“Đem nhẫn móc ra cho tao!”
Thịnh cảnh sát sắp bị tức đến nổ tung, giơ dùi cui muốn xông lên!
Từ Trạch rất thức thời, chịu thua nở nụ cười lộ răng, “Đừng kích động mà, tôi lấy ra là được.”
Thịnh cảnh sát quát lớn: “Nhanh lên một chút!”
“Ừ.” Từ Trạch gật đầu liên tục, đem bàn tay tiến vào trong quần.
Thịnh cảnh sát lúc này mới bớt giận, trong lòng nói không cho ngươi nhìn chút lợi hại một cái, ngươi còn tưởng rằng cục cảnh sát dễ dàng tới như vậy.
Từ Trạch tay ở trong quần trái sờ một chút, phải sờ một chút, chơi xấu nói: “Tìm không được.”
“Đừng tán dóc! Tìm cho tao!”
Từ Trạch tiếp tục tìm, tìm a tìm, tìm a tìm… Thật giống tìm đến mức rất thoải mái.
“Con mẹ nó mày đang làm gì?!”
Thịnh cảnh sát thấy Từ Trạch càng lấy càng không đứng đắn, nóng giận thở phì phò chạy lên trên, thật mẹ hắn chưa từng thấy người vô liêm sỉ như vậy!
Từ Trạch đang lấy đến sảng khoái, một mặt không biết xấu hổ ngượng ngùng, “Nếu không tự cậu đến tìm?”
Thịnh cảnh sát tự nói mình phải tỉnh táo!
Tao đến đến đúng không? Tao đến thì tao đến!
Xem lão tử không đem sinh mạng ngươi lột xuống! (thiến ~)
Từ Trạch thấy Thịnh cảnh sát xắn ống tay áo, vui vẻ.
Dựa vào trên ghế, chuyển hướng hai cái chân thô to, nhếch miệng cười khẩy, “Cái này là hai người cùng mạo phạm.”
Thịnh cảnh sát hừ lạnh, trong lòng nói lập tức không cho ngươi sống.
Nghĩ lập tức có thể làm cho cái tên này sống không bằng chết, thực sự là trong lòng quá nóng nảy.
Bất quá, quá trình này dù sao không vẻ vang, sau này cũng không thể để người khác biết.
“Nhanh lên một chút đi, đừng xấu hổ.”
“Câm miệng!”
Thịnh cảnh sát mặt tối sầm lại đứng dựa vào đằng sau ghế tựa, một tay đè lại vai dầy thịt Từ Trạch, một tay muốn đi thẳng ——
“Leng keng leng keng!”
Lúc này điện thoại cục đột nhiên vang lên!
“Mặc kể nó.” Từ Trạch mở quần ra.
Thịnh cảnh sát còn có lý trí, điện thoại cục cảnh sát không thể không tiếp, vạn nhất là nơi nào có nguy hiểm thì phiền toái.
Nhận, đối phương là vị lãnh đạo trung niên kia.
“Tiểu Thịnh a, nhìn thấy Từ Trạch không?”
“Hả? Làm sao anh biết hắn tới đây?”
“Nhìn thấy là tốt rồi, có nhiệm vụ đặc biệt, tạm thời an bài cậu hỗ trợ Từ Trạch, nghe hắn an bài là tốt rồi.”
“Cái, cái gì?”
“Đô đô đô…”
“Chuyện gì xảy ra?” Thịnh cảnh sát cúp điện thoại, quay đầu hỏi Từ Trạch.
Từ Trạch cười hì hì, “Đến, chúng ta tiếp tục.”
“Mày nói rõ cho tao, nhiệm vụ gì, đến cùng chuyện gì xảy ra?”
Thịnh cảnh sát biểu tình rất nghiêm túc, Từ Trạch cảm thấy hưng phấn.
“Chính là nhiệm vụ quan trọng chứ, loại lính cảnh sát như cậu không cần biết quá nhiều.”
“Tao thảo! Mày nói chuyện chú ý một chút cho lão tử!”
Đem Thịnh cảnh sát bị đùa giỡn nổi giận, Từ Trạch liền vui vẻ.
“Cậu mỗi ngày đi làm rất tẻ nhạt a, tất cả đều là phu thê cãi nhau, chuyện a miêu a cẩu hư hỏng, lần trước cướp nhẫn cậu, cho cậu đuổi một đoạn, có phải là cậu hưng phấn được mấy ngày rồi không?”
Thịnh cảnh sát không chịu nổi, dùi cui đâu?
“Đimwhf kích động mà, cho nên hiện tại có nhiệm vụ cậuvới không tới, liền mang cậu đi mở mang. Mấy ngày trước có cái tội phạm truy nã, biết việc này đi?”
Mấy ngày trước là vô căn cứ nói có tội phạm truy nã lẩn trốn ở đây, mà sau đó liền không có động tĩnh, Thịnh cảnh sát vốn còn chút buồn bực, “Cho nên phải đi tìm tội phạm truy nã?”
Từ Trạch lắc đầu một cái, sờ sờ cổ họng, biểu thị khát nước.
Thịnh cảnh sát ngăn lửa giận, ném qua một bình nước.
Từ Trạch rầm rầm uống nửa ngày, muốn đem Thịnh cảnh sát bức điên.
“Tội phạm truy nã này có thể có lai lịch, liên lụy đến một ít thế lực, hiện tại cục đều bố trí xong, bên trên ra tiếng muốn động thủ.”
“Thời điểm động thủ là gì? Ở đâu?”
“Cậu không cần phải để ý đến, cùng tôi đi là được.”
Thịnh cảnh sát xem thường, “Tôi thấy anh cũng không biết đi? Tôi muốn tìm đội trưởng chó má kia của anh hỏi một chút.”
“Tiểu Dạng, vẫn còn muốn tìm đội trưởng của chúng tôi? Hắn đang dự tính nóng hổi chút với tương hảo đây.”
Do là bối cảnh hiện đại nên cách xưng hô sẽ thay đổi theo phong cảnh và tâm tình nhân vật nhé: