“Giả Thành! Mày xem mày đã làm chuyện tốt gì rồi!”
Chỉ vào mũi của mình, ba của Giả Thành ném một chồng lớn giải thưởng lên bàn: “Mày như vậy, xứng đáng với công sức nuôi dưỡng của tao không? Xứng với đống giấy khen và thành tích mấy năm nay của mày không?”
Cùng với tiếng gào thét, những tấm bằng khen thưởng nằm rải rác khắp các hướng.
Những phần thưởng rơi xuống này giống như những chiếc lá khô, ngay lập tức bao quanh Giả Thành.
Nhưng Giả Thành chỉ im lặng nắm chặt tay chịu đựng mà không nói lời nào, như thể đã quen hoặc tê liệt.
Nhưng có một cái gai trong mắt cậu.
Một cái gai nhục nhã, đâm xuyên qua người.
Khương Dương vô tình nhìn thấy mắt cá chân lộ ra ngoài quần của Giả Thành, được bao phủ bởi những dải sẹo dài chằng chịt.
Từng vết sẹo đều sưng to, đặc biệt đáng sợ, rõ ràng là bị cây roi quất ra.
Nghĩ lại thì, có lẽ đôi chân của cậu ấy cũng ở trong tình trạng bi thảm như vậy!
Nhận thấy ánh mắt không thể chịu đựng được của Khương Dương, mẹ của Giả Thành thật sự trông rất đắc ý.
“Thấy chưa!”
Bà ấy đắc ý hếch cằm lên, ánh mắt dường như không nhìn những vết sẹo kia mà nhìn những tấm giấy khen: “Người xưa đều nói “Không đánh thì không thành người”, vợ chồng tôi thường dạy dỗ kỷ luật nghiêm khắc! Nó lớn đến vậy, đến tiệm net còn chưa bao giờ đi! Cho nên, nói nó giết người là chuyện tuyệt đối không thể!”
Nhìn sự tự hào trong mắt bà, Khương Dương cảm thấy xót xa.
Cô đột nhiên ghét những giải thưởng, giấy khen hào nhoáng này.
Học sinh ba tốt, cán bộ xuất sắc, giải thưởng viết văn hạng nhất,…Sau lưng mỗi tờ giấy khen đều đẫm máu.
Từ nhỏ đến lớn, vô số giấy khen đổ bê tông thành nhà tù, rõ ràng đã nhốt chết Giả Thành bên trong.
Tuy nhiên…Liệu những đứa trẻ được giáo dục bằng bạo lực theo cách này có thật sự trở thành nhân tài?
Khương Dương ổn định tinh thần một chút mới nói với hai vị phụ huynh: “Chúng tôi tạm thời giữ con trai của hai người lại vì cậu ấy có liên quan đến hai vụ án giết người, một vụ xảy ra ở khu trò chơi trinh thám, vụ còn lại xảy ra ở vũ trường Phong Ba…”
“Vũ trường?”
Ba Giả Thành kinh ngạc đứng lên.
Nghe hai vụ án giết người giật gân này, điều đầu tiên ông nghĩ đến là con trai anh bí mật đến vũ trường.
Sự kinh ngạc trong mắt ông đột nhiên biến thành một cơn thịnh nộ.
Trước khi những người xung quanh kịp ngăn cản, ba của Giả Thành đã chạy đến bên cạnh Giả Thành.
Ông tung chân, đá văng người và ghế.
Ngay sau đó, những cú đấm và cú đá giáng xuống Giả Thành.
“Thằng nhóc này, mày không sợ tao đánh chết mày sao?”
Vừa đánh, ông ta vừa chửi: “Sắp lên lớp 12 rồi, mày không học hành chăm chỉ mà còn dám đi vũ trường! Nói cho tao biết, ai cho mày cái gan đó?”
Lâm Diệp Tư thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Cô chạy tới, túm lấy người đàn ông trung niên đang đấm đá Giả Thành: “Ông Giả, bình tĩnh lại! Ở cục cảnh sát không được phép đánh người!”
Giả Thành quỳ rạp trên mặt đất, không thể đứng thẳng.
Tuy nhiên, Lâm Diệp Tư không để ý rằng khóe miệng cậu ta đang cong lên một cách kỳ lạ.
Cả người cậu ta đầy vết thương, khoái cảm nổi loạn vùng dậy trong lòng, làm cho máu trong người cậu ta sôi trào lên..
“Người là do tôi giết.”
Giả Thành đột nhiên nói.
Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên với một nụ cười, cẩn thận nhìn vào vẻ mặt sợ hãi trên khuôn mặt của ba mẹ mình như để trả thù.
“Không được nói lung tung!”
Mẹ của Giả Thành là người đầu tiên phản ứng, bà bịt miệng con trai mình lại và nói với Khương Dương: “Cô cảnh sát, con trai tôi nhất định là bị oan! Nó sẽ không giết người, nó sẽ không giết người…”
Nhưng Giả Thành đã tách khỏi bà.
“Tôi chỉ muốn nói! Tôi giết hai người này!”
Giả Thành lau đi vết máu ở khóe miệng, loạng choạng đứng dậy, chỉ vào gương mặt tái nhợt của ba mẹ mình, cười điên cuồng nói: “Là họ ép tôi giết người!”
“Người đầu tiên tôi giết là chị Viên Uyển.”
Sau khi Giả Thành ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt cậu ta đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Vết máu quanh miệng vẫn chưa được lau đi, dần dần đông lại thành màu đỏ sẫm, tạo nên sự tương phản rõ rệt với bộ đồng phục học sinh xanh trắng trên người.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhưng ẩn chứa bóng tối không thể che giấu trong đáy mắt: “Tôi còn nhớ rõ lúc giết người cảm giác rất hưng phấn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà tôi theo đuổi không được, ở trong tay tôi vì ngạt thở mà đau khổ vặn vẹo, cuối cùng không còn hơi thở.”
“Cậu theo đuổi cô ấy?”
Bút giữa ngón tay Khương Dương chậm rãi xoay chuyển: “Giải thích.”
“Trước đây tôi đã nói dối.”
Giả Thành nói rất thẳng thắn: “Tôi đã thích chị Viên Uyển từ lâu, tôi đến vũ trường vì chị ấy.
Có rất nhiều đàn ông vây quanh chị ấy, nhưng chị ấy nói với tôi ở độ tuổi này nên ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, không thích hợp để hẹn hò, nên thường tránh xa tôi.”
Khương Dương chợt nhận ra đây chính là nguyên nhân khiến hai người họ ít liên lạc với nhau.
Viên Uyển không muốn tiếp xúc nhiều với Giả Thành, có lẽ chỉ xuất phát từ ý muốn tốt cho một học sinh cấp ba, lại bị hiểu lầm là cự tuyệt, cuối cùng vì yêu mà hận.
Khương Dương mím môi dưới: “Nói cho tôi biết cậu phạm tội như thế nào.”
Vẻ mặt Giả Thành bình tĩnh lạnh lùng: “Tối ngày 11 tháng 8, tôi thấy chị Viên Uyển như thường lệ đến vũ trường, hình như chị ấy để quên thứ gì đó trong cửa hàng, giữa buổi khiêu vũ liền rời khỏi vũ trường.
Tôi uống cạn ly rượu, Lấy hết can đảm đi theo chị ấy…”
Bóng đêm đó rất sâu, Đêm đó trờ rất tối, giống như cái miệng khổng lồ luôn chầu chực nuốt chửng mọi thứ.
Sự tỉnh táo của Giả Thành đã bị rượu nuốt chửng, chỉ còn lại chiếc đầm đỏ đang bay trong tầm nhìn của anh.
Chiếc đầm đung đưa trong gió, khiêu gợi, chiếm lấy tâm trí cậu ta.
Sau đó, trong khi Viên Uyển đang mở cửa, cậu ta đã bắt cô vào cửa hàng.
Hôm đó cửa hàng đóng cửa, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, một luồng gió cũng không thể lọt vào.
Cái nóng oi ả đã kích thích dục vọng lên men.
Giả Thành dựa vào sức mạnh vượt trội của mình áp đảo Viên Uyển đến tận cùng…
“Tôi đã cưỡng bức chị ấy.”
Giả Thành nuốt nước miếng: “Trong quá trình đó, chị ấy luôn chống cự rất quyết liệt, tôi sợ chị ấy thu hút người khác nên đành phải đánh chị ấy một chút, giống như ba mẹ tôi đánh tôi vậy.
Sau đó không biết tại sao, tay tôi lại để trên cổ chị ấy…Chờ tới khi tôi ý thức lại thì chị ấy đã không còn hơi thở.”
Cậu ghét sự bạo lực của ba mẹ mình, nhưng sau đó lại trở thành người bạo lực người khác.
Khương Dương đã nghe nói về một lý thuyết trong tâm lý học là đồng nhất với kẻ tấn công là cơ chế tự bảo vệ cơ bản nhất của con người.
Những trải nghiệm bị bạo lực này sẽ ăn sâu vào trái tim của nạn nhân và rất khó để loại bỏ.
Vì vậy, chuyện cũ sẽ tái hiện lại một lần nữa.
Và nạn nhân ban đầu sẽ vô tình trở thành người mà họ ghét nhất.
“Lúc ấy tôi rất sợ hãi, xuống tay chắc là không nặng lắm, vì sao lại như vậy…”
Khương Dương nhíu mày, cô không muốn nghe những lời ngụy biện này nữa.
Khi đã có sự tổn thương, thì dù ngụy biện có hoa mỹ đến đâu cũng không thể che giấu được mùi hôi thối của tội ác.
“Sau đó, cậu giấu thi thể Viên Uyển trong căn phòng bí mật à?”
Khương Dương hỏi.
Không ngờ, Giả Thành đột nhiên sửng sốt.
Cậu ta “Hả” một tiếng, ánh mắt trống rỗng: “Cô nói căn phòng bí mật nào? Ở đó làm gì có căn phòng bí mật nào?”
------oOo------