“Cậu không biết căn phòng bí mật?”
Khương Dương nhíu mày.
Tuy nhiên, trong lòng cô cũng biết rằng đã thú nhận hai vụ giết người, thì không có lý do gì để che giấu việc mình biết về căn phòng bí mật.
Vậy thì, đang xảy ra chuyện gì?
“Tạm dừng thẩm vấn một chút.”
Khương Dương nói với Trần Lãng Phong bên cạnh: “Hiện tại, tôi có dự cảm không tốt.”
Sau khi đi ra ngoài, Trần Lãng Phong hỏi: “Dự cảm gì?”
Khương Dương dựa vào tường, trầm tư nói: “Về chuyện căn phòng bí mật, trước đây chúng ta cũng đã hỏi qua chồng của Viên Uyển là Lưu Thành Đống, anh còn nhớ câu trả lời của anh ấy không?”
“Còn nhớ, lần đó tôi là người hỏi.”
Trần Lãng Phong khẽ gật đầu với cô: “Theo lời Lưu Thành Đống, căn phòng bí mật cất giấu thi thể có lẽ là do Viên Uyển xây dựng, trước đó anh ấy cũng không biết, mãi đến khi chúng ta nói thì anh ta mới biết chuyện căn phòng bí mật.”
Ngay lập tức, Khương Dương đặt vấn đề: “Nếu như Lưu Thành Đống không biết căn phòng bí mật, cửa căn phòng bí mật làm sao có thể bị xi măng bịt kín cửa?”
“Theo lời của Lưu Thành Đống, là như thế này, trong một thời gian, việc kinh doanh của cửa hàng quần áo gặp khó khăn.
Lưu Thành Đống nghi ngờ rằng phong thủy không tốt, vì vậy anh ấy đã thuê một thầy phong thủy về xem.
Anh ấy đã điều chỉnh cấu trúc và bố cục của cửa hàng theo lời khuyên của thầy phong thủy.”
Trần Lãng Phong diễn giải: “Lưu Thành Đống nói rằng anh ấy không biết cánh cửa của căn phòng bí mật ở đâu, anh ấy chỉ nhờ một thợ xây niêm phong nó theo những gì thầy phong thủy nói.”
Cách giải thích này rõ ràng rất thuyết phục, không thể phản bác.
Nhưng Khương Dương vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Vì cửa căn phòng bí mật rất kín, nên chỉ có thể có ba loại người biết được sự tồn tại của căn phòng bí mật, một là người đề xuất xây dựng căn phòng bí mật trong cửa hàng, hai là người thợ xây căn phòng bí mật lúc đầu, thứ ba là người phát hiện ra căn phòng bí mật này.
Trong vụ án này, người đề xuất xây dựng căn phòng bí mật là người chết và người thợ xây thì không có tranh chấp với Viên Uyển, điều này không cấu thành động cơ giết người.
Do đó, hai trường hợp đầu tiên có thể trực tiếp loại trừ.
Chỉ còn lại loại thứ ba, đó chính là người phát hiện ra sự tồn tại của căn phòng bí mật.
Chủ cửa hàng Lưu Thành Đống và những người thường xuyên lui tới cửa hàng có thể biết bí mật này.
“Không có nhiều khách hàng thường xuyên vào trong cửa hàng đó và cũng không có nhiều người thường xuyên đến cửa hàng.”
Trần Lãng Phong đếm từng người một: “Có lẽ chỉ có ba người đàn ông có mối quan hệ thân thiết với Viên Uyển.
Nhưng bây giờ trong số những người này, Chu Đồ đã chết, và những người còn lại là Vương Minh Hâm, một đại lý bất động sản và người đã mở một phòng tập thể dục, Quách Kiện…”
Anh ta nói được nửa chừng, nhưng thấy rằng Khương Dương có chút lơ đễnh.
Trong lòng Trần Lãng Phong mơ hồ hiện lên một suy đoán: “Đội trưởng Khương, cô điều tra chuyện này là bởi vì…cô nghi ngờ người bóp chết Viên Uyển không phải là Giả Thành, mà là người khác?”
Khương Dương gật đầu.
“Đội phó Trần, anh thử nghĩ xem, sau khi tưởng rằng mình đã giết Viên Uyển, Giả Thành liền sợ hãi bỏ chạy, ai sẽ giúp cậu ta chuyển thi thể vào căn phòng bí mật và hết lòng giấu giếm giúp cậu ta?”
Cô nói rồi dừng lại một chút cho Trần Lãng Phong có đủ thời gian để suy nghĩ: “Câu trả lời là không.”
Khương Dương giải thích: “Bởi vì ba mẹ, người thân hay bạn bè của Giả Thành đều không biết việc cậu ta giết Viên Uyển, chuyện này không liên quan gì đến lợi ích của người khác.
Có thể nói, không người bình thường nào sẽ lãng phí thời gian để làm chuyện vô ích.”
Trần Lãng Phong cũng đồng ý: “Chỉ có hung thủ thật sự mới giấu xác.”
Giả Thành giết Chu Đồ, nhưng có thể cậu ta không phải là hung thủ trong vụ án của Viên Uyển.
Rất có thể Viên Uyển vừa mới bị bóp cổ bất tỉnh, có khả năng còn sống.
“Có thể, sau khi Cổ Thành chạy trốn, lại có người tới.”
Trong lối đi ánh đèn lờ mờ, Khương Dương hít sâu một hơi: “Tôi nghi ngờ Viên Uyển còn sống, nhưng bị người đến sau này giết chết rồi giấu ở trong căn phòng bí mật.”
Thật không may, hiện trường vụ án từ lâu đã bị phá hủy hoàn toàn.
Bây giờ, nếu họ muốn tìm ra sự thật vào lúc đó, họ chỉ có thể tìm thấy câu trả lời từ thi thể của Viên Uyển.
“Lận Thời Thương, em cần anh giúp một việc.”
Khương Dương vào phòng pháp y, đi thẳng vào vấn đề: “Giả Thành chỉ thừa nhận giết Viên Uyển và Chu Đồ, nhưng lại không biết về căn phòng bí mật.
Vì vậy, em nghĩ có thể có người khác đã giết Viên Uyển.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Lận Thời Thương và cô đều rất thông minh, cũng rất hiểu nhau: “Tôi sẽ kiểm tra vết thương chí mạng của Viên Uyển một lần nữa và cố gắng tìm ra manh mối.”
“Vất vả rồi.”
Khương Dương cười nói: “Pháp y Lận có nghĩ về câu hỏi em để lại trước khi em đi không?”
Lận Thời Thương mím môi mỏng.
Khương Dương thấy tai anh dần đỏ lên.
Không nói một lời, Lận Thời Thương mở tủ đông và lấy xương của Viên Uyển ra khỏi.
Anh lại cụp mắt xuống, tập trung tinh thần, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra vết thương chí mạng của Viên Uyển.
Đột nhiên, anh khựng lại.
Ngọn đèn sáng không bóng phía trên bàn giải phẫu phản chiếu rõ ràng vẻ nghiêm túc trong mắt Lận Thời Thương.
“Anh phát hiện cái gì?”
Khương Dương lo lắng hỏi.
Anh thận trọng đưa tay ra, hơi thay đổi vị trí cổ người chết.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo trong nháy mắt soi sáng một khe hở đã ẩn nấp trong bóng tối đã lâu, đó là một vết nứt xương cực kỳ khó nhận thấy nằm ở xương móng.
Mỏng và quanh co, giống như một con rắn độc lang thang.
“Cái vết nứt này tồn tại rất lạ, cùng cái vết nứt khác có chút khác biệt.”
Lận Thời Thương nhướng mắt nói.
Khương Dương: “Khác? Khác chỗ nào?”
“Vết nứt này cùng vết nứt chính trên xương móng khó có thể đồng thời sinh ra.
Bởi vì để hình thành hai vết nứt này cần phương hướng và độ lực khác nhau.”
Nói cách khác, Viên Uyển đã bị bóp cổ hai lần.
Lận Thời Thương cau mày, và giải thích với Khương Dương: “Hai vết thương này đều được hình thành khi cô ấy còn sống.
Vết thương trước ít nghiêm trọng hơn, mà vết thương sau rõ ràng nặng hơn, và gần như che lấp hoàn toàn dấu vết của vết nứt trước đó.”
Khương Dương rùng mình, suy đoán của cô đã được xác nhận.
“Lần nào là lần gây ra cái chết của Viên Uyển?”
Cô vội vàng hỏi.
“Lần sau.”
Lận Thời Thương khẳng định nói: “Lần trước gây ra vết nứt mặc dù cũng nghiêm trọng, nhưng dùng lực như vậy, chắc là không đủ để giết người.”
Chỉ với lời này, Khương Dương đã có mấu chốt trong lòng.
Cô đã có một mục tiêu rõ ràng.
Giả Thành bóp cổ Viên Uyển đến bất tỉnh, chắc là ở gần cửa của cửa hàng.
Chỉ cần ai đó bước vào cửa hàng, thì có thể nhìn thấy ngay.
Cho nên người họ cần tìm là người đầu tiên xuất hiện sau khi Giả Thành rời đi.
Nhưng tìm ra thủ phạm thật sự nói thì dễ hơn làm!
Chưa nói đến gần ngôi nhà ma đó có camera giám sát hay không.
Nghĩ lại thì nếu hung thủ bị quay được thì cứ sau 7 ngày camera giám sát đã ghi đè lên cảnh quay mới rồi.
Trong hơn hai tuần, băng ghi hình đã biến mất từ lâu!
Lận Thời Thương quay đầu sang một bên, ánh mắt rơi vào Khương Dương đang nhíu chặt lông mày, quan sát cô lúng túng: “Để tôi thử một lần nữa, có thể từ trong xương Viên Uyển sẽ tìm ra manh mối.”
Khương Dương gật đầu.
Trong lòng cô không còn chút hi vọng nào.
Đã kiểm tra bộ xương khô này nhiều lần, còn có thể tìm thấy gì trong đó?
Tuy nhiên, lần này, Lận Thời Thương rõ ràng đã chuyển mục tiêu.
Anh tập trung kiểm tra mái tóc quăn dày, đen và dài của Viên Uyển.
Chỉ có ở đây là chưa được kiểm tra!
------oOo------