Bản edit thuộc về Tử Đằng Huyền.
“Lina, đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như xưa.” Tâm trạng của Diêu Vọng cuối cùng cũng khá lên một chút vì dù sao cũng được một người phụ nữ vừa có năng lực vừa có nhan sắc đến tiếp đón.
“A, Diêu tổng mắt anh bị sao vậy?” Lina ngạc nhiên hỏi tại sao mắt của Diêu Vọng lại trở thành mắt gấu trúc.
“Hừ, hỏi anh ta đi.” Diêu Vọng liếc mắt nhìn Lâm Thiên Nhiên đang mặc đồ bảo an, lườm một cái.
“Diêu tổng, tôi thật sự không cố ý.
Tôi sẵn sàng bồi thường cho cậu.
Hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, đừng tức giận.” Lâm Thiên Nhiên oan ức, anh nằm mơ cũng không dám đánh lãnh đạo của mình đen một vòng mắt thế kia, lại còn là Diêu tổng đứng đầu bộ phận tiêu thụ danh tiếng vang xa.
Anh lần này cảm thấy chắc mình sắp mất việc rồi, thật xui xẻo.
“Anh đồng ý bồi thường tôi? Anh định lấy cái gì bồi thường tôi?” Diêu Vọng nở nụ cười, hắn nhìn một bảo an bé nhỏ, xem anh ta định bồi thường thế nào.
“Nếu không, chi bằng cậu đánh lại tôi một quyền?” Lâm Thiên Nhiên đúng là không nghĩ ra nên bồi thường thế nào, anh chẳng có thứ gì, tiền lương tháng này ngoại trừ để sinh hoạt cần thiết thì cũng đã mua cua đến hơn nửa, cả người không phải da thì cũng chỉ còn xương, chỉ cần Diêu tổng đánh anh một cái hả giận là được rồi nhỉ?
Wattpad: Banhbaodaity
“Anh nghĩ tôi là người thế nào, tôi thô lỗ thế sao?” Diêu Vọng không nghĩ tới tên què này lại nhắm mắt chịu đòn, lông mi dài bởi vì sợ hãi mà còn run lên, dáng vẻ như vậy khiến người ta muốn chăm sóc hơn.
Kỳ thực tên què này cũng trắng trẻo non nớt, lại rất ưa nhìn, xem như hợp khẩu vị của Diêu Vọng.
Nhưng mà, Diêu Vọng hắn là người chơi thì chơi, nhưng phân biệt rõ công việc và vui đùa.
Nhiều năm như vậy ở ngoài hắn đổi biết bao nam nam nữ nữ, tất cả đều chỉ là tình nguyện vui đùa, không liên quan đến công việc.
Hắn sẽ không để lẫn lộn giữa sở thích và công việc, đây là nguyên tắc nhiều năm qua lại ẩn sau bụi hoa của hắn rồi.
“Ai nha Diêu tổng, anh đừng làm khó dễ một kẻ chức vụ nhỏ như hắn, bộ phận chúng ta hôm nay biết anh trở về đã sớm mua bánh gato chờ ở văn phòng rồi, anh còn không nhanh lên lầu mở champagne, đám nhóc đó sẽ ăn vụng đấy!” Lina nín cười khuyên can.
“Thật à? Các cô cũng thật biết làm tôi cao hứng!” Diêu Vọng là người ham chơi, nghe Lina nói xong liền vui vẻ ra mặt, song quay mặt lại liền thu liễm nụ cười, làm bộ tức giận với Phương quản lý và Lâm Thiên Nhiên: “Phương quản lý, cấp dưới của chú lần này có mắt mà không thấy thái sơn, lại không nhận ra Diêu Vọng tôi, vậy thì phạt anh ta đeo ảnh của tôi lên cổ ba ngày, tôi xem anh ta sau này còn có thể không nhận ra tôi hay không!”
“Được được, chủ ý hay.” Phương quản lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi trong lòng còn nghĩ nếu Diêu Vọng muốn đánh Lâm Thiên Nhiên hắn có phải thực sự nên gọi Lý tổng đến không, nếu như Diêu Vọng trả lại một quyền kia thật thì làm sao giờ.
May là nhìn tình hình này, Diêu Vọng cũng chỉ là muốn đùa giỡn một hồi chứ không phải người thù dai.
“Hả?” Lâm Thiên Nhiên không nghĩ tới chuyện phát sinh như vậy, phản ứng chậm mất vài giây, chờ lúc anh hồi phục tinh thần rồi, Diêu Vọng đã kéo theo va li rời đi cùng Lina.
“Aiz, cũng may là chuyện lớn hóa nhỏ.” Phương quản lí cả người đều thư giãn, vỗ vỗ vai Lâm Thiên Nhiên “Ba ngày thôi mà, Tiểu Thiên cậu nhẫn nại chút.”
"Biết rồi, Phương quản lý." Lâm Thiên Nhiên chu mỏ một cái.
Thế là xong rồi, chuyện này còn nhẹ hơn so với bị đuổi việc hoặc là phải bồi thường tiền.
Đeo bức ảnh đó thôi, lại cũng không tốn tiền, đeo thì đeo thôi.
Lý Dật Thành toàn bộ buổi trưa đều không đợi được bé đáng yêu nhà mình.
Tâm tình hắn buồn bực, ảm đạm nhìn văn kiện, cảm thấy lớp học này tuy rằng rất hứng thú nhưng trong lòng tất cả đều là Thiên Thiên.
Dù lấy ra những viên Dạ Minh châu chơi đùa cũng vẫn thấy khó chịu.
Thiên Thiên tại sao không đến? Hay là anh ấy không muốn đến?
Mình làm như vậy có phải là quá miễn cưỡng người ta, vẫn là anh ấy mệt quá muốn nghỉ ngơi vào buổi trưa?
Đang nghĩ, cửa phòng vang lên.
Chẳng lẽ là Thiên Thiên?
Wattpad: Banhbaodaity
Lý Dật Thành mừng rỡ, suýt chút nữa muốn xông từ trên ghế xuống đón tiếp.
Nào ngờ đối diện là đôi mắt lấp lánh của người mà hắn từng gặp một lần qua video.
“Lý tổng, tôi về rồi nè.” Diêu Vọng ưu nhã đi tới, Lý Dật Thành thất vọng còn chưa mở miệng khách khí, hắn liền coi đây là nhà mình, ngồi lên cái ghế khách đối diện Lý Dật Thành, bộ dáng là cha người ta.
“Chào mừng trở về Diêu tổng.” Lý Dật Thành thu liễm nỗi lòng của mình “Diêu tổng, mắt cậu sao đen ngòm vậy?”
“Hở? Không cẩn thận bị va thôi.” Diêu Vọng thầm mắng Lâm Thiên Nhiên một câu trong lòng, má nó hiếm có một lần mang theo chiến công uy phong trở về, lại bị một tên què phá hủy.
“Lần này đi công tác ở châu Âu có thể nói là thu hoạch lớn, nếu như thuận lợi phát triển, Hoa Mậu chúng ta có thể khai thác sang thị trường châu Âu, chứ không bị hạn chế ở Đông Nam Á nữa.
Như vậy Hoa Mậu sẽ có thêm nguồn thu nhập bổ sung, không những vượt cạn được mà còn phát triển thêm một bước!” Diêu Vọng đối với tiềm năng của Hoa Mậu rất tự tin, năng lực nghiệp vụ ở bộ phận tiêu thụ của Diêu Vọng cũng không phải nói xàm, lúc trước khai thác ở thị trường Đông Nam Á cũng là công lao của hắn..