Úc Dao nhìn biểu lộ trên mặt Tô Mặc Ngôn rõ ràng là khó có thể tin, nàng chưa bao giờ cân nhắc vấn đề này.
Minh Thừa thích mình? Phản ứng đầu tiên của Tô Mặc Ngôn là cười, muốn nói Úc Dao hiểu lầm.
Nghĩ lại thì, hình như đây không phải lần đầu Úc Dao hiểu lầm.
Người ta nói giữa nam và nữ không tồn tại tình cảm bạn bè, Tô Mặc Ngôn vẫn luôn cảm thấy không đúng, ví dụ như nàng và Minh Thừa, hai mươi mấy năm "Anh em".
Chuyện này, chỉ có thể nói Tô Mặc Ngôn quá quen với việc làm bạn với Minh Thừa, mà hắn giấu quá kỹ.
Minh Thừa thích nàng hay không, những điều này không quá quan trọng. Điều Tô Mặc Ngôn quan tâm hơn hết là cảm giác của Úc Dao, để Úc Dao không thoải mái trong lòng, chính là nàng không tốt.
"Không quan trọng." Tô Mặc Ngôn than nhẹ một câu, sau đó nghiêng đầu qua, sườn mặt cọ vào mái tóc dài, ngửi mùi hương quen thuộc thoang thoảng, nhắm mắt nói: "Em là của chị."
Của một mình chị.
Kể từ khi Úc Dao xuất hiện, vị trí kia, Tô Mặc Ngôn chỉ có thể dành cho cô.
Tô Mặc Ngôn rất khó tưởng tượng, nếu như ngày đó các nàng cứ chia xa như vậy, phải bao lâu nàng mới có thể gạt bỏ muộn phiền, hoặc là đón nhận một người khác.
Bên cạnh Úc Dao, quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao càng chặt, đời này, nếu Úc Dao không đẩy nàng ra, Tô Mặc Ngôn vĩnh viễn không buông tay.
Úc Dao chậm rãi vòng tay ôm lấy bàn tay Tô Mặc Ngôn, nhìn nàng ở trong gương, hai người yên lặng ôm nhau, kỳ thực trong lòng các nàng đều rõ ràng đối phương chiếm vị trí quan trọng đến thế nào.
"Sau này em sẽ chú ý." Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, cười sáng lạn, ghen mới tốt, cảm nhận được quan tâm.
Úc Dao nhìn mắt Tô Mặc Ngôn bị xoa đỏ: "Mắt có đau không?"
Tô Mặc Ngôn cười lắc đầu.
"Tối nay về nhà với chị, đừng nháo nữa."
"Chị nói, không có em chị không ngủ được, đương nhiên em phải về." Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao nói, có chút đắc ý, giận hờn đều tiêu tan.
"Tô Mặc Ngôn..." Nhìn nàng đắc ý, Úc Dao đưa tay nhéo nhéo má nàng, lên cân một chút, có thể sờ thấy thịt.
"Em nói em không giận, sao chị còn tới."
"Sợ em mạnh miệng, vẫn còn dỗi."
"Là do em trẻ con." Tô Mặc Ngôn áy náy, không cẩn thận phạm vào tính xấu trước kia, nàng nâng mặt Úc Dao: "Sau này em sẽ ngoan..."
Úc Dao ôm lấy Tô Mặc Ngôn: "Giận rồi không được giấu buồn bực, cũng đừng mạnh miệng, biết chưa?"
"Ân, biết." Tô Mặc Ngôn cảm động, bởi vì Úc Dao nghiêm túc với mối quan hệ này, cho nên, mặc dù nàng nói không tức giận, Úc Dao vẫn lo nàng còn hờn dỗi.
Úc Dao vuốt tóc nàng, lại hôn một cái, như trút được gánh nặng: "Đừng giận chị nữa."
Xem ra, lúc này Úc Dao thật sự sợ nàng giận. Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, người trước mắt nàng là nữ ma đầu trong truyền thuyết sao? Càng hiểu rõ, Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc tổng đáng yêu.
Nhìn một chút, Tô Mặc Ngôn rũ đôi mắt, kìm lòng không được, hôn lên môi cô.
Tô Mặc Ngôn muốn tiếp tục hôn tới, Úc Dao đẩy nàng, vẫn không biết nặng nhẹ, không phân biệt địa điểm: "Ở chỗ này không được..."
"Ân." Tô Mặc Ngôn nhỏ giọng, sau đó trực tiếp đè tới, ngăn chặn môi Úc Dao, ôm eo cô hôn xuống.
Úc Dao muốn đẩy nàng ra, nhưng Tô Mặc Ngôn càng hôn càng sâu.
Dần dần, một người chủ động biến thành hai người triền miên.
Úc Dao nhắm nghiền hai mắt, một tay chống trên bồn rửa tay, tay khác từ từ ve khuôn mặt Tô Mặc Ngôn, duy trì nụ hôn ôn nhu mà nóng bỏng.
Minh Mạn đợi nửa ngày, không thấy Tô Mặc Ngôn đi ra, rửa mặt hay tắm đây? Lâu như vậy.
Tô Mặc Ngôn lâm vào nụ hôn, bên ngoài toilet còn có thể mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của Minh Mạn và Minh Thừa, có thể trong hoàn cảnh như vậy, nụ hôn càng gấp rút, nhịp tim càng tăng nhanh, bàn tay cũng bắt đầu không an phận, mập mờ mân mê trên người Úc Dao.
Úc Dao bắt lấy tay nàng, để nàng quy củ một chút.
"Ngôn Ngôn, mắt cậu còn đau không?" Minh Mạn đi đến cửa phòng, gõ một cái, trong tay còn cầm lọ thuốc nhỏ mắt: "Cậu muốn dùng thuốc nhỏ mắt không?"
Đôi môi đồng thời ngừng động tác.
Mình Mạn thúc giục: "Cậu có sao không?"
Úc Dao buông Tô Mặc Ngôn ra, dùng lòng bàn tay giúp nàng lau đi vết son môi lem ra.
Tô Mặc Ngôn cũng giúp Úc Dao sửa lại quần áo, chưa chịu thôi tiến đến hôn thêm một cái, thấp giọng gợi cảm: "Chúng ta về đi..."
"Không biết nặng nhẹ." Úc Dao thở hổn hển, nhỏ giọng nói.
"Chẳng phải chị cũng vậy a." Tô Mặc Ngôn cố ý đưa môi về phía Úc Dao: "Môi chị sưng hết lên rồi."
Úc Dao: "..."
"Ngôn Ngôn?" Minh Mạn lại gọi một tiếng, làm sao cảm thấy bên trong không chút động tĩnh.
"Ân." Tô Mặc Ngôn ứng lại, hai người chầm chậm kéo cửa bước ra.
"Mắt không sao chứ?"
Tô Mặc Ngôn vuốt tóc: "Không sao, không vào mắt."
"Không sao thì tốt." Minh Mạn giữ Tô Mặc Ngôn lại "Chúng ta chơi tiếp đi, thua phạt uống rượu, chị cũng chơi luôn cho vui."
Tô Mặc Ngôn cảm nhận được ánh mắt Úc Dao quét trên người mình, nhanh chóng trả lời: "Uống rượu gì chứ? Mình không uống rượu."
Mặt trời mọc hướng tây, Tô Mặc Ngôn không hút thuốc, không uống rượu, còn ngoan ngoãn đi làm mỗi ngày, Minh Mạn thật muốn hỏi Úc Dao, rằng cô dùng chiêu bài gì lợi hại đến vậy, có thể quản được Tô yêu tinh ngoan như mèo con.
Minh Thừa nói bệnh viện có chút việc, đi trước.
Tô Mặc Ngôn, Úc Dao và Minh Mạn chơi hai ván bài.
Cũng không lâu lắm, Tô Mặc Ngôn đứng ngồi không yên: "Mạn Mạn, không còn sớm nữa, tụi mình về trước."
"Mới hơn chín giờ, ở lại chơi thêm một lát đi." Minh Mạn cơ hồ được rửa mắt, ngày hôm nay chính thức nhận ra cái gì gọi là trở mặt nhanh hơn lật sách, Tô Mặc Ngôn là ví dụ điển hình, không bao lâu trước mới khẳng định chắc nịch đêm nay không về, Úc Dao vừa tới, kết quả chủ động muốn về.
"Lần sau đi." Tô Mặc Ngôn kéo Úc Dao đứng dậy.
Minh Mạn không tiễn, bạn bè bao nhiêu năm, không cần khách khí.
Ra khỏi chung cư, gió thổi lá cây ào ào rung động.
Mùa xuân rất ngắn, vào tháng năm, đã có cảm giác của mua hè.
Tô Mặc Ngôn nắm tay Úc Dao, hai người ung dung chậm rãi: "Tối nay chị không phải tăng ca sao?"
Úc Dao nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi ngược: "Em đoán xem?"
Nghe Úc Dao nói, Tô Mặc Ngôn dừng bước, nàng có chút nóng giận, Úc Dao liền thể hiện rõ sự quan tâm, chưa đến một giờ đồng hồ từ công ty chạy tới, bởi vì xưa nay cô không xem chuyện tình cảm là trò đùa.
"Em xin lỗi." Tô Mặc Ngôn quay người đối mặt Úc Dao, kéo hai tay cô, thiết nghĩ nàng có bao nhiêu may mắn, mới có được người bạn gái tốt thế này
"Là chị không tốt." Úc Dao không trách Tô Mặc Ngôn, đặt mình vào hoàn cảnh của nàng, nếu cô là Tô Mặc Ngôn, trong lòng ắt hẳn cũng không vui.
Tô Mặc Ngôn cười lắc đầu, nàng rất thích bộ dáng nghiêm túc của Úc tổng, trước kia là trong công việc, hiện tại là chuyện tình cảm, Tô Mặc Ngôn cảm thấy bản thân nàng càng ngày càng mê luyến.
"Thật không giận nữa?"
"Không giận, chị muốn em nói mấy lần nữa a." Tô Mặc Ngôn bắt đầu bất đắc dĩ.
Úc Dao cười nhẹ, nhìn nàng mấy giây: "Lên xe thôi."
Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm mặt Úc Dao, con người không di chuyển, coi như mỗi ngày đều bên nhau, lúc Úc Dao cười như vậy, Tô Mặc Ngôn vẫn động tâm. Chuyện hạnh phúc nhất trong một cuộc đời, là mỗi ngày thức dậy, đều có thể nhìn thấy Úc Dao ngủ ngay bên cạnh.
"Em lái xe, chị nghỉ đi." Tô Mặc Ngôn bước lên trước.
Hai người lên xe, Tô Mặc Ngôn không lập tức khởi động động cơ, mà quay sang nói với Úc Dao: "Em không ngại chuyện đã qua, em chỉ quan tâm hiện tại và tương lai. Bởi vì chị, trong lòng em không còn chỗ cho ai khác, cho nên chị cũng như vậy, chỉ có thể nghĩ đến mình em mà thôi."
Liên Y xuất hiện, Tô Mặc Ngôn lo lắng nhất là Úc Dao còn cảm giác với nàng, nếu là vậy, Tô Mặc Ngôn thật sự sẽ sụp đổ.
Theo một nghĩa nào đó, có thể nói Tô Mặc Ngôn và Úc Dao là một cặp trời sinh, trong lòng các nàng chỉ có người mình yêu, toàn tâm toàn ý dành cho đối phương, rốt cuộc trong mắt không nhìn thấy những người khác.
Tô Mặc Ngôn nói lời này, rất ngu ngốc rất cố chấp, nhưng Úc Dao hiểu cảm giác của nàng.
"Em thật sự không giận chị nữa..." Tô Mặc Ngôn tiếp tục giải thích.
Úc Dao nhặt sợi lông mi rụng trên má nàng, cười nói: "Chị hiểu rồi."
Úc Dao cũng không phải lo lắng chuyện này, cô chỉ không muốn nhìn thấy Tô Mặc Ngôn rầu rĩ không vui, vẫn là tiểu yêu tinh không cần mặt mũi khiến người ta yêu thích.
Trong xe yên tĩnh.
Tô Mặc Ngôn nghiêng thân qua Úc Dao, hôn tới, hôn đôi môi ướt át của cô, cắn hai cái, lại ngậm lấy, êm ái vào, cuối cùng môi lưỡi hoà lẫn, bị nụ hôn ôn nhu bao vây.
Hôn một trận, Tô Mặc Ngôn buông môi ra, không quên nói lời hờn dỗi: "Nhưng em nghĩ em thật sự đã giận chị."
Úc Dao sờ mặt Tô Mặc Ngôn, nhẹ giọng nói: "Chị không phải đều nhìn lầm."
Thấp giọng mê người.
"Chị lại câu dẫn em." Nói xong, Tô Mặc Ngôn dán lên môi Úc Dao, dùng sức hôn cô mấy lần.
Tô Mặc Ngôn bắt đầu dính lấy mình, cuối cùng Úc Dao yên tâm, nâng cằm Tô Mặc Ngôn, nói: "Lái xe."
"Hay là..." Tô Mặc Ngôn thì thầm, quét khí tức trên mặt Úc Dao: "Chúng ta lái xe đến chỗ ít người qua lại."
"Cái gì?"
Tô Mặc Ngôn đem đầu cọ đến cần cổ Úc Dao, hôn một chút, thanh âm không lớn không nhỏ: "Em muốn làm trên xe một lần."
Thân thể Úc Dao phát nhiệt, đẩy Tô Mặc Ngôn ra. Có mấy phần ghét bỏ nhìn nàng: "Lái xe."
"Em nói đùa a..." Tô Mặc Ngôn nói như vậy, nhưng hiển nhiên trong lòng nghĩ khác, trong xe thì sao? Có điều không ngoài dự liệu, quả nhiên Úc Dao không đồng ý.
Chưa đến hai mươi phút, hai người về đến nhà.
Mỗi ngày về đến nhà, dâu tây và Điềm Đồng chờ ở cửa nghênh đón, mà hai tiểu gia hoả, quấn lấy Úc Dao, còn hơn quấn Tô Mặc Ngôn.
"Bảo Bảo tới đây ~~" Vừa vào nhà, tâm tư Úc Dao liền đặt trên người hai con mèo nhỏ.
Tô Mặc Ngôn đứng đó, ai oán: "Chị không gọi em là Bảo Bảo..."
Úc Dao nghiêng đầu nhìn nàng, cảm thấy buồn cười: "Em còn ghen tị cả với mèo sao?"
Tô Mặc Ngôn lẽ thẳng khí hùng: "Chị đối với khuê nữa còn tốt hơn em, đương nhiên ghen tị."
Úc Dao cười ghét bỏ, không nói lời nào.
Tô Mặc Ngôn mím môi cười cười, nhìn Úc Dao, ám chỉ mười phần khó nói: "Chúng ta đi tắm đi..."
- -----------------------