"Chúng ta đi đi..." Tô Mặc Ngôn gần sát thân mình ôm lấy Úc Dao, vừa cười vừa nhướn đầu sang, cánh môi cọ lên gò má rồi trượt xuống đôi môi. Bầu không khí phù hợp.
Vừa vào nhà liền không quy củ, Úc Dao đẩy nàng, như muốn từ chối.
Úc Dao bị khí tức của Tô Mặc Ngôn chọc cho trong lòng ngứa ngáy, hai người cọ môi, dừng laị chốc lát, nhắm mắt lại, dần dần hôn cùng một chỗ.
So với lúc bắt đầu, không biết có bao nhiêu ăn ý.
Tay phải ôm lấy eo Úc Dao, tay trái vòng sau lưng khẽ vuốt mấy lần, sai đó từng chút từng chút cởi váy đối phương.
Úc Dao giữ tay Tô Mặc Ngôn, không cho nàng tiếp tục, hôn sâu môi rời môi, Úc Dao thở dài khẽ nói: "Chị còn có việc cần xử lý." Bởi vì vội chạy đến nhà Minh Mạn đón Tô Mặc Ngôn, cho nên công việc chưa an bài xong, Úc Dao đành đem việc về nhà.
Nháy mắt, Tô Mặc Ngôn bị dội cho một bồn nước lạnh, có chút không cam lòng: "Đêm nay nhất định phải làm xong sao?"
Chẳng lẽ Úc Dao muốn trả thù nàng đêm qua.
"Mấy ngày nữa sẽ tiến hành đấu thầu, phải chuẩn bị từ sớm."
"Ngày mai làm không được sao?" Tô Mặc Ngôn tiếp tục cởi váy Úc Dao.
"Tô Mặc Ngôn, quy củ một chút." Úc Dao hơi trừng mắt.
"Ân." Tô Mặc Ngôn chỉ có thể gật đầu, một lát sau vẫn không từ bỏ ý định, hai tay khoá chặt trên eo Úc Dao, nhẹ giọng, nói: "Bao lâu chị mới làm xong?"
"Em xong ngủ sớm một chút, không cần chờ chị."
"Được a." Tô Mặc Ngôn cúi thấp đầu.
"Buông tay, chị đi trước."
Tô Mặc Ngôn vẫn dán chặt: "Cho em chung được không?"
Úc Dao yên lặng liếc mắt nhìn nàng, không nói gì.
Lần trước Tô Mặc Ngôn mặt dày mày dạn muốn chung, kết quả các nàng dày vò trong nhà tắm hai tiếng, đêm nay nếu thuận theo nàng, đoán chừng không thể xong việc.
Lúc này Tô Mặc Ngôn mới buông Úc Dao ra, lưu luyến hôn lên má cô một chút: "Chị đi tắm đi."
Úc Dao nhìn ra thất vọng trong mắt nàng, thông báo một tin tốt: "Cuối tuần sau, cho em đi biển."
Tô Mặc Ngôn bĩu môi, không để mình bị đẩy đi vòng vòng: "Úc tổng, tháng trước chị hứa sẽ đi cùng em."
"Chị đặt vé máy bay rồi."
"Thật sao?" Tô Mặc Ngôn cười: "Như thế còn tạm được."
"Hài lòng không?" Mỗi khi thấy Tô Mặc Ngôn cười đến vui vẻ, tâm tình Úc Dao sẽ theo nàng chuyển tốt, lúc này thoả mãn nguyện vọng của Tô Mặc Ngôn, cũng nhân tiện buông lỏng bản thân một chút.
"Hài lòng, % hài lòng."
Bởi vì không muốn quấy rầy Tô Mặc Ngôn nghỉ ngơi, Úc Dao làm việc trong phòng sách, tiếp tục hoàn thành phương án chưa làm xong lúc chiều.
Kim đồng hồ chầm chậm quay, một tiếng qua đi, mười một giờ.
Tiếng bước chân nhè nhẹ, cửa phòng bị đẩy ra, Tô Mặc Ngôn thò đầu vào phòng dò xét tình hình.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Em không ngủ được." Tô Mặc Ngôn bưng đĩa trái cây, đẩy cửa đi vào.
Úc Dao ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên thân Tô Mặc Ngôn, quên dời đi. Tô Mặc Ngôn chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng tanh, bày rõ dáng người trước mắt, nhất là làn da trắng nõn mềm mại, tựa như vừa ngâm mình trong sữa bò.
Có đôi khi, Úc Dao không ngăn được vô thức so sánh bản thân cô với Tô Mặc Ngôn, lo lắng tương lai về sau sẽ già đi quá nhanh, gần đây lúc soi gương, còn phá lệ soi xét xem khoé mắt có vết chân chim hay không.
Thấy Úc Dao nhìn mình chằm chằm, Tô Mặc Ngôn đắc chí, có thể nói là không uổng tâm tư, mấy ngày trước mới mua kiểu váy mới, cố ý mặc cho Úc Dao nhìn. Sau khi biết Úc Dao giả bộ đứng đắn nhưng thực chất ngoài lạnh trong nóng, Tô Mặc Ngôn càng chạy xa trên con đường dẫn dụ người yêu.
"Ăn trái cây đi." Tô Mặc Ngôn chầm chậm ung dung đi đến bên người Úc Dao, ngồi xuống.
"Tối rồi còn xịt nước hoa?" Úc Dao liếc nhìn nàng, Tô Mặc Ngôn cười yêu mị như tiểu hồ ly, Úc Dao có thể nhìn thấu tâm tư.
"Có sao?" Tô Mặc Ngôn xích thân lại gần, cố ý để cô ngửi thấy: "Có lẽ là mùi thơm cơ thể."
"Em ra ngoài đi, chị làm xong nhanh thôi."
"Em đợi chị." Tô Mặc Ngôn không chịu đi, dùng nĩa xiên trái cây đưa cho Úc Dao.
Úc Dao nhận lấy: "Nghe lời, ra ngoài."
"Em không quấy rầy a."
Còn không xấu hổ nói được lời này, Tô Mặc Ngôn ăn mặc như vậy đứng trước mặt cô, cho dù không nói lời nào cũng là quấy rầy.
Qua mấy giây, Úc Dao quay đầu, nói: "Em ở đây, chị không cách nào làm việc được."
Trước kia Tô Mặc Ngôn làm trợ lý cho Úc Dao, mỗi ngày các nàng ngồi chung văn phòng, cũng không phải không làm việc được, chỉ có thể nói, câu nói này của Úc Dao có chút ẩn ý.
"Em qua kia đọc sách." Tô Mặc Ngôn đứng dậy, đi đến kệ sách tuỳ ý rút ra một quyển, thành thật ngồi trên sa lon đọc sách.
Úc Dao nhìn, nâng khoé miệng khẽ cười, cũng không nói gì, tiếp tục nhìn màn hình máy tính.
Tô Mặc Ngôn lật sách ra, lít nha lít nhít chữ vuông, nội dung đều là nguyên lý tương quan lý luận tri thức về kinh tế học, mặc dù khoảng thời gian học đại học nàng từng học qua, nhưng có điều chỉ hiểu sơ sơ da lông, đối với nàng, chụp ảnh mới cần dốc sức.
Lật không tới vài trang, Tô Mặc Ngôn ngáp dài hai cái, mười phút sau, nàng lệch người trên ghế sa lon mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Bên trong gian phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bàn phím laptop gõ gõ.
Tô Mặc Ngôn dựa trên sa lon, thoáng chốc lọt vào cảnh mộng.
Nàng mơ thấy mình hờn dỗi Úc Dao bỏ đi Nhật Bản, mà Úc Dao không đi tìm nàng, sau khi về nước, các nàng gặp lại, hai người mỗi người một ngả; một ngày nàng đến tham dự hôn lễ của chú nhỏ, vậy mà nhìn thấy Úc Dao mặc váy cưới màu trắng, đẹp đến mức không gì sánh được, cô còn nhìn nàng cười...
Úc Dao xử lý xong công việc, khép laptop, nhìn qua Tô Mặc Ngôn. Nàng ôm một quyển sách lớn trong ngực, co ro ngủ trên ghế sa lon. Bờ môi hơi mấp máy, lông mày tríu lại, giống như đang nói gì đó.
Úc Dao đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn.
"Ân..." Tô Mặc Ngôn vẫn lầm bầm hừ hừ gì đó.
Úc Dao muốn đưa tay đánh thức nàng, lại lờ mờ nghe Tô Mặc Ngôn thì thào nói mớ: "...Gả...Cho em..."
Bàn tay lơ lửng giữa không trung, dừng lại.
Úc Dao yên lặng nghe Tô Mặc Ngôn nỉ non, âm thanh đứt quãng.
"...Úc Dao...Gả cho em..."
Trong nháy mắt, Úc Dao cảm giác được một luồng khí ấm áp xông vào trái tim, lan toả khắp toàn thân.
Dần dần, Tô Mặc Ngôn yên tĩnh trở lại.
Úc Dao dùng ngón tay nhẹ nhàng ve gương mặt Tô Mặc Ngôn, nhìn nàng thật lâu, mới cúi người gạt tóc sang một bên, hôn lên trán nàng.
Tô Mặc Ngôn ngủ cạn, vừa có chút động tĩnh liền mở mắt ra.
Nhìn thấy đầu tiên chính là Úc Dao, cô không mặc váy trắng thanh thuần, mà là mặc đồ ngủ. Đang ôn nhu hôn nàng, một giây, Tô Mặc Ngôn trở lại hiện thực, quyển sách trong ngực trượt xuống sàn nhà, nàng vươn tay ôm chặt Úc Dao.
"Sao vậy?"
Tô Mặc Ngôn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ôm chặt, đại não còn bồi hồi giữa giấc mơ và hiện thực, ôm Úc Dao như vậy, thoáng chốc, Tô Mặc Ngôn cảm thấy nàng thật hạnh phúc, thật hạnh phúc...
Úc Dao từ từ nâng người lên, Tô Mặc Ngôn vẫn ôm cô, ngồi thẳng trên ghế sa lon.
"Gặp ác mộng?" Úc Dao ôm nàng, khẽ vuốt lưng.
"Em mơ thấy chị kết hôn." Tô Mặc Ngôn ôm cổ Úc Dao, nhìn vào mắt: "Không phải với em."
"Đồ ngốc..." Úc Dao đưa tay vén tóc nàng: "Lên giường ngủ đi."
"Ân..." Tô Mặc Ngôn chui đầu vào cổ Úc Dao, giống như mèo nhỏ cọ cọ.
Úc Dao ngửa đầu, để mặc Tô Mặc Ngôn cọ hồi lâu mới nâng mặt nàng: "Mau lên giường ngủ thôi."
Tô Mặc Ngôn nhíu mày: "Em tỉnh luôn rồi."
Úc Dao cười cười, lại ôm lấy nàng, vò vò đầu: "Em thấy mình có ngốc hay không."
Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao ôm, kỳ thực trong lòng hi vọng Úc Dao nói, chúng ta kết hôn đi. Hoặc là thảo luận một chút về đề tài này, nàng rất muốn nhìn Úc Dao mặc váy cưới, và là cô dâu của mình.
Các nàng, sẽ có một ngày như vậy sao?
:
Vừa lên giường, Tô Mặc Ngôn liền dời đến bên người Úc Dao, kéo tay cô vòng qua người mình.
Úc Dao vui mừng, chủ động ôm Tô Mặc Ngôn, rốt cuộc không còn phụng phịu giận hờn, nàng có thể yên giấc ngủ ngon.
"Còn chưa ngủ?" Úc Dao thấy nàng mở to mắt, nhìn mình chằm chằm, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì.
Tô Mặc Ngôn đưa tay sờ lên mặt cô: "Hỏi chị một chuyện, thành thật trả lời em."
"Ân?"
"Từ khi nào, thì chị bắt đầu động tâm không thuần khiết với em?"
Úc Dao nhíu mày: "Không phải em chủ động trước sao?"
"Nói bậy, chị cưỡng hôn em trước, em đối với chị rất thuần khiết." Tô Mặc Ngôn xoay người ép Úc Dao dưới thân: "Em phải nghe câu trả lời thật lòng."
Nếu ngay từ đầu Úc Dao đã có cảm giác với nữ nhân, đêm hôm đó cô chủ động hôn nàng, có lẽ là mưu đồ ấp ủ từ lâu.
Nhớ ngày đó Tô Mặc Ngôn chủ động đùa giỡn Úc Dao, hiện tại xem ra, nàng là người chủ động "Đưa sói vào miệng cọp" chờ đến khi Úc Dao ăn nàng.
"Em cảm thấy thế nào?" Úc Dao vứt vấn đề cho Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn nghĩ nghĩ: "Lần chị tụt huyết áp, em ngã lên người chị, đúng không?"
"Không phải."
"Chẳng lẽ từ ngày em mới vào công ty, chị đã nuôi ý nghĩ không thuần khiết với em rồi? Thảo nào đối tốt với em như vậy..."
"Chị tốt với em, là bởi vì Minh đổng và ba em nhắn nhủ."
"Đừng nói sang chuyện khác." Tô Mặc Ngôn tiếp tục quấn chặt lấy: "Rốt cuộc có phải không?"
"Không phải." Úc Dao muốn đi tắt đèn: "Đoán không được thì đi ngủ."
Tô Mặc Ngôn giữ tay Úc Dao không chịu buông tha: "Em muốn biết..."
Úc tổng thật sự quá giỏi che giấu, đến bây giờ Tô Mặc Ngôn vẫn không đoán được.
Úc Dao không lay chuyển được nàng, nhẹ giọng nói một câu: "Từ lúc ở quán cà phê."
Nói xong, Úc Dao tắt đèn, nghiêng người sang giúp Tô Mặc Ngôn đắp kín mền: "Đừng nghĩ nữa, ngủ đi."
Quán cà phê? Tô Mặc Ngôn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến, lần gặp mặt đầu tiên của các nàng sau mười bốn năm, là ở quán cà phê.
Nhất thời bừng tỉnh.
Cho nên Úc Dao là đang nói, ngay lần gặp đầu tiên, Úc Dao liền coi trọng nàng?
Tô Mặc Ngôn sờ hôn Úc Dao một chút: "Chị rất biết cách nguỵ trang."
Đúng là như thế, lần gặp gỡ ở quán cà phê, Úc Dao bị hấp dẫn bởi bạn gái giả của Tô Ứng Huy, Úc Dao biết, loại hảo cảm kia không hề bình thường. Trên đời này, có loại cảm giác đó chưa chắc đã có thể ở bên nhau, hiện tại cô cùng Tô Mặc Ngôn đi tới ngày hôm nay, Úc Dao cảm thấy mình rất may mắn.
Tô Mặc Ngôn chậm chạp không ngủ, thân thể động nhiều lần, còn đang suy nghĩ về giấc mơ ban nãy.
Liên quan đến việc kết hôn, Úc Dao sẽ không cân nhắc sao?
"Không ngủ được?" Úc Dao cảm giác được Tô Mặc Ngôn lật qua lật lại.
Tô Mặc Ngôn nói bóng nói gió, lộn xộn linh tinh: "Sang năm An Kỳ và Trình tổng dự định kết hôn, Trình tổng nói đầu ba vừa đẹp để cưới vợ."