Editor: Nhi | Beta: Mian
Nghe được Ninh Tinh Hà hỏi như vậy, khuôn mặt An Nghi nở một nụ cười rạng rỡ khác thường.
Cô vòng hai tay qua eo anh, ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nói: “Em sợ rằng sau này sẽ không có anh.”
Nghe được lời này, Ninh Tinh Hà cầm lòng không được mà nhắm mắt lại, cúi đầu hôn sâu.
Ánh trăng chiếu vào trên người bọn họ, hiện ra trên mặt đất hình bóng hai người yêu nhau.
Thật lâu sau, Ninh Tinh Hà mới buông An Nghi ra.
Anh nâng khuôn mặt của An Nghi bằng hai tay, sâu trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Coi như là vì để cho cô được sống cuộc sống tốt, anh cũng sẽ cố gắng gấp đôi.
An Nghi và Ninh Tinh Hà nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt anh sáng long lanh, như những giọt nước mắt lấp lánh.
“Anh khóc ư?”
“Anh không có.”
Ninh Tinh Hà theo bản năng phản bác, xoay đầu né tránh.
An Nghi trong lòng vô cùng xúc động, thử giơ tay nâng lên, chạm vào mặt anh.
“Mặc kệ thế giới có thay đổi như thế nào, em đều hy vọng có thể cùng anh mãi mãi ở bên nhau.”
Cô không giỏi nói những lời sến súa như vậy, cho nên sau khi nói xong chính cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Ninh Tinh Hà không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay cô.
Cả đời này của anh đều sẽ giống như bây giờ, gắt gao mà nắm chặt tay cô không buông ra.
…
Sau khóa huấn luyện quân sự, đến lúc tân sinh viên nhập học, nhiều câu lạc bộ trong trường bắt đầu toàn bộ điều động, chuẩn bị tuyển thêm người mới.
An Nghi coi như người đẹp trong lớp, được một số nam sinh mời gia nhập câu lạc bộ của bọn họ.
Nhưng An Nghi đều từ chối, bởi vì cô muốn hỏi xem ý kiến của Ninh Tinh Hà một chút, xem anh muốn tham gia cái nào, cô muốn cùng anh tham gia.
Kết quả sau khi An Nghi hỏi ý kiến của Ninh Tinh Hà, lại biết được anh không tham gia bất kỳ cậu lạc bộ nào.
Nếu như vậy, An Nghi cũng từ bỏ.
Trường học rất nhanh tổ chức bữa tiệc chào đón tân sinh viên, trong bữa tiệc lần này, có khen ngợi tân sinh viên, mà Ninh Tinh Hà lại rất vinh hạnh được làm đại diện cho tân sinh viên lên phát biểu.
Sau khi An Nghi nghe thấy tin tức này, chính cô quả thực so với anh còn hồi hộp hơn, tự nguyện nói muốn giúp Ninh Tinh Hà chuẩn bị một phần cho bài phát biểu.
Ninh Tinh Hà vừa lúc cũng không muốn chuẩn bị, dứt khoát liền giao cho cô, nhìn thấy bộ dạng nghiệm túc của cô như vậy, nhịn không được cười một tiếng.
An Nghi viết vài bản phát biểu, để cho Ninh Tinh Hà tự mình tới chọn lựa, Ninh Tinh Hà phát hiện tính cách của cô gái nhỏ này rất khéo đưa đẩy, viết bài phát biểu chính thức khác thường, nói chuyện toàn những lời dễ nghe, như thế này cũng có chút không phù hợp với tính cách của anh.
Nhưng anh cũng không nói gì, sợ đả kích đến An Nghi, cho nên vẫn luôn khen cô viết tốt.
An Nghi lo lắng Ninh Tinh Hà đến lúc đó sẽ căng thẳng, liền để Ninh Tinh Hà đọc thử qua cho cô nghe trước, Ninh Tinh Hà không khỏi cảm thấy buồn cười, anh thoạt nhìn cùng hai chữ “Căng thẳng” hợp nhau sao?
Nhưng buồn cười vẫn là buồn cười, mặc kệ An Nghi đề nghị gì, cuối cùng anh cũng sẽ làm theo, bởi vì Ninh Tinh Hà cảm thấy, bạn gái anh chính là để cho anh bất chấp mọi thứ mà yên tâm nuông chiều.
Cuối cùng cũng đến bữa tiệc chào đón tân sinh viên, An Nghi cùng Diệp Y Nhiên cùng nhau tiến vào sảnh trường học và tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.
Diệp Y Nhiên biết bạn trai An Nghi đêm nay sẽ lên bục phát biểu, vui vẻ cố ý dịch sát người An Nghi hỏi, “Cậu có căng thẳng không?”
“Còn tốt.”
An Nghi ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.
Bởi vì cô sợ trải qua tối nay, sự nổi tiếng của Ninh Tinh Hà ở trong trường học sẽ càng cao.
“Đúng rồi, lớp chúng ta có đại diện tân sinh viên sao?”
An Nghi bỗng nhiên nhớ tới vấn đề này, liền hỏi Diệp Y Nhiên.
“Có! Chính là Chu Tử Mạt, không chừng thầy giáo cũng là nhìn ở mặt mũi của bố cô ta thôi.”
An Nghi bĩu môi, không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, tiệc đón tân sinh viên thức bắt đầu, hiệu trưởng bước lên sân khấu.
Sau khi ông ấy nói lời khai mạc, liền bắt đầu mời đại diện tân sinh viên lên bục.
An Nghi liếc nhìn Ninh Tinh Hà, anh đi ra từ phía sau hậu trường, trên người mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần đen, vạt áo sơ mi được đóng thùng gọn gàng, làm cho cả người trông thon thả hơn.
Nhịp tin của An Nghi nhất thời đập gia tăng tốc độ, nhìn anh, ánh mắt thâm tình.
Các nữ sinh ở dưới bục không chừng cũng là thấy được Ninh Tinh Hà, đều phát ra tiếng hét chói tai điên cuồng.
Diệp Y Nhiên cùng với hai cô bạn khác cùng ký túc xá cũng kích động nói với An Nghi, bạn trai cô quá ưu tú, quả thực là hiếm thấy trên thế gian, rốt cuộc cô tìm được ở đâu?
Ninh Tinh Hà là bạn học đầu tiên, tiếp nhận microphone từ trong tay của hiệu trưởng.
Nhìn thấy anh chuẩn bị phát biểu, trong lòng An Nghi càng thêm khẩn trương.
“Chào mọi người, tôi là Ninh Tinh Hà đến từ khoa khoa học và kỹ thuật máy tính, hôm nay được làm đại diện tân sinh lên phát biểu, tôi cảm thấy rất vinh hạnh…”
Ninh Tinh Hà đọc bài phát biểu do An Nghi viết cho anh, lúc ấy anh còn ghét bỏ một phen, cảm thấy có chút trang trọng.
Nhưng hiện tại đọc lên, anh phát hiện thật sự không tồi.
An Nghi ngồi ở phía dưới nhìn Ninh Tinh Hà, sâu trong nội tâm có cảm giác như lòng mẹ mênh mông.
Sau khi Ninh Tinh Hà nói xong, hiệu trưởng tiếp nhận đi microphone giảng đạo: “Ninh Tinh Hà với tư cách là thủ khoa, đã đến trường chúng ta, đây là niềm tự hào của trường học chúng ta, thành tích học tập của em ấy vô cùng ưu tú, là tấm gương học tập cho mọi người noi theo.”
Nghe hiệu trưởng khen ngợi Ninh Tinh Hà như vậy, tâm tình An Nghi càng tự hào mãnh liệt.
Diệp Y Nhiên ở bên cạnh nhìn nụ cười không tự chủ được trên mặt An Nghi, cũng nhịn không được cười trộm
“Bạn trai ưu tú như vậy, cậu có cảm giác gì?”
“Nghĩ đến anh ấy dù có ưu tú hơn nữa cũng vẫn thuộc về mình tớ, tớ rất vui vẻ, cảm thấy chính mình nhặt được cục cưng.”
An Nghi không chút che giấu nội tâm.
Sau khi Ninh Tinh Hà lên sân khấu, thì Chu Tử Mạt cũng lên, An Nghi nhìn xong Ninh Tinh Hà, đối với những người còn lại liền không có hứng thú, vì thế trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi tìm Ninh Tinh Hà.
Diệp Y Nhiên biết cô có ý gì, còn thúc giục cô đi nhanh đi.
An Nghi không nghĩ tới lúc bản thân đi ra ngoài nhưng vừa vặn gặp được Ninh Tinh Hà, anh giơ điện thoại làm hiệu cho cô, nói: “Anh đúng lúc chuẩn bị gọi cho em.”
An Nghi cười chạy tới, kéo cánh tay anh nói: “Anh vừa rồi đứng trên sân khấu thật rạng rỡ, trong mắt em cũng không nhìn thấy người khác.”
Ninh Tinh Hà nhướng mày, hưởng thụ mỗi lần khen ngợi của cô.
“Để chúc mừng cuộc sống đại học của chúng ta chính thức bắt đầu, tối nay có thể phá lệ cùng anh uống một ly.”
“Em thế mà lại muốn uống bia cùng anh? Thật không dám tin được!”
“Anh có thể uống cùng.” Anh vừa lúc cũng muốn thưởng thức bộ dạng uống say của cô.
Hai người đi vào một tiệm đồ nướng, sau khi An Nghi ngồi xuống, hào khí gọi hai chai bia, chuẩn bị mỗi người một chai.
Ninh Tinh Hà gọi món tôm hùm đất mà cô yêu thích nhất, sau khi tôm được bưng lên, lặng lẽ bóc tôm cho cô.
An Nghi rót cho hai người bọn họ mỗi người một ly, nâng ly nói: “Cụng ly cho một cuộc sống tương lai của chúng ta.”
Nói đến những lời này khi, An Nghi chợt ý thức mình là sinh viên đại học rồi, sau này bốn năm đều phải sinh sống ở nơi khác, thật sự trưởng thành rồi.
Suy nghĩ con người luôn rất lỳ lạ, khi còn nhỏ hy vọng nhanh lên lớn lên, nhưng mà thật sự trưởng thành rồi lại muốn trở về khi còn nhỏ.
Nhưng mà An Nghi hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở hiện tại, bởi vì đây mới là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của cô.
Ninh Tinh Hà cầm ly nâng lên cùng chạm vào ly cô một chút, hai người nhìn nhau cười, An Nghi phảng phất thấy được bộ dáng của Ninh Tinh Hà mười năm sau.
Sau một chai bia, An Nghi vốn không có khả năng uống, thực sự say.
Thấy cô giương cánh tay muốn ôm một cái, Ninh Tinh Hà vội vàng ôm cô lại, ôm vào trong lòng, sau đó gọi tới ông chủ tính tiền.
Sau khi thanh toán hóa đơn, Ninh Tinh Hà đỡ An Nghi ra khỏi tiệm, An Nghi nằm trong lồng ngực anh, giống như mèo con lười biếng, trong miệng cũng không biết lẩm bẩm cái gì.
Ninh Tinh Hà cảm thấy cô nhất định là đang làm nũng với anh, nghĩ vậy, trong lòng anh trở nên rối bời.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt khai giảng đã gần một tháng.
Kể từ tới nơi này, An Nghi mỗi ngày đều ở trường học, không ra ngoài chơi nhiều.
Ninh Tinh Hà thấy cô gấp đến độ đều phải lo lắng, vì thế quyết định giành thời gian hai ngày đưa cô ra ngoài chơi, vừa lúc cũng sắp đến kỷ niệm một trăm ngày yêu nhau của bọn họ, vì vậy Ninh Tinh Hà trực tiếp quyết định đi ngày hôm đó.
Thủ đô chắc có nhiều điểm đi chơi, nhưng họ không hứng thú lắm, hai người ăn ý với nhau, quyết định dạo chơi ngoại thành một chút.
Ninh Tinh Hà không biết thuê một cái lều trại từ chỗ nào, hai người mua bao lớn bao nhỏ đồ ăn, ngồi xe đi tới non xanh nước biếc ở vùng ngoại ô, nơi này có non xanh nước biếc, khiến tâm tình người vui thích.
Ninh Tinh Hà trước tiên lấy khăn ăn kẻ sọc trắng trải trên bãi cỏ, đặt đồ ăn vặt cho An Nghi, sau đó bắt đầu dựng lều, An Nghi rất thoải mái, chỉ có thể ngồi đó ăn.
Nhìn thấy sự chăm chỉ và nỗ lực của Ninh Tinh Hà, cô không khỏi cảm kích, “Có bạn trai thật tốt, không cần tự mình phải làm gì cả.”
Ninh Tinh Hà quay đầu lại chiều chuộng mà nhìn cô một cái, rất phối hợp với cô mà nói: “Sau này em cũng như vậy, cái gì cũng đều giao cho anh là được.”
“Vậy cũng không được, nhất định sau một thời gian anh sẽ ghét bỏ em.”
“Tại sao lại ghé bỏ?” Ninh Tinh Hà hơi nhướng mày, quan sát từ trên xuống dưới cô một phen, “Dáng dấp em xinh đẹp như vậy, đã đủ cho anh thưởng thức cả đời.”
An Nghi không kịp đề phòng ngừa nghe được lời này, lập tức đỏ mặt.
…
Buổi tối, hai người dựng vĩ nướng BBQ, tự giúp mình nướng BBQ bên cạnh dòng suối nhỏ.
Kỹ thuật nướng BBQ của Ninh Tinh Hà cũng vượt quá sự mong đợi của An Nghi, An Nghi cảm thấy anh quả thực chính là siêu nhân không gì không thể, có anh ở đây, chuyện gì cũng đều có thể làm được.
Hai người phân công rõ ràng lại ăn ý, một người phụ trách nướng, một người phụ trách ăn, bụng nhỏ An Nghi rất nhanh đã căng tròn.
Cô cảm thấy với loại tốc độ phát triển tiến triển như này, có khả năng chính bản thân không giữ nổi dáng người.
Khó trách nói yêu khiến người mập ra, mỗi ngày tâm tình tốt lại ăn nhiều, có thể không mập sao?
Lúc này trời đã tối hẳn, gió đêm từ từ thổi tới, trên vĩ nướng BBQ toát ra làn khói trắng, tạo ra cảm giác như một thiên đường.
Ninh Tinh Hà nướng vài xiên rồi gọi An Nghi tới ăn.
An Nghi ăn một miếng, ngay sau đó lại đút anh một miếng, hai người luôn luôn nhìn đối phương cười ngây ngô, trong không khí tràn ngập hơi thở yêu thương ngọt ngào.
An Nghi là lần đầu tiên trải nghiệm loại cuộc sống sinh hoạt này, bỗng nhiên cảm thấy thế giới thật sự rất tốt đẹp.
Hóa ra một người có thể đơn giản như vậy, chỉ cần có người mình yêu bên cạnh, đó chính là loại chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Ăn xong, hai người ngồi trước lều trại, tựa vào nhau ngắm sao trên trời.
An Nghi dựa đầu vào vai Ninh Tinh Hà, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát.
Ninh Tinh Hà nhắm mắt cảm nhận khoảnh khắc tốt đẹp này, bỗng nhiên lên tiếng nói: “Em biết không? Trước khi gặp được em, anh rất chán ghét cuộc sống.”
Thình lình nghe được lời này, An Nghi không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi anh, “Bởi vì thù hận sao?”
“Cũng có một phần nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì tính cách của anh, anh vốn dĩ có chút chán đời…”
“Anh chán đời? Em cảm thấy anh yêu đời hơn so với em nhiều.” An Nghi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Cô chợt phát hiện mình thật giống như chưa từng biết qua Ninh Tinh Hà.
“Anh biểu hiện yêu đời lúc nào?” Ninh Tinh Hà có chút buồn cười hỏi cô.
“Anh học tập tốt, hơn nữa còn có nhiệt tình yêu âm nhạc, cũng sẽ vì bản thân mà nỗ lực thay đổi cuộc sống.”
“Đó chỉ là do cuộc sống ép buộc thôi.”
Nghe thấy giọng điệu bất lực của anh, An Nghi bĩu môi nói: “Tốt hơn em rồi, em thật ngốc, em không làm được gì tốt, em phải học rất chăm chỉ mới có thể vượt qua kỳ thi, theo lý thuyết một nhân tài như vậy em hẳn là chán đời…”
Ninh Tinh Hà nghe xong liền đáp, “Đó là lý do tại sao ông trời cho em gặp anh!”
An Nghi nghe anh lại đang khen chính mình, không nói nhếch miệng một cái, “Cho nên ý của anh là bổ sung cho nhau?”
Ninh Tinh Hà bật cười, nhìn phương xa, lại mở miệng lẩm bẩm: “Người thông minh tồn tại ngược lại càng mệt, bởi vì họ dễ dàng suy nghĩ quá nhiều, cũng dễ dàng nhìn thấu rất nhiều thứ.”
Nghe giọng điệu trầm thấp của anh, An Nghi quyết định không thể tiếp tục cái chủ đề không vui này.
“Ninh Tinh Hà, kỳ thực em có một việc giấu anh.”
“Cái gì?”
“Lần đầu tiên gặp được anh là ở chợ đêm đầu đường, lúc ấy anh ngồi ở ghế chân cao, trong lòng ôm một cây đàn guitar, hát bài《 Ngàn hạnh phúc 》, em đối với anh nhất kiến chung tình, sau lại không thể không nghĩ đến anh.”
() Nhất kiến chung tình: ý chỉ nam nữ gặp nhau một lần đã nảy sinh tình cảm, gặp một lần liền yêu mến đối phương, hay nói cách khác là yêu từ cái nhìn đầu tiên, “tình yêu sét đánh”.
“Ồ, khó trách.” Ninh Tinh Hà gật đầu, giọng điệu hiểu ra.
“Cái gì khó trách?”
“Anh nói tại sao em cứ luôn thể hiện tình cảm với anh, ở căng tin lại luôn cho anh sữa bò khi ăn cơm, hóa ra là sớm nhìn trúng anh.”
An Nghi nghĩ đến chuyện cho anh hộp sữa bò bị từ chối liền tức giận, nghe anh còn dám chủ động nhắc tới tới, dùng sức vỗ mạnh vào vai anh.
“Anh còn không biết xấu hổ nói, anh vì cái gì mà dám từ chối em?”
Ninh Tinh Hà nghe thấy vấn đề này, im lặng một lúc lâu.
Ngay khi An Nghi cho rằng anh không nghĩ được câu trả lời, bỗng nhiên nghe thấy anh chậm rãi mở miệng nói: “Bởi vì lúc ấy anh cố tình trốn em, không muốn liên quan gì đến em.”
An Nghi nghe anh nói như vậy, tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng vẫn có chút đau lòng, cô mím môi, không biết nên nói gì, dứt khoát lựa chọn cúi đầu không nói.
Ninh Tinh Hà nhìn gò má của cô, thấy cô mất hứng, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt cô.
“Chính là bởi vì em quá ưu tú, anh mới không dám tới gần, bởi vì anh đã rung động với em, anh sợ khi tới gần em, sẽ khiến bản thân lún càng thêm sâu, sau này sẽ không thể thoát ra được.”
Ninh Tinh Hà nói đến đây, lại thở dài, “Buồn cười chính là trước kia anh lại cảm thấy hai chúng ta sẽ không có kết quả, hiện tại nghĩ lại thật khờ.”
“Anh cũng biết mình ngốc à!”
An Nghi có chút tức giận đến cắn răng, nghĩ thầm nếu không phải da mặt cô dày không ngừng nỗ lực, hai người bọn họ khẳng định không có kết quả.
“Em thấy anh không thích em nhiều lắm, ít nhất không bằng em thích anh.”
“Ai nói?”
“Sự thật chính là như thế, nếu anh thật sự thích em sẽ hạ quyết tâm theo đuổi em, không ai có thể từ bỏ người mình muốn.”
An Nghi càng nói càng cảm thấy trong lòng không ổn, tính nóng nảy nổi lên, đang nói chuyện chợt đứng dậy, “Em thật sự thấy buồn bực, em muốn đi dạo, anh đừng đi theo em.”
Ninh Tinh Hà thấy cô đột nhiên tức giận, có chút không nghĩ ra, anh vội vàng đứng lên đi theo, theo bản năng mở miệng hù dọa cô, “Gần đó có thể có sinh vật không rõ hoặc côn trùng, em có chắc là không sợ không?”
“…” Tuy rằng do dự vài giây, cuối cùng An Nghi cũng vẫn kiên định nói: “Em không sợ!”
Nói xong khí thế cô mười phần mà đi về phía trước, nhưng đi được vài bước liền nhát gan, bước chân bắt đầu thả chậm lại.
Ninh Tinh Hà vẫn luôn lặng lẽ đi theo sau, thấy cô dừng lại sau, thản nhiên ôm lấy eo cô từ phía sau, cái hành động này khiến An Nghi bị dọa cho giật mình.
Hơi thở của anh phả vào mặt cô, phảng phất hương vị bạc hà quen thuộc khiến lòng người mê say.
Đôi mắt cô đảo qua một cách không tự nhiên, đang muốn phun tào () anh, nhưng không ngờ môi anh lại kề sát vào tai cô nhẹ giọng nói nhỏ nói:
() Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
“An Nghi, anh yêu em.”
Ba chữ ngắn ngủn nhưng khiến cả người An Nghi run lên, giọng điệu nhẹ nhàng và nghiêm túc của anh gần như làm tan chảy trái tim cô.
Nhưng anh ở gần đến mức tim cô đập “thình thịch”, đôi môi khẽ hé mở, cô muốn đáp lại anh nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Ninh Tinh Hà ôm cô, cảm giác được cô có vẻ rất căng thẳng.
Anh càng âm thầm siết chặt hơn, ngẩng đầu nhìn lên đầu trời đêm, Ninh Tinh Hà không khỏi cười ra tiếng.
An Nghi cũng cười theo anh, rõ ràng vừa rồi tâm trạng còn rất buồn bực đột nhiên lại tốt lên, thật là không thể hiểu được.
Con gái thực sự là sinh vật bất ổn nhất trên thế giới.
“Ninh Tinh Hà …”
Cô gọi tên anh, cũng chậm rãi xoay người lại, hai tay ôm eo anh.
“Em cũng yêu anh…”
Áp mặt vào lồng ngực đang đập thình thịch của anh. cô dịu dàng nỉ non lên tiếng.
Tình yêu của bọn họ vừa mới bắt đầu, và tương lai hai người còn rất dài…
HOÀN CHÍNH VĂN
- -----oOo------