Sau khi Hoa Tranh bỏ đi, Nguyên Nhược đành ngậm ngùi vào bếp kiếm gói mì tôm để nấu đỡ. Loay hoay vật lộn phút mới tìm thấy thùng mì tôm Kuksu (đó thấy chưa, phòng bếp nhỏ như nhà ta là an toàn, nhanh chóng, tiện lợi nhất!) Nhưng khổ nỗi, cô nàng lại không nhớ trần mì thì phải cho nước nóng, nước lạnh đã đun sôi hay nước lã! Sau một hồi suy nghĩ nát óc thì cô nàng đã nghĩ ra cách an toàn, đó là nấu gói, mỗi gói sẽ ột loại nước khác nhau! (ALãng phí quá thể! Đưa ta nấu là được rồi, đỡ phí, nhưung phải cho ta gói mì tôm trong gói đó!!)
Vậy là mì nấu bởi nước lã đã được đổ đi nhanh chóng, còn tô mì kia, với suy nghĩ: “cái nào cũng ngon, bỏ thì tiếc lắm, hơn nữa phí công mình làm à” nên Nguyên Nhược đã đưa ra quyết định: đổ cả bát mì vào làm một, ăn chung, vì cái nào cũng có cái ngon riêng. Ăn xong, chưa thoả chí, cô nàng lại tiếp tục lôi ra một gói sữa milo, cái này có hướng dẫn bên ngoài bao bì nên Nguyên Nhược vô cùng “thông minh” rót nước nóng ở phích ra mà không thèm quan tâm xem nước đã sôi hay chưa với tiêu chí “nóng là đã sôi” nên vô cùng thoải mái uống hai cốc sữa, sau đó mở cốp lấy ra hai cái kem vani bọc socola nhấm nháp tiếp.
Xong xuôi, cô nàng bỏ mặc bãi chiến trường do mình gây ra, vô cùng thoải mái dễ chịu đủng đỉnh vào phòng ngủ, ôm lấy cái gối đánh một giấc no say.
Nhưng tiếc rằng “giấc mộng vàng” của cô nàng chưa kéo dài được bao lâu thì đã bị phá vỡ bởi cái bụng bắt đầu biểu tình. Không phải kiểu đói mà là biểu tình dữ dội để thải những chất cặn bã do đầu bếp tài ba Nguyên Nhược đã nấu. Cứ năm phút cô nàng lại phải vào nhà vệ sinh một lần.
Khi chàng trai ăn uống no say trở về thì thấy “con ma” Nguyên Nhược mặt mày tái xanh bước từ nhà vệ sinh ra. Nguyên Nhược chỉ kịp dành cho người một tia laze rồi ngất luôn.
Mở mắt ra, Nguyên Nhược thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng toát, cô nhận ra ngay đây là bệnh viện vì đã từng bị trói buộc ở bệnh viện với cái mác “bênh nhân tâm thần” quá lâu rồi. Cô không hề muốn ở đây chút nào, vì ở đây là nơi mà cô đã bị giam lỏng, là nơi trừng phạt cô làm em trai cô chết. Thật sự... thật sự cô muốn phát điên lên! Những hồi ức mà cô không muốn nhớ lại quay trở lại, khuôn mặt đưuas em trai tội nghiệp lại hằn rõ lên trong óc.
“Áááááá!!!!!!!!!!”
Nguyên Nhược thét lên, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng rên rỉ không ngớt. người con trai Sun, Đình Phong, Lạc đăng, Lôi Vũ nghe thấy tiếng thét, vội vàng chạy vào phòng bệnh của Nguyên Nhược. Lạc Đăng ngồi xuống bên cạnh Nguyên Nhược, vỗ vỗ vào lưng Nguyên Nhược, bảo cô đừng khóc, đừng kích động nữa, rồi lấy khăn tay ra lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt cô. Sun vội lấy cho cô cốc nước lạnh để bình tĩnh. Nguyên Nhược dần tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy Đình Phong, Nguyên Nhược đã hét lên: “Nhờ phúc của anh mà tôi như thế này đó! Mau đưa tôi ra khỏi cái chỗ thối tha này mau!”
Đình Phong từ lâu đã biết mình có lỗi, cũng không nói gì, lẳng lặng bước ra ngoài. Nhưng thật sự cả chàng trai đều không hiểu vì sao Nguyên Nhược lại kích động đến mức đó, vì họ đâu có biết sự thật về cô? Nguyên Nhược cố nở nụ cười gượng với chàng trai, nói:
_ Em cần bình tĩnh một chút, người có thể ra ngoài một lát không?
chàng trai nhìn nhau, rồi gật nhẹ đầu, cùng bước ra. Nguyên Nhược nhắm đôi mắt lại, điều chỉnh nhịp thở của mình, cố ép mình vào giấc ngủ để quên đi mọi thứ...
Sau khi ra khỏi viện, Nguyên Nhược đưa ra quyết định:
_ Em sẽ viết tiểu thuyết!
_ Cái gì??? Tiểu thuyết á???? – cả chàng trai cùng đồng thời hét lên.
_ Vâng! – Nguyên Nhược gật đầu.
Lạc Đăng hỏi:
_ Why?
_ Why gì chứ?
_ Vì sao em lại có ý định viết tiểu thuyết?
_ Thì em thích thôi!
Thực ra đâu phải như vậy! Công cuộc trả thù của Nguyên Nhược – Đường Vi Lâm phải nhanh chóng bắt đầu! Mà thâm nhập vào thế giới mạng là hay nhất! Cô sẽ đến với thế giới ảo dưới vai trò tác giả tiểu thuyết. Trên mạng có đầy hạcker, cô sau khi nổi tiếng sẽ làm quen với họ thông qua những độc giả. Rồi sau khi tạo mối quan hệ vững chãi sẽ cùng liên kết nhiều hacker lại với nhau để phá sập tường lửa của những tập đoàn, công ty thuộc nhà họ Đường, Rồi sau đó sẽ xuất hiện với vai trò người thừa kế dòng họ Đường, với sự bảo vệ của những hacker và sự nổi tiếng trên mạng, cô sẽ không gặp phải chút trở ngại nào. Thật là một kế hoạch hoàn hảo!
Nhưng giờ dường như kế hoạch ấy đang gặp trở ngại bởi tên con trai này. Nhưng đời nào cô chịu khuất trước họ chứ? Cô buông một câu:
_ Xin nghỉ học cho em nhé! Dù sao em cũng chẳng có hứng thú với chuyện học hành mà!
Rồi nhảy vào phòng, khoá cửa, bật laptop, bắt đầu kế hoạch...