Yến Quang Nam đưa Từ Phương Hiểu về đến biệt thự Hoa Châu Châu ngay lập tức chạy nhanh ra ôm lấy cô khóc nức nở, vui mừng:
"Hân Hân! Cuối cùng cậu cũng về rồi cậu có biết là tớ lo lắng cho cậu lắm không? Rốt cuộc tối qua cậu đã đi đâu vậy?"
"Tớ xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng tối qua tớ đã bị một kẻ biến thái, vô liêm sỉ đưa về nhà nhưng cậu yên tâm tớ không bị gì cả." Từ Phương Hiểu vừa nói vừa nghiến răng tức tối.
Yến Quang Nam khẽ cười khi nghe cô nói Vũ Quân Minh thấy anh cười liền lên tiếng hỏi:
"Sao đột nhiên cậu lại cười? Cậu biết kẻ biến thái, vô liêm sỉ mà Hân Hân nói là ai sao?"
"Tất nhiên là biết ai rồi lúc nãy tớ đã gặp người đó người đó không ai khác chính là Âu Hoằng Phong." Yến Quang Nam gật gù trả lời.
"Cái gì? Âu Hoằng Phong?" Mộ Khánh Dương, Hoa Châu Châu và Vũ Quân không khỏi bất ngờ, sững sốt đồng thanh cất giọng.
"Hân Hân! Rốt cuộc mọi chuyện là sao em hãy mau kể cho mọi người đi." Mộ Khánh Dương chau mày vội hỏi cô anh rất muốn biết chuyện này là như thế nào?
"Có gì mà phải kể chứ? Bây giờ em không muốn nhắc đến cái tên sát gái đó nữa. Châu Châu! Chúng ta đi lên phòng đi." Từ Phương Hiểu nhướng một bên mày, cười nhạt có chút ẩn ý với Hoa Châu Châu.
Hoa Châu Châu hiểu ý của cô liền gật đầu cùng cô đi lên phòng, Mộ Khánh Dương cau chặt mày lại, hơi thở nặng nề vẻ mặt nghiêm nghị lên tiếng:
"Xem ra lần này phải cử thêm Huệ Di và nhiều vệ sĩ khác đi bảo vệ Hân Hân mới được tuyệt đối không cho tên đào hoa đó lại gần Hân Hân."
Ở trên phòng, Từ Phương Hiểu lấy quần áo rồi đi tắm bên ngoài Hoa Châu Châu lấy laptop ra bắt đầu điều tra về vị bác sĩ thôi miên kia, một lúc sau Từ Phương Hiểu bước ra tay cầm khăn lau khô tóc cất giọng hỏi Hoa Châu Châu:
"Sao rồi? Cậu đã tìm được thông tin gì của tên bác sĩ đó chưa?"
Hoa Châu Châu lắc đầu, chán nản:"Không tìm thấy được gì cả một chút thông tin cũng không có luôn."
Từ Phương Hiểu lấy điện thoại gọi cho Mộ Kiều Lam:"Alo! Chị! Chị có biết thông tin gì về tên bác sĩ thôi miên đó không?"
Bên kia, Mộ Kiều Lam ngay lập tức trả lời:"Không! Ngoại trừ việc Dương Nguyên Khánh dẫn chị đến đó để thôi miên chị thì chị không còn biết gì nữa cả."
"Vậy bây giờ chị có rảnh không? Em cùng Châu Châu muốn hẹn chị ở quán cà phê cũ để dễ nói chuyện hơn."
"Được! Chị đến đó ngay."
Từ Phương Hiểu tắt máy nhìn Hoa Châu Châu:"Chúng ta đi đến quán cà phê thôi."
Hoa Châu Châu gật đầu hai người các cô đi xuống lầu Mộ Khánh Dương thấy hai người chuẩn bị đi liền cất giọng hỏi:
"Hân Hân! Châu Châu! Hai người đi đâu vậy?
"Em cùng Châu Châu đi ra ngoài một lát anh không cần phải cho vệ sĩ đi theo em đâu." Từ Phương Hiểu không nhanh không chậm đáp.
"Hai người đi đâu cũng được nhưng phải đem vệ sĩ theo nếu không thì khỏi cần đi đâu cả." Mộ Khánh Dương nhìn hai người dáng vẻ nghiêm túc khiến cho hai người các cô không nghe không được.
"Được! Được rồi! Đem theo thì đem theo không cần phải căng đến như thế." Hoa Châu Châu lên tiếng nói với anh.
Trường đua ngựa
"Hoằng Phong! Sao hôm nay lại có tâm trạng kêu bọn này đến đây vậy?" Phương Thần vừa hỏi vừa dắt ngựa của mình.
"Đúng thế! Hôm nay, tôi thấy cậu tâm trạng rất là phơi phới tràn đầy sức sống luôn đấy không còn là một cái xác không hồn nữa." Dạ Thành Đông nhếch mép cười nhạt nhìn Âu Hoằng Phong.
"Tôi hỏi các cậu làm thế nào để theo đuổi một người con gái trong khi cô ấy đang có ác cảm với mình." Âu Hoằng Phong không trả lời câu hỏi của các anh mà còn hỏi ngược lại.
"Theo đuổi con gái? Cậu đã từ bỏ được Phương Hiểu rồi sao? Bắt đầu theo đuổi người con gái khác rồi?" Lục Dĩ Tường kinh ngạc, tò mò hỏi anh.
"Từ bỏ cái gì chứ? Cô gái tôi theo đuổi vẫn là Phương Hiểu không ai khác cả, Phương Hiểu vẫn còn sống nhưng sau tai nạn cô ấy đã hoàn toàn mất trí nhớ nên bây giờ tôi phải theo đuổi cô ấy lại từ đầu." Âu Hoằng Phong nói cho các anh biết.
"Từ Phương Hiểu vẫn còn sống? Và bị mất trí nhớ sao? Này! Hoằng Phong! Cậu chắc chắn đó là Từ Phương Hiểu không nhận lầm chứ? Cậu nên nhớ có một cô gái giống Từ Phương Hiểu y như đúc đó." Tần Đình Danh chau mày có chút nghi hoặc hỏi anh sợ anh nhận lầm.
"Tôi chắc chắn đó là Phương Hiểu bởi vì cô ấy đã nhận lại gia đình hơn nữa lúc tôi gặp cô ấy cô ấy còn đi chung với Hoa Châu Châu nữa." Âu Hoằng Phong gật đầu khẳng định.
"Vậy cô ấy có ấn tượng xấu gì với cậu?" Phương Thần lên tiếng hỏi anh.
"Thì lúc đó Phương Hiểu đang ở biệt thự của tôi Dương Mộc Đồng cũng ở đó tuy rằng không chạm mặt với nhau nhưng cô ấy rất tức giận nói là không muốn có bất kì quan hệ nào với một tên đào hoa, sát gái như tôi nên tôi mới nhờ các cậu suy nghĩ giúp xem nên làm thế nào đây?" Âu Hoằng Phong bây giờ vô cùng phiền não không biết nên làm thế nào để cô có ấn tượng tốt với mình.
"Hahahaha..." Lục Dĩ Tường đột nhiên cười phá lên không ngừng.
Bốp! Âu Hoằng Phong đánh một cái thật vào vai của Lục Dĩ Tường nhíu mày hỏi:"Cậu cười cái gì? Chuyện này mắc cười lắm sao?"
"Mắc cười chứ? Quá mắc cười luôn là đằng khác cậu hãy nghĩ đi cậu đường đường là một tay sát gái, bạn gái cũ của cậu đếm không xuể vậy mà bây giờ lại đi hỏi bọn này về cách tán gái." Lục Dĩ Tường gật gật đầu vừa cười vừa nói với anh.
"Quả thật chuyện này rất buồn cười xem ra tay sát gái như cậu đã hết thời rồi."
Dạ Thành Đông vỗ vỗ vai của anh ngữ điệu đầy trêu chọc.
"Ây da~ Hết thời hay không không quan trọng điều quan trọng bây giờ là các cậu phải nghĩ cách giúp tôi."
"Được rồi! Được rồi! Nghĩ cách bọn này sẽ nghĩ cách giúp đừng căng." Lục Dĩ Tường vuốt vuốt ngực bảo anh hạ hỏa rồi quay người lại khẽ bật cười nhướng nhướng mày với những người khác.