Editor: Nhi | Beta: Kỳ Giản Niệm
Đối với khóa huấn luyện quân sự, rất nhiều bạn học mong chờ nhất là khi trời đổ mưa xuống, bởi vì như vậy, đợt huấn luyện quân sự có thể bị hủy bỏ.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, mọi người đều cảm thấy tươi tỉnh, dù mệt một chút cũng không sao, nhưng đến ngày thứ hai, những lời phàn nàn tăng dần, đều cho rằng người huấn luyện viên này là ma quỷ, tàn nhẫn, thậm chí đối với con gái, cũng không nhân từ nương tay chút nào.
Chẳng hạn như An Nghi, hơi quay đầu lại vì cổ bị cứng, sau khi bị huấn luyện viên bắt gặp, trực tiếp yêu cầu cô đứng ra một mình chịu phạt.
Bạn học nam sau khi thấy vậy đều cảm thấy đau lòng, người huấn luyện viên này chả lẽ cũng không biết thương hoa tiếc ngọc một chút chứ?
Sau hai ngày huấn luyện quân sự, An Nghi đã bị tàn phá đến thương tích đầy mình, đối thế giới tràn ngập tuyệt vọng.
Ninh Tinh Hà đau lòng nhìn cô cả ngày đứng tư thế nghiêm, đặc biệt chuẩn bị cho cô một đôi đệm giày mềm mại, An Nghi thấy anh không có bị gì, không nhịn được hỏi anh, “Anh luyện quân sự không mệt sao?”
“Anh là con trai, phải có khả năng chịu đựng cao hơn em rồi.”
“Em thật sự muốn xem bộ dạng của anh khi huấn luyện quân sự như thế nào, nhưng tiếc là lớp hai chúng ta sẽ không bao giờ gặp được nhau.” An Nghi không kiềm được than thở.
Ninh Tinh Hà nghe vậy thì cong môi cười nói: “Không gặp thì tốt hơn.”
“Tại sao? Chẳng lẽ anh không muốn thấy em sao?”
“Không, anh sợ em xem anh đến mê mẩn, lại sẽ bị huấn luyện viên phạt.”
“…” Câu trả lời mặt dày vô sỉ như vậy khiến An Nghi cúi đầu trước anh.
…
Vào ngày huấn luyện quân sự thứ ba, hình ảnh mà An Nghi chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng trở thành sự thật, đó là gặp gỡ Ninh Tinh Hà và lớp của anh ấy trong buổi huấn luyện quân sự.
Lúc này An Nghi đang nghỉ ngơi tại chỗ, bỗng nhiên nhìn thấy trước mặt lớp mình có một lớp lướt qua, đứng đầu là hai hàng nữ sinh, Ninh Tinh Hà ở hàng cuối cùng, bởi vì chiều cao nên rất gây chú ý.
Sau khi An Nghi nhìn thấy, cô nheo mắt lại, cô phát giác Ninh Tinh Hà không hề nhìn thấy cô, có lẽ là do anh quá nghiêm túc.
Ánh mắt lại nhìn về các chị gái hàng phía trước, An Nghi không khỏi tức giận mà một hừ một cái.
Vậy mà Ninh Tinh Hà lại lừa gạt cô nói nữ sinh lớp họ rất ít, ít nhất là mười mấy người sao? Tên đại lừa đảo!
Trong lòng đang suy nghĩ, lớp của Ninh Tinh Hà bọn họ bỗng nhiên dừng lại ở cách đó không xa, bắt đầu dậm chân tại chỗ.
An Nghi nhịn không được “Phì” cười một tiếng, bởi vì thật sự rất hiếm khi Ninh Tinh Hà làm một hành động ngốc như vậy.
“Các cậu xem nam sinh hàng sau cùng kia, có phải là quá đẹp trai không?”
Đột nhiên, giọng nói của một nữ tử bên cạnh truyền vào tai An Nghi.
Đột nhiên, bên cạnh một người nữ sinh hoa si thanh âm truyền vào an nghi lỗ tai.
Trái tim của An Nghi đập “Thình thịch”, cơ hồ đều không cần đại não phản ứng liền biết chắc là đang nói đến Ninh Tinh Hà.
“Giá trị nhan sắc cũng quá xuất chúng đi! Thật là muốn chụp trộm một tấm bằng điện thoại di động, sau đó đăng nó lên mạng, khẳng định bùng nổ.”
“Đúng vậy, ai nói người học giỏi không thể đẹp trai, thật muốn chụp một bức ảnh để chứng minh cho mọi người một chút.”
Càng ngày càng có nhiều bạn học thảo luận, điều này khiến cho An Nghi có một loại cảm giác rất kỳ lạ, đương nhiên là có tự hào, nhưng cũng có cảm giác khủng hoảng.
Ninh Tinh Hà thoạt đầu thật sự không có nhìn thấy An Nghi, nhưng khi dịch chuyển khóe mắt một cái, chợt liếc thấy AnNghi, ánh mắt đột nhiên ngưng trọng.
“Này, anh ấy nhìn sang chúng ta bên này, anh ấy đang nhìn ai sao?”
“Dù sao khẳng định không có khả năng là đang nhìn tôi, tôi tự biết mình.”
An Nghi nghe được tiếng thảo luận của họ, yếu ớt nhìn về phía Ninh Tinh Hà, kết quả vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh.
Ninh Tinh Hà từ từ nhếch môi cười với cô, nụ cười của anh mê hoặc các cô gái đến nỗi gần như không thể không hét lên.
Thật là một yêu tinh hại nước hại dân!
An Nghi không khỏi thở dài trong lòng.
Mà trong một giây tiếp theo, chuyện xui xẻo này liền đổ xuống trên người Ninh Tinh Hà.
Bởi vì anh nhìn lén An Nghi bị huấn luyện viên bắt được, huấn luyện viên cười hỏi anh có phải vừa để ý cô gái nhỏ nào rồi không, Ninh Tinh Hà không ngốc, nên không thể thừa nhận vào lúc này, kết quả huấn luyện viên phạt anh chạy xung quanh thao trường ba vòng.
Ninh Tinh Hà bất đắc dĩ nhận mệnh, có thể ngắm bạn gái của mình một cái, dù là phạt mười vòng cũng đáng.
An Nghi căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy Ninh Tinh Hà đột nhiên đứng lên, một mình rời khỏi đội ngũ, sau đó bắt đầu chạy bộ.
Ánh mắt An Nghi nghi hoặc nhìn bóng dáng của anh, đưa mắt nhìn anh chạy xa, cho đến giữa giờ ăn cơm trưa mới biết được anh rốt cuộc vì cái gì mà bị phạt.
…
Trải qua mấy ngày huấn luyện quân sự, các bạn trong lớp bắt đầu quen nhau dần dần, mối quan hệ với huấn luyện viên cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Ban đầu, mọi người đều cho rằng huấn luyện viện Trương này rất nghiêm khắc, không ai dám đùa với ông ấy, vì sợ ông không vui, nhưng sau đó, các bạn học nhận ra rằng ông đặc biệt thích kể chuyện dở khóc dở cười, và họ dần dần thay đổi suy nghĩ về ông, một số bạn học nam gầy gò thậm chí còn dám cười đùa với ông.
Hơn nữa, đám nam sinh gầy gò này còn công khai thảo luận xem ai là cô gái xinh đẹp nhất lớp, trong đội hình cơ bản có hai làn sóng, một là con gái của hiệu trưởng xinh đẹp, hai là An Nghi càng làm dao động lòng người.
Trên thực tế, theo tỷ lệ tán thành, An Nghi chắc chắn cao hơn Chu Tử Mạt đó, nhưng có một số nam sinh đã quay lưng lại khi nghe tin An Nghi đã có bạn trai.
An Nghi chắc chắn đã nghe nói về điều này nhưng cô không để tâm, trong những ngày huấn luyện quân sự này, cô cảm thấy được lớn nhất của mình là thể lực của cô, bao gồm cả sức bền, quả thực đã cải thiện rất nhiều, không còn mềm mại như trước.
Khi khóa huấn luyện quân sự mới bắt đầu, cô hận không thể lập tức kết thúc, nhưng khi đến ngày hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy luyến tiếc…
Tối nay, là ngày áp chót trước khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, các huấn luyện viên của mỗi lớp đã tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ tự do, ý là để cho các bạn học xếp thành một vòng tròn trên thao trường. Nếu ai muốn biểu diễn tiết mục thì chỉ chủ động ra giữa đứng.
An Nghi mặc dù có sở trường, nhưng không hề thích nổi tiếng, đối với loại hoạt động này từ trước đến nay đều xa lánh, nhưng Chu Tử Mạt không như vậy, cô ta là người đầu tiên đứng lên, nói cô muốn nhảy cho chính các bạn cùng lớp.
Vũ đạo của Chu Tử Mạt thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, chắc hẳn cô ấy đã học rất nhiều năm, sau khi cô ta nhảy xong, nhiều bạn học nam còn dụ dỗ An Nghi nhảy.
An nghi có chút bất đắc dĩ mà nhíu mày, đang định làm rùa đen rụt cổ, không nghĩ tới huấn luyện viên thế lại gọi tên cô.
An Nghi bất lực nhíu mày, cô sắp thành con rùa rụt cổ, nhưng huấn luyện viên lại gọi tên cô.
“Bạn học An Nghi, vì mọi người đều mong đợi em rất nhiều, hãy biểu diễn cho mọi người xem một tiết mục đi.”
“Đúng vậy! Mặc kệ ca hát hay là khiêu vũ đều được, chúng ta không chọn.”
Không biết ai trong đám con trai lại nhảy ra câu này nữa.
An Nghi biết không thể không cho huấn luyện viên mặt mũi nên phải đứng lên nói sẽ hát cho mọi người nghe một bài, để không phải nhún nhảy trước một đám con trai.
Vừa dứt lời, phía dưới liền có nam sinh huýt sáo, tỏ vẻ chính mình vô cùng mong đợi.
An Nghi hắng giọng một cái, bắt đầu hát, bài hát cô hát rất đơn giản, là một bài truyền cảm, nhưng hay hơn cả là giọng hát tuyệt vời của cô, sau khi cô hát liền cảm thấy có chút khác biệt.
Tiếng vỗ tay tự động vang lên, có mấy cái nam sinh còn lặng lẽ giơ di động lên quay.
An Nghi biểu diễn xuất sắc, làm biểu diễn của Chu Tử Mạt không khỏi hận đến nghiến răng.
Cô ta cảm thấy An Nghi đang cố ý cướp đi sự nổi bật của cô ta, nếu cô không biểu diễn thì chắc chắn cô ta sẽ là người được yêu thích nhất.
Ngày hôm sau trên diễn đàn của trường, không biết ai đã đăng tải video An Nghi hát, lập tức bùng nổ trên đó.
An Nghi trên video nhìn không ra vẻ kiêu ngạo, chỉ giống như một đóa hoa cúc nhỏ sạch sẽ, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nở rộ.
Sự nổi tiếng của An Nghi trong lớp ngay lập tức lan ra toàn trường, nhiều nam sinh để lại tin nhắn gọi cô là nữ thần sau khi xem nó, thậm chí các bạn nữ còn khen ngợi cô và nói rằng cô là một cô gái trẻ rất xinh đẹp.
Từ khi Ninh Tinh Hà xem An Nghi biểu diễn trong đoạn video, thấy những dòng nhắn của nam sinh nhắn lại, độ ghen tuông từ đáy lòng dâng lên.
Hai người cùng nhau ăn cơm trưa, An Nghi liền bị Ninh Tinh Hà chất vấn, tại sao lại ca hát trước mặt mọi người.
An Nghi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô không nhịn được cười.
“Đây là lần đầu tiên em thấy anh ghen như vậy đấy.”
Nghe cô nói như vậy, Ninh Tinh Hà nghĩ thầm, nhiều lúc anh ghen, chỉ là cô không biết thôi.
Thấy Ninh Tinh Hà mím môi không lên tiếng, An Nghi cũng không dám đùa giỡn với anh, vội vàng giải thích: “Ôi chao! Lúc đó em cũng không muốn, nhưng huấn luyện viên gọi thẳng tên em, nên em không thể từ chối được!”
“Không có lần sau nữa.”
Ninh Tinh Hà giả vờ căng thẳng chốc lát, nhưng anh thấy nhẹ nhõm.
“Em bảo đảm!”
An Nghi ngoan phải giống như con thỏ nhỏ, vội vàng đưa ra hai ngón tay.
Ninh Tinh Hà theo thói quen sờ sờ đầu cô, dẫn cô từ phòng ăn đi ra, kết quả vừa đúng lúc, An Nghi bắt gặp Chu Tử Mạt.
Chu Tử Mạt nhìn thấy Ninh Tinh Hà nắm tay An Nghi, ánh mắt đầu tiên hơi chậm lại, sau đó theo bản năng mà đánh giá trên người Ninh Tinh Hà một phen.
Hóa ra trông bạn trai tin đồn của cô đẹp trai quá!
Thấy Chu Tử Mạt nhìn Ninh Tinh Hà không rời, An Nghi giống như gà mái che chở anh.
“Cậu có chuyện gì không?”
Một tia ghen tị hiện lên trong mắt Chu Tử Mạt, cô ta quay đầu đi mà không trả lời.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của An Nghi, Ninh Tinh Hà vỗ vỗ đầu cô nói: “Em đừng có ác cảm với mọi cô gái, anh sẽ không liếc nhìn họ một cái.”
“Họ nhìn anh cũng không được.”
An Nghi hừ một tiếng, cuối cùng còn bổ sung, “Dù sao cũng không được.”
…
Sau khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, liền chính thức khai giảng, đời sống của đại học không hề nhẹ nhàng giống như An Nghi tưởng tượng, có lẽ là bởi vì bản thân đang ở trong trường đại học tốt nhất, bạn học xung quanh cũng như thường lệ mà nỗ lực, cho nên cô cũng không dám có bất kỳ lười biếng.
Hôm nay, An Nghi mới vừa ra khỏi phòng học, bỗng nhiên nhận được điện thoại của anh họ Chu Khải Nhiên, nói rằng anh ấy đã đến thủ đô, hỏi cô có rảnh hay không, kêu Ninh Tinh Hà cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
An Nghi nói lại với Ninh Tinh Hà, hai người cùng đi tới nhà hàng mà Chu Khải Nhiên đã hẹn trước.
Chu Khải Nhiên đem hợp đồng mà Ninh Tinh Hà đã ký trước đó, nghiêm mặt nói với anh: “Vốn dĩ công ty đã quyết định ứng viên thay thế, người đó không phải là cậu, cậu là mục tiêu đào tạo trọng điểm của công ty, và họ đặt rất nhiều hy vọng vào cậu. Vì vậy, khi tôi nói với Lục Lâm rằng cậu muốn tự nguyện rút lui, anh ấy không đồng ý, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cả hai chúng tôi đều nghĩ rằng đó là một cách tiếp cận hai hướng. Vì điều này, cả hai chúng ta đều không bị coi là vi phạm hợp đồng. Anh hy vọng trong tương lại cậu sẽ không hối hận về quyết định của ngày hôm nay. “
“Em sẽ không hối hận.”
Giọng điệu của Ninh Tinh Hà vô cùng kiên định.
Chu Khải Nhiên cong môi cười, liếc nhìn An Nghi, nói: “Anh là anh trai, chỉ mong cậu đừng để em gái anh thất vọng.”
“Nhất định.”
…
Sau khi cùng Chu Khải Nhiên ăn xong và rời khỏi nhà hàng, cả người An Nghi như trút được gánh nặng.
Nghĩ đến Ninh Tinh Hà thật sự không cần gia nhập giới giải trí, cô liền vui vẻ tươi cười.
Nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, Ninh Tinh Hà đột nhiên có chút trầm mặc, bởi vì anh không dám tưởng tượng được trước kia An Nghi phải chịu bao nhiêu áp lực.
Anh nhịn không được hỏi An Nghi, “Em không lo lắng anh mất đi cơ hội này, về sau sẽ không có tiền đồ sao?”
- -----oOo------