Việc nấu ăn đối với Nguyên Nhược thì quả thật là khó nhưng việc viết tiểu thuyết và đánh máy thì vô cùng dễ dàng. Gì chứ cô cũng đã từng là tiểu thư con nhà giàu có, mấy việc về Internet thì cũng ổn thôi. Còn viết tiểu thuyết thì cũng dễ.
là tưởng tượng, là viết về cuộc đời của chính mình. Nhưng Nguyên Nhược chọn viết cả hai. Vì độc giả cũng có người thích thể loại này, người thích thể loại kia. Tốt nhất là tính cảm, bạo lực là ổn nhất rồi. Đều tiên là viết thể loại romance trước, cứ viết theo mấy cái nội dung truyện cũ mèm, phim Hàn cũ mèm, thay thế chút là ổn.
Viết được tầm trang thì cô chuyển qua thể loại bạo lực “một tí” (chú ý là trong ngoặc kép) về cuộc đời thật của chính mình. Vốn những việc cô trải qua cũng đủ bạo lực lắm rồi nên cô cũng không phải vận dụng trí tưởng tượng, nhưng cô thì vô cùng đau đớn và căm phẫn khi nghĩ lại những chuyện đã qua.
Nhưng cũng nhờ như thế mà lối viết của cô rất sắc sảo, tinh tế, những đoạn kể càng gay cấn và khốc liệt hơn. Đoạn miêu tả tâm lí nhân vật cũng quả thực rất tốt, vì nhân vật đó là chính cô mà! Xong xuôi, cô đăng lên trên mạng cả hai truyện. Truyện tình cảm thì cô vứt đó, còn truyện kia thì cô còn để một dòng chữ phía cuối:
“Tất cả đều là sự thật, và mình cũng đang rất cần sự giúp đỡ của các hacker, nếu ai đọc được truyện này thì xin hãy vui lòng gia nhập vào kế hoạch của tôi!”Cô viết dòng như thế vì muốn lôi kéo những hacker vào giúp cô, mà truyện này mở ra cũng không đơn giản, cô đã dùng một loạt những mã bảo vệ, tạo thành một “hệ thống ổ khoá” vững chãi, mà chỉ những hacker lão luyện mới vào được.
Thực chất cô cũng biết hack, rất giỏi là đằng khác, sinh ra trong một dòng họ với hầu hết những số tiền khổng lồ đều nhờ các phi vụ phá tường lửa của ngân hàng lớn ở các quốc gia giàu có, hay những hãng điện thoại nổi tiếng như Nokia, Samsung,,...thậm chí là ngâ sách của các quốc gia Mỹ, Latinh, Pháp,... Ăn cắp một số tiền khổng lồ chỉ nhờ vài tháng nghiên cứu và vài giờ trước máy tính.
Tất cả những phi vụ đó đều không để lại một dấu tích, và một sự thật không ai có thể ngờ được, tổ chức từ thiện Lost berry- ủng hộ người nghèo lớn nhất thế giới thực chất lại là cái vỏ của tổ chức Phoenix - tập đoàn những hacker bí ẩn, hay những sát thủ không bao giờ lộ mặt!
Hacker sau mỗi phi vụ thành công lại nhận được số tiền lên đến hàng tỷ! Còn những sát thủ sau khi diệt trừ những kẻ mà tổ chức thấy là “cái gai trong mắt” cũng nhận được phần thưởng hậu hĩnh không kém, nên ai nấy đều rất trung thành, không chỉ vì tiền, mà còn vì những người trong tổ chức đều alf những đứa trẻ từ bé đã sống ở tổ chức, được sống không thiếu thốn nên trong lòng chúng, ông chủ là vĩ đại nhất! Mặc dù phần lớn bọn chúng đều chưu nhìn thấy mặt người mà bọn chúng tôn sùng là “người có tấm lòng từ bi,vĩ đại!”, là ngườ có tấm lòng nhân ái nên mới nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi như chúng!
Mà chúng đâu hay biết rằng, việc chúng thành trẻ mồ côi - vâng, mất đi bố mẹ đều nhờ mệnh lệnh lạnh lùng mà ông chủ chúng đưa ra khi thấy một đứa tre thông minh, bắn chết bố mẹ chúng rồi nhận nuôi chúng vào tổ chức với muôn vàn những lý do về cái chết của bố mẹ chúng: lao xe xuống vực, bị ô tô XYZ đâm phải,... nhưng thường thì người gây ra cái chết cho bố me chúng đều được ông chủ “vĩ đại, nhân từ” quy cho những “cái gai làm chướng mắt” như FBI, Blouse Devil ( tổ chức khác cũng thuộc thế giới ngầm, là đối thủ cạnh tranh của tổ chức),... hay những nghị sĩ, những tổng thống với những bài tuyên ngôn hào bình thịnh vượng làm “ngứa tai” tổ chức!
Nói đơn giản, thì cô sinh ra trong cái nôi tội ác, và nói chung, việc xâm nhập, phá vỡ “hệ thống tường lửa” của tập đoàn họ đường - trùm tổ chức Phoenix - tổ chức từ thiện Lost berry là không hề đơn giản, phải cần có sự giúp sức của nhiều hacker khác trên thế giới, đương nhiên là nằm ngoài tổ chức.
Và nếu ai có hỏi là cô có tha cho cha cô - chủ tịch tập đoàn, dòng họ nhà Đường không thì chắc chắn cô sẽ nói: “Trừ phi tôi bị phanh thây ra ngàn mảnh hay em tai tôi sống lại, chứ dù lão ấy có quỳ xuống lạy lục hôn chân tôi thì cũng đừng có hòng mà tôi tha cho lão già ấy!”