“Anh là nói Kỷ Tiểu Yêu?”
“Không phải thì còn ai?”
Thịnh cảnh sát tức giận đến đập thẳng lên bàn, “Liền biết hắn có vấn đề!” Nguyên lai chỉ có mình bị đùa bỡn!
Từ Trạch nhân cơ hội nhu nhu bộ ngực Thịnh cảnh sát, “Đừng nóng giận, Kỷ Tiểu Yêu vẫn chưa biết gì đâu, đội trưởng của chúng tôi vốn cũng không biết. Tất cả những việc này đều là nhờ có duyên phận hai ta, mới để cho hai người bọn họ dính thơm lây.”
Thịnh cảnh sát hừ lạnh một tiếng, hất móng vuốt Từ Trạch ra.
Mà Kỷ Tiểu Yêu một bên khác, kỳ thực đã có dự cảm.
Thời điểm sáng sớm rời nhà, hắn thậm chí không có khóa cửa.
Hắn cảm thấy được nhất định sẽ có gì đó tìm đến mình.
Tự Thịnh cảnh sát rời đi công ty, hắn cơ hồ vẫn luôn ngồi ở trên ghế làm việc ngẩn người.
Kha tổng đi qua bên người, hắn cũng không phát hiện.
Tới gần lúc tan việc, bị Kha tổng gọi vào văn phòng.
Kha tổng dựa vào ghế, thần thái có chút uể oải.
“Cậu có cái gì muốn nói, trực tiếp nói với tôi đi.”
“Hả?”
Kỷ Tiểu Yêu không minh bạch, tại sao trong đôi mắt Kha tổng có cảm giác hứng thú?
Lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, Kỷ Tiểu Yêu rất muốn tiếp, Kha tổng liền vung vung tay để hắn đi ra.
Là điện thoại trong nhà gọi tới.
Hôm nay là tết trung nguyên, trong nhà nhất định đã đi tảo mộ cho người kia.
Năm đó phát sinh chuyện như vậy, trong nhà vẫn luôn vạn phần thẹn với cha mẹ người kia. Những năm này, từ mọi phương diện cũng dùng hết khả năng làm bồi thường. Chỉ là ngày dài tháng rộng, cũng sẽ có chút oán giận, sẽ cùng Kỷ Tiểu Yêu lải nhải.
“Dạ, mẹ.”
“Tiểu Yêu a, tan tầm chưa?”
“Sắp rồi.”
“Mẹ nói cho con chuyện này, con trước tiên phải chuẩn bị.”
“Chuyện gì?”
“Tống Nhất Phương, khả năng còn sống.”
Còn sống, còn sống…
“Tiểu Yêu, Tiểu Yêu?”
“A, đây, đây.”
“Ngày hôm nay mẹ với ba con đi viếng mồ mả hắn, đồng thời gọi ba mẹ hắn, nhưng bọn họ nói không rảnh. Những năm này a, ta và ba con nhiều lần nhớ tới đi viếng mồ mả hắn, ba mẹ hắn mỗi lần đều nói có việc. Lúc này đây, ba con uống chút rượu, liền vì việc này cùng ba hắn cải vả, cũng động thủ. Thời điểm chúng ta can ngăn, mẹ hắn nói lỡ miệng.”
Kỷ Tiểu Yêu “Ừ” một tiếng, biểu thị vẫn nghe, bất quá suy nghĩ của hắn đã không biết đi đâu, chỉ nghĩ hắn còn sống, còn sống.
Kỷ mụ mụ nói: “Chuyện trước năm đó, con và Tống Nhất Phương làm cái kia, thời điểm kia, không phải là bị người ta bắt gặp sao, cha hắn cảm thấy mặt mũi trước toàn trấn đều mất hết, ba con cũng tức giận đến nỗi trói con lại.
Sau đó, con rơi xuống sông, hắn cứu con mà bị cuốn đi, đoàn người đều không mò được người, cho là hắn chết rồi.
Mà hai ngày sau, tự hắn tìm trở về. Nhưng tính khí ba hắn vẫn cố chấp, nói hắn còn không bằng chết đuối luôn đi, còn sống để mình mất mặt xấu hổ, chết đuối trái lại quang vinh, hắn trong cơn tức giận liền rời đi. Sau đó đoàn người đều nói hắn xả thân cứu người, nhà hắn cũng làm như có chuyện như vậy.”
Cúp điện thoại, sững sờ rất lâu.
Rời khỏi công ty.
Kỷ Tiểu Yêu trong đầu vẫn là chỉ có ba chữ tại tuần hoàn —— còn sống, còn sống.
Kỷ mụ mụ gọi điện, ý định ban đầu là để hắn dừng lại tự trách làm hại chết người, nhưng hắn cũng không phải chú ý cái này. Hắn để ý, là người kia thật sự còn sống.
Bởi vì ngẩn người, bỏ lỡ vài tuyến xe.
Lúc về đến nhà, trời đã tối rồi.
Đứng ở dưới lầu, Kỷ Tiểu Yêu nhìn thấy tầng cao nhất có ánh đèn, bỗng nhiên đôi mắt liền ướt.
Trong đời này cung chưa có cảm vui sướng như bây giờ.
Hắn, đến tìm mình.