong phòng của Thái Đệ.
Vì vậy, nếu giọng nói này không phải của Lâm Diệp Tư, thì đó phải là của Thái Đệ!
Con ngươi Khương Dương run lên.
Cô chợt nhận ra rằng thật nguy hiểm khi để Lâm Diệp Tư ở lại với một kẻ tình nghi giết người như vậy!
Một linh cảm xấu bất ngờ ập đến.
Năm ngón tay đang cầm điện thoại của Khương Dương đột nhiên siết chặt, giọng nói trở nên gấp gáp: “Bánh Dừa Nhỏ! Em sao rồi… Alô? Bánh Dừa Nhỏ?”
“Bíp bíp…”
Điện thoại đã bị treo.
Chết tiệt! Không phải có chuyện gì xảy ra với Lâm Diệp Tư chứ?
Trái tim của Khương Dương đập “thình thịch”, cô như bị rơi xuống đáy thung lũng.
Dưới sự thúc giục của cô, chiếc xe cảnh sát đã tăng tốc hết cỡ để đến bệnh viện số 2 của Nghi Ninh.
Ngay sau khi Khương Dương bước xuống xe, cô lao đến phòng bệnh của Thái Đệ và đẩy cánh cửa đóng kín ra.
Không có ai trong phòng!
Chỉ có một góc rèm bị gió thổi tung bay không ngừng.
Tường trắng, ga trải giường trắng, chăn trắng… một căn phòng trắng bệch lạnh lùng đối diện với cô.
Trong khoảnh khắc, cả người của Khương Dương như bị chôn vùi trong tuyết.
Lạnh đến thấu xương.
Tại thời điểm này, Khương Dương phải tính đến khả năng xấu nhất là Thái Đệ đã đưa Lâm Diệp Tư đi.
Nếu Thái Đệ chỉ bắt cô làm con tin để thương lượng với cảnh sát, tình hình có lẽ sẽ tốt hơn, lỡ như để trả thù…
Quai hàm Khương Dương căng cứng, răng bị cắn đến mức suýt chút nữa chảy máu.
To gan như cô thậm chí còn không dám nghĩ về những gì Lâm Diệp Tư sắp gặp phải.
Cô gái này là thành viên trẻ nhất của lực lượng cảnh sát, trắng trẻo và dịu dàng, mặc dù không can đảm lắm, nhưng rất cẩn thận…Cuộc đời của cô ấy vẫn còn rất dài, cô ấy không nên gặp chuyện không may!
Không biết vì sao, Khương Dương đột nhiên nhớ tới cơn ác mộng đó.
Cô nghĩ đến ký túc xá đẫm máu trong giấc mơ của mình, vẻ mặt đau đớn và không cam tâm của những người bạn cùng phòng đó.
Khương Dương cố hết sức nhớ lại, cố gắng nắm bắt ký ức.
Không ngờ, cơn đau nhức khiến đầu cô như nổ tung.
Cơn đau đột ngột khó chịu đến mức có thể gọi là tra tấn, cơn ác mộng càng rõ ràng thì cơn đau đầu của cô càng trở nên tồi tệ.
Khương Dương cảm thấy như thể phía sau đầu của mình bị đánh liên tục, hộp sọ cứng nhất dường như cũng bị nứt ra.
Nhưng cô đã quen thuộc với cơn đau này.
Bởi vì vị trí đau đầu của Khương Dương lúc này chính là vết thương khiến cô mất đi trí nhớ năm đó!
Tại sao lại như vậy?
Trong cơn đau đầu, tầm nhìn của Khương Dương dần mờ đi, cô phải vươn tay đỡ bức tường mới có thể giữ được thăng bằng.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở cuối hành lang.
Đó là bóng dáng của một người phụ nữ, cô ấy đang bám vào lan can ở một bên hành lang, chậm rãi đi về phía trước.
Cô ấy có nước da ngăm đen và thân hình gầy gò, ngay cả chiếc áo choàng bệnh viện màu xanh trắng tiêu chuẩn cũng hơi rộng so với cô ấy.
Khương Dương nhận ra người đó ngay, cô ấy là Thái Đệ!
“Dừng lại!”
Khương Dương lập tức giơ súng, lên đạn: “Nói! Lâm Diệp Tư đã đi đâu? Cô đưa cô ấy đi đâu rồi?”
Khí thế cô mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi… tôi không có…”
Thái Đệ bị ánh mắt đó làm cho suy yếu, đột nhiên rùng mình.
Cô ta lẻn vào bóng tối, như thể sẵn sàng trốn thoát bất cứ lúc nào.
Dáng vẻ này thật đáng nghi!
Những sợi dây trong lòng Khương Dương chợt thắt lại.
Cô nhướng mày, ánh mắt sắc bén: “Vậy cô nói cho tôi biết! Lâm Diệp Tư đã đi đâu?”
Thái Đệ mím môi, sợ hãi.
“Cô ấy…cô ấy đi…”
Thái Đệ ấp úng, hồi lâu không nói ra được câu nào trọn vẹn.
Không chỉ Khương Dương, mà ngay cả Tiền Trác, người đến sau cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi nhận được cái nháy mắt của Khương Dương, anh ta bình tĩnh dẫn người bao vây Thái Đệ từ phía sau.
Vì họ không thể làm phiền các bệnh nhân khác nên bước đi của họ rất nhẹ nhàng.
Từng bước một, đến gần Thái Đệ.
Lúc này, một giọng nói hơi kinh ngạc từ bên cạnh truyền đến: “A, đội trưởng Khương? Sao chị lại tới đây?”
Khương Dương quay đầu nhìn.
Thấy Lâm Diệp Tư đang đứng ở cửa hành lang, chớp mắt với Khương Dương: “Chị đang tìm em phải không? Vừa rồi Thái Đệ nói cô ấy khát nước, nên em đã đến máy bán nước bên cạnh để mua một chai nước cho cô ấy.”
Khương Dương cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy trên tay cô ấy là một chai nước.
Chai nước vẫn còn lạnh, trên chai còn đọng lại vài giọt nước, đúng là vừa lấy từ tủ lạnh ra.
Khương Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng, cô thả ngón trỏ ra khỏi cò súng
“Nói cho tôi biết việc gì đang xảy ra?”
Khương Dương bình tĩnh ngồi bên giường bệnh, cô lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế nhựa tỏa ra khí thế trấn áp.
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Thái Đệ có chút sợ hãi.
Cô mím chặt môi, ngay cả góc áo xanh trắng cũng bị kéo nhăn nhúm, không có can đảm nói ra.
Thấy vậy, Lâm Diệp Tư vội vàng tiến lên.
“Không sao, đội trưởng Khương rất tốt.
Nếu cô thật sự vô tội, cô ấy nhất định sẽ giúp cô.”
Lâm Diệp Tư đưa nước và dịu dàng nói: “Cô chỉ cần lặp lại những gì cô đã nói với tôi.”
“…Có người muốn hại tôi.”
Thái Đệ nghẹn ngào ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi khiến cô giống như một con thú nhỏ đang hoảng sợ: “Thật ra tôi cũng đã tỉnh lại mấy lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại đều có cảm giác như có người tiêm thứ gì đó vào người mình.”
“Thuốc à?”
Khương Dương cau mày.
Trái tim cô khẽ động, cô nhớ tới lọ thuốc dùng để pha chế thuốc mê mà họ tìm được khi tới đây.
Ánh mắt Khương Dương mơ hồ, cũng không biết cô nghĩ tới cái gì: “Nói tiếp.”
“Sau đó… sau đó mỗi lần người đó tiêm, tôi lại ngủ thiếp đi, cái gì cũng không biết.”
Thái Đệ duỗi cánh tay ra cho Khương Dương xem lỗ kim trên đó.
Vậy là Dimethyl Sulfoxide được tìm thấy trong thùng rác không phải của Thái Đệ?
Có ai đó muốn vu oan cho cô ấy?
Không thể không nói, sự nghi ngờ của Khương Dương đối với Thái Đệ đã nhất thời bị lung lay.
Nhưng nếu những gì Thái Đệ nói là thật, vậy còn người bị camera giám sát quay được thì sao? Trong băng ghi hình, khuôn mặt của cô ấy đã bị quay rất rõ ràng.
Ngay khi Khương Dương đang cau mày, cô nhận được một tin nhắn mới.
Đó là từ Lận Thời Thương, một chuỗi dấu chấm lửng.
Khương Dương hơi bất ngờ, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.
Dường như anh ấy đã cảm nhận được sự quan tâm ấm áp như mùa xuân của Trần Lãng Phong dành cho đồng nghiệp rồi, cũng như những lời khuyên chân thành khiến tai người ta đóng kén.
Ngay sau đó, tin nhắn thứ 2 đến rất nhanh.
Nội dung tin nhắn cực kỳ ngắn gọn, Lận Thời Thương nói anh đã tìm thấy thứ gì đó giữa các ngón tay của Thái Quý Thành, yêu cầu cô mang mẫu DNA của Thái Đệ về cục cảnh sát.
Bằng chứng này có thể liên quan đến DNA của hung thủ.
Khương Dương ngước mắt nhìn giường bệnh, thấy Thái Đệ đang uống từng ngụm nước lớn.
Cô ấy trông cực kỳ khát nước, không mất nhiều thời gian đã uống cạn chai nước.
Khương Dương đứng dậy đi tới trước mặt cô ấy.
Những bí ẩn bao phủ Thái Đệ tương phản rõ rệt với đôi mắt trong veo của cô gái này, khiến Khương Dương có chút sững sờ.
“Có…chuyện gì vậy?”
Thái Đệ lo lắng hỏi.
Vào lúc đó, Khương Dương đã thay đổi quyết định.
Cho đến bây giờ, vụ án vẫn còn nhiều bí ẩn, cô không định động đến Thái Đệ sớm như vậy.
Khương Dương lắc đầu: “Không có gì.”
Thái Đệ đặt chai nước vừa uống xong xuống, khịt mũi thật mạnh: “Cô cảnh sát, cô nhất định phải cứu tôi.
Tôi không muốn vô cớ trở thành hung thủ giết ba mình.”
“Chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận những gì cô nói.”
Khương Dương dời tầm mắt xuống, ánh mắt vừa lúc rơi vào chai nước: “Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi trở về cục cảnh sát trước, để tôi đem ra ngoài bỏ giúp cô nhé!”
Mặc dù Thái Đệ hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: “Cảm ơn.”
Không lâu sau, chai nước lẽ ra nên ném vào thùng rác xuất hiện trước mặt Lận Thời Thương.
Lận Thời Thương khẽ mím môi, vẻ mặt có chút khó tả: “Chai nước này là…”
“Đây, của anh đây!”
Khương Dương cầm túi vật chứng đựng chai nước nhét vào trong lòng anh: “Đây là chai nước mà nghi phạm Thái Đệ đã sử dụng, miệng chai chắc sẽ lấy được mẫu nước bọt của cô ta.”
Lận Thời Thương lập tức hiểu ra.
Anh khẽ gật đầu, trong lúc lấy mẫu DNA, anh ngước mắt lên nói thêm cho Khương Dương điều mà anh chưa nói trong tin nhắn: “Khoảng nửa tiếng trước, tôi phát hiện một vết da bong tróc và một mảnh quần áo giữa ngón tay của Thái Quý Thành.”
Đôi mắt của Khương Dương trầm xuống: “Thái Quý Thành đã đánh nhau với ai đó trước khi chết sao?”
“Không phải.”
Lận Thời Thương chậm rãi lắc đầu: “Tôi cũng không có phát hiện trên người người chết có dấu vết đánh nhau, so với việc đánh nhau, tôi nghiêng về hướng ông ấy níu kéo ai đó để cầu cứu trước khi chết hơn.”
Tuy nhiên, người đó đã chọn không cứu ông ta.
Mặc dù người này có thể không phải là hung thủ giết Thái Quý Thành, nhưng có thể đã mang lại cho hắn thu hoạch ngoài ý muốn.
“Thái Quý Thành đã lấy thuốc ở đâu?”
Lận Thời Thương hỏi.
Khương Dương: “Theo nhân viên nói, là ở hiệu thuốc.”
Lận Thời Thương suy nghĩ một lúc: “Viên Kali Penicillin V được dùng bằng đường uống, từ khi uống thuốc đến khi thuốc phát huy tác dụng cần một khoảng thời gian.
Vì vậy, các triệu chứng dị ứng của Thái Quý Thành đáng lẽ phải xuất hiện trên đường đi về nhà.
Ông ta đã cầu cứu người khác vào thời điểm đó.”
“Trên đường về?”
Khương Dương thấp giọng nhắc lại: “Khi chúng tôi đến hiệu thuốc từ nhà của người chết, chúng tôi thấy phải đi qua một con đường rất vắng vẻ.
Thái Quý Thành có thể đã chết vì dị ứng ở đó.”
Khương Dương dừng lại, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, không có camera giám sát trên con đường này, ngay cả khi một chiếc ô tô hiên ngang chạy qua để mang thi thể của Thái Quý Thành đi và chở đến hồ chứa nước, cũng sẽ không có ai phát hiện ra…”
Đột nhiên, cô cau mày.
Vào lúc đó, Khương Dương đột nhiên nhớ lại đoạn băng ghi hình đó.
Nơi quay được khuôn mặt của Thái Đệ trong băng ghi hình ngay gần con đường này! Cách nhau không đến ba mươi mét!
Người đáng nghi! Vị trí thậm chí còn đáng nghi hơn!
Đây có phải chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp? Hay, những lời Thái Đệ cầu cứu mới là lời nói dối?
Khương Dương cau mày, cảm thấy mơ hồ không biết thế nào.
Theo số liệu trong quá khứ, những hung thủ thường quay lại hiện trường sau khi giết người.
Như vậy, chẳng lẽ Thái Đệ chính là hung thủ?
------oOo------