Bản edit thuộc về Tử Đằng Huyền
“Quá tốt rồi, nếu có thể mở rộng thị trường, đối với Hoa Mậu mà nói thực có lợi!” Lý Dật Thành gật gù vừa ý.
“Hiện tại kinh tế đang suy giảm, doanh số bán hàng trong nước chậm chạp.
Phần lớn hoạt động buôn bán của Hoa Mậu được hỗ trợ bởi bên nước ngoài, nhưng sự cạnh tranh ở thị trường Đông Nam Á quá gay gắt, chia miếng bánh không đủ, thị trường Châu Âu vì đường xá xa xôi lại chưa thu hút được sự quan tâm của dư luận.
Nếu như chúng ta có thể đi trước một bước thì khối lợi nhuận này...”
Nói tới chỗ này, Lý Dật Thành cùng Diêu Vọng rất ăn ý mà mỉm cười.
“Không nghĩ tới Lý tổng nhìn xa trông rộng, có thể nhìn thấy điều mà mấy người làm ăn thiển cận không thấy được, lúc trước lão già quá mức bảo thủ mới không coi trọng chuyến đi châu Âu của tôi.” Diêu Vọng thở dài lắc đầu một cái “Nếu không thì Hoa Mậu cũng không tới nỗi tình trạng hiện tại.
Đúng rồi, tôi vừa về nước, khi nào cậu có thời gian đưa tôi đi thăm lão già được chứ?”
“Cũng được, lâu rồi tôi không đến thăm ông ấy.
Hay là tối nay đi?” Lý Dật Thành gật đầu.
“Tan làm tôi đợi cậu ở cửa trước, cậu lái xe.” Diêu Vọng không chút khách khí coi Lý Dật Thành làm tài xế, may là Lý Dật Thành không phải người tính toán, mà trong mắt hắn Diêu Vọng là người tài năng.
Nhân tài trước mặt hắn còn cầu không được đây.
Lâm Thiên Nhiên thực sự liền đeo bức ảnh Diêu Vọng mà Phương quản lý đưa cho lên cổ.
May mắn anh chỉ là một người ngốc trong văn phòng in ấn, kỳ thực không có mấy đồng nghiệp biết được, coi như tình cờ có người đến chỗ anh in tài liệu, anh cũng sẽ đem bức ảnh xoay mặt Diêu Vọng vào trong, để khoảng trống ra bên ngoài.
Anh vốn là người thành thật, không phải kẻ dối trá.
Kỳ thực anh có thể lén tháo bức ảnh xuống, bởi vì văn phòng in ấn cùng văn phòng lãnh đạo không ở chung một tầng.
Mà Diêu Vọng lại không thường xuyên ra ngoài, muốn chạm mặt nhau cũng chỉ gặp được ở chỗ cầu thang nơi xuất thẻ, lúc đó anh lại đeo vào cũng được.
Wattpad: Banhbaodaity
Nhưng là Lâm Thiên Nhiên không có ý định ấy, bất luận là chuyện gì anh cảm thấy cần làm thì sẽ làm tốt, một trăm phần trăm làm xong.
Cứ giả vờ lén lút như vậy vừa có lỗi với người khác vừa có lỗi với lương tâm của chính mình.
“Haizzz.” Lâm Thiên Nhiên nhìn bức ảnh Diêu Vọng tuấn tú mà thở dài “Trưa nay quên mất chuyện Lý tổng rồi, không biết cậu ta có tức giận không đây?”
Vừa nghĩ tới chuyện mình cho ông chủ leo cây, Lâm Thiên Nhiên liền cảm thấy lạnh sống lưng, Lý tổng sẽ không phải đợi anh cả buổi trưa chứ? Chẳng qua Lý tổng bận bịu như vậy hẳn là sẽ không nhỉ? Hay là cứ quên đi cho xong?
Nhưng mà tan làm nhất định phải cẩn thận xin lỗi hắn mới được.
Lâm Thiên Nhiên âm thầm nghĩ.
Ngày hôm nay Lý Dật Thành đúng giờ tan sở.
Vừa đến h, Lý Dật Thành liền tắt máy tính xuống lầu, xuất thẻ tại đại sảnh rồi bước đôi chân thon dài hướng về phía gara.
Lái chiếc xe Mercedes đen băng băng chạy từ gara đến cửa phòng bảo vệ, Diêu Vọng đang chờ hắn ở đó để xuất phát.
Lâm Thiên Nhiên mới từ đại sảnh tòa nhà văn phòng xuất thẻ xong, nhìn thấy trước cửa phòng bảo vệ là chiếc xe biển và gò má của Lý Dật Thành ở chỗ ngồi lái xe, lập tức liền muốn gọi hắn dừng lại.
“Lý tổng, Lý tổng!” Lâm Thiên Nhiên bởi vì sốt ruột mà lao ra gần như cùng tay cùng chân, lại thêm vào cái chân bị què của mình, mới ra khỏi cửa lớn không bao lâu liền đứng không vững, nặng nề ngã xuống đất.
Chờ đến khi anh ngẩng đầu, xe của Lý Dật Thành đã phóng đi rồi biến mất.
“Anh không sao chứ?” Đột nhiên một đôi chân giẫm trên chiếc giày cao mười phân đập vào trong mắt Lâm Thiên Nhiên.
"Không, không có chuyện gì." Lâm Thiên Nhiên ngẩng đầu, hóa ra là Lina.
“Tôi dìu anh lên.” Lina đỡ anh ngồi vào ven đường.
“Cảm ơn cô.” Lâm Thiên Nhiên hơi ngại ngùng tuy rằng anh đã tiếp xúc với Lina lần.
Lần đầu tiên là lúc Lina đến in văn kiện, khi đó ấn tượng của anh về cô là người nghiêm khắc.
Lần thứ hai chính là buổi trưa hôm nay ở trong phòng nhân sự, Lina đến tiếp đón Diêu tổng.
“Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
A, đầu gối anh bị rách da rồi!”
Lâm Thiên Nhiên vừa nãy cảm thấy đầu gối hơi đau, không nghĩ tới cúi đầu nhìn đã bị chảy máu rồi.
“Tôi tìm khăn tay cho anh.” Lina mau chóng lật túi LV của mình.
Wattpad: Banhbaodaity
“Không cần đâu, cảm ơn cô.” Lâm Thiên Nhiên sợ nhất là người khác đối xử tốt với anh bởi vì anh không biết phải báo đáp thế nào.
“Đây rồi.” Lina thật lâu mới tìm được gói khăn giấy đưa tới “Sao rồi, muốn tôi đưa anh đến phòng y tế không?”
“Cảm ơn.” Lâm Thiên Nhiên chỉ đành nhận chiếc khăn có mùi thơm nhẹ kia để che lên vết thương “Không cần đâu, tôi nghỉ chút là được, cảm ơn cô nhiều.”
“Anh thật kỳ lạ.
Tại sao giống như không muốn người khác giúp đỡ mình vậy? Nhưng mà được rồi.” Lina không miễn cưỡng anh nữa, nhớ tới chuyện lúc trước cô liền nổi lòng hiếu kỳ, tích cực hơn cả lúc được tan làm, hỏi anh “Đúng rồi, anh rốt cuộc là nhân viên của văn phòng in ấn hay là bảo an vậy?”.