Tại quán cà phê, Mộ Kiều Lam, Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu ngồi ở trong một căn phòng kín Từ Phương Hiểu hơi chau mày nét mặt dần trở nên nghiêm túc hỏi Mộ Kiều Lam:
"Chị! Chị thật sự không biết một chút thông tin gì về tên bác sĩ đó sao?"
Mộ Kiều Lam lắc lắc đầu:"Chị thật sự không biết mỗi lần chị gặp anh ta chị đều bị anh ta thôi miên với từ trước đến giờ chị và anh ta không hề nói chuyện với nhau dù chỉ một câu cũng không."
"Haizz~ Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Hoa Châu Châu thở dài, xụ mặt xuống.
"Đúng rồi! Chị nhớ ra rồi." Mộ Kiều Lam nhíu mày suy tư một lúc rồi lên tiếng.
"Chị nhớ ra cái gì?" Từ Phương Hiểu ngay lập tức hỏi Mộ Kiều Lam với vẻ mặt mong chờ.
"Có một lần chị và Dương Nguyên Khánh chuẩn bị đi Ý trước khi đi Dương Nguyên Khánh có đi đến một nơi nơi đó hình như là một kho chứa hàng từ trong xe chị nhìn ra thì thấy một đám người cúi chào Dương Nguyên Khánh dáng vẻ rất sợ anh ta và trong đám người đó có tên bác sĩ thôi miên đó." Mộ Kiều Lam cố gắng nhớ và kể lại những gì mình đã thấy cho Từ Phương Hiểu và Hoa Châu Châu nghe.
"Vậy chị có biết tên của anh ta là gì không?" Từ Phương Hiểu tiếp tục hỏi Mộ Kiều Lam.
"Anh ta tên là Brian tuy anh là ta bác sĩ nhưng chị cảm thấy anh ta đang che giấu điều gì đó anh ta luôn là một kẻ thần bí, khó hiểu."
Tập đoàn Âu thị
A Bân bước vào phòng làm việc của anh báo cáo kết quả việc mà Âu Hoằng Phong đã giao:
"Chủ tịch! Người mà anh bảo tôi điều tra tôi đã điều tra ra rồi ạ. Theo như điều tra anh ta tên là Yến Quang Nam là bác sĩ con trai của viện trưởng bệnh viện lớn của Mỹ và là bạn thân của Mộ Khánh Dương và Vũ Quân Minh."
"Được rồi! Cậu ra ngoài đi." Âu Hoằng Phong gật gù rồi bảo A Bân ra ngoài.
A Bân gật đầu rời khỏi, Âu Hoằng Phong nhếch môi lẩm bẩm:
"Bác sĩ sao? Cho dù đó có là Tổng thống thì anh đây cũng đá văng hết đừng có mà mơ tưởng đến việc đào góc tường."
Quay về biệt thự, Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu bước vào trong thấy Yến Quang Nam đang ngồi ở phòng khách Từ Phương Hiểu bước đến hỏi:
"Anh Quang Nam! Sao chỉ có anh ngồi đây vậy? Anh hai và anh Quân Minh đâu rồi?"
"Khánh Dương thì đã đi đến tập đoàn xử lý một số việc còn Quân Minh thì đi đến trường gặp bạn rồi." Yến Quang Nam chậm rãi cất giọng trả lời.
"Vậy còn anh ngồi ở đây làm gì?" Hoa Châu Châu nhìn anh lên tiếng hỏi.
"Anh ngồi đây là đợi hai người các em về có chuyện muốn hỏi." Yến Quang Nam đứng dậy đầu hơi nghiêng nhìn các cô.
"Hỏi bọn em chuyện gì chứ?" Hoa Châu Châu nhướng mày hiếu kì hỏi anh.
"Lúc nãy, anh tưởng hai người ở trong phòng nên mới lên hỏi hai em có muốn ăn bánh ngọt không? Khi anh bước vào phòng anh vô tình nhìn thấy và biết được hai em đang điều tra Brian. Hai người các em hãy nói cho anh tại sao lại muốn điều tra Brian?" Yến Quang Nam hơi híp mắt nhìn cô và Hoa Châu Châu với ánh mắt nghi hoặc.
"Anh Quang Nam! Anh biết anh ta sao?" Từ Phương Hiểu bước lên một bước nắm lấy cánh tay của anh, trong lòng xuất hiện một tia hy vọng mong là anh biết được gì đó.
"Đúng thế! Brian là bạn tốt của anh nhưng đáng tiếc cậu ấy đã mất cách đây hơn hai năm rồi." Yến Quang Nam trả lời với ngữ điệu có chút buồn bã mỗi khi nhắc đến người bạn tốt của mình.
"Hơn hai năm trước sao?" Hoa Châu Châu nhìn Từ Phương Hiểu mày hơi nhíu lại, hai người các cô kéo anh ngồi xuống hai người các cô ai nấy đều mang một vẻ mặt hình sự.
"Anh Quang Nam! Bây giờ, anh hãy kể cho em nghe tất cả những gì anh biết về bạn của anh đi." Từ Phương Hiểu nhìn anh chăm chăm bây giờ cô rất muốn biết mọi thông tin về vị bác sĩ thôi miên ấy.
"Khoan đã! Tại sao đột nhiên hai em lại muốn biết thông tin của bạn anh chứ? Một người đã chết rồi thì cần biết thông tin để làm gì?" Yến Quang Nam thật sự không hiểu hai người các cô đang suy nghĩ cái gì? Đang muốn làm gì?
"Anh đừng hỏi nhiều nữa bây giờ anh chỉ cần nói cho tụi em nghe những gì anh biết về bạn anh đi." Từ Phương Hiểu nôn nóng rất muốn biết thông tin ngay bây giờ.
"Ok! Ok! Brian cậu ấy là một cảnh sát luôn hết mình vì nhiệm vụ cậu ấy là một người rất tốt ngoại trừ là cảnh sát cậu ấy còn có một khả năng đó chính là thôi miên người khác nhưng đáng tiếc cậu ấy đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ."
"Là cảnh sát sao?" Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu sững sốt, kinh ngạc tròn mắt nhìn Yến Quang Nam đồng thanh thốt lên.
"Đúng! Cậu ấy là cảnh sát hai em làm gì mà ngạc nhiên quá vậy?" Yến Quang Nam gật đầu càng lúc càng cảm thấy hai người các cô kì lạ.
"Anh còn biết gì về anh ta nữa không?" Hoa Châu Châu lên tiếng hỏi anh.
Yến Quang Nam tiếp tục nói cho cô và Hoa Châu Châu biết:
"Châu Châu! Em đã từng học ở trường Ái Tư vậy em có biết một người tên là Tạ Thiên Trình không?"
Hoa Châu Châu gật gật đầu, Yến Quang Nam cười nhạt nói:
"Brian còn có một cái tên khác là Tạ Hoàng Bảo cậu ấy chính là anh trai của Tạ Thiên Trình."
"Hả? Anh nói sao? Anh trai của Tạ Thiên Trình?" Cô cùng Hoa Châu Châu không hẹn đồng loạt thốt lên trong sự ngỡ ngàng, không ngờ được chuyện này quả là khó tin được mà.
"Anh nói cho hai em biết những thông tin cần biết rồi bây giờ hai em hãy nói cho anh biết tại sao đột nhiên lại điều tra Brian còn nữa rốt cuộc là hai em đang muốn làm cái gì?" Yến Quang Nam nheo mắt nhìn hai người các cô chằm chằm anh có thể chắc chắn rằng hai người các cô đang muốn làm gì đó? Và anh có cảm giác chuyện đó không hề an toàn chút nào.
"Tụi em có muốn làm gì đâu chứ? Tại tụi em tò mò chút thôi nếu như không còn chuyện gì thì tụi em xin được phép lên phòng đây." Vừa nói dứt lời, Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu chạy nhanh lên phòng đóng chặt cửa lại không kịp cho anh phản ứng gì cả.
Đứng ở cánh cửa, hai người các cô vuốt ngực thở phào Từ Phương Hiểu cau môi cười nói với Hoa Châu Châu:
"Không ngờ anh ta lại là cảnh sát lại còn đã chết cách đây hai năm trình độ giả chết của anh ta cũng cao siêu đấy."
Hoa Châu Châu bĩu môi gật gù:"Nếu chúng ta biết sớm anh ta chính là bạn của anh Quang Nam thì chúng ta đâu có phiền não, vất vả điều tra chứ."
Ở dưới lầu, Yến Quang Nam lo lắng, bất an sợ Từ Phương Hiểu và Hoa Châu Châu lại gây ra chuyện gì đó nguy hiểm đến bản thân, hai tay chống nạnh, cắn khóe môi của mình:
"Không được! Đợi Khánh Dương cùng Quân Minh về mình phải nói chuyện này cho hai người họ biết nếu không sau này xảy ra chuyện gì thì hậu quả sẽ khó lường."