Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ai sẽ nghĩ tới, cô có bao nhiêu chán ghét chính mình như thế, vì sự thương tâm của ánh rạng đông kia, vì người đàn ông ruồng bỏ cô phá hủy đi mọi thứ của cô.
Lục Thiếu Thần là ai, là sinh viên giỏi của khoa nhiếp ảnh trường đại học Sâm Diễn, là hoàng tử chụp ảnh được công nhận, là ánh mặt trời bình thường soi sáng con người.
Người như vậy, vì sao phải yêu một người phụ nữ như cô?
Người như vậy, cô sao có thể nói với anh lời như vậy?
Thế nhưng anh lại khẽ vuốt mái tóc dài của cô, ôn hoà cười: “Bởi vì trên thế giới này Tô Tô chỉ có một, có lẽ chính em cũng không biết, chính mình tốt đẹp thế nào đâu, tựa như là lần đầu tiên anh gặp được em ở hồ nước cạnh công viên.”
Anh nhẹ thở dài, đem Tô Noãn ôm vào trong lòng, “Anh nghĩ đổi lại là người khác cũng vậy, khi ở nước Pháp hơn nửa năm, vô luận đi qua bao nhiêu nơi, dùng ống kính ghi lại bao nhiêu phong cảnh xinh đẹp, nhưng không cách nào làm cho anh quên được chỗ ban đầu cùng em gặp nhau trong nháy mắt đó.”
“Anh đã xác định em chính là người mà anh cả đời này tìm kiếm, em hiện tại không quên được anh ta cũng không sao, anh sẽ không bức em, cũng sẽ không thúc giục em, chỉ biết im lặng canh giữ ở bên cạnh em.”
“Chờ tới ngày nào đó em nguyện ý, liền đeo chiếc nhẫn này, để cho anh biết em đã chuẩn bị tốt rồi, có được không?”
Sông Tắc Nạp rất đẹp, anh đã mua một căn nhà nhỏ ở nơi đó, chờ xử lý tốt chuyện của bác trai, đến lúc đó chúng ta đến nơi đó định cư đi.”
Anh đến lúc đó, cũng là thời điểm không cách nào tiếp tục thực hiện.
Hai năm rồi, cô dù muốn hay không cũng đã có thể đưa ra một đáp án rõ ràng, vậy mà, thế nhưng anh lại không nghe được nữa rồi.
————
Lục Cảnh Hoằng chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới trước mặt cô, anh giống như là một thân cây đột ngột mọc lên từ mặt đất, đứng sừng sững ở trước mặt cô, cách rất gần, cô ngửi được hương vị tuyết, cũng vì vậy mà hoảng hốt trong khoảnh khoắc.
Phảng phất giống như là Thiếu Thần hai năm sau lại đứng trước mặt cô, cô không thể ngăn chặn mà nhớ tới một câu:
Tuy là cáo biệt, cũng ban cho tâm ý chân thật nhất, bi ai yên lặng gặp gỡ kỳ ngộ, đến ngày nào đó có thể sẽ gặp nhau lần nữa.
Chỉ là cô tinh tường hiểu được, cô có tiếp tục cũng không cách nào gặp được một tinh linh giống như thiên tài kia, là chính cô, đã huỷ diệt thiên sứ trong sáng linh động nhất thế gian này.
Lời nói tàn nhẫn như vậy cả đời này đối với một người đàn ông mà nói là quá đủ rồi, cô không muốn lại từ sâu trong trí nhớ đào bới ra, tiếp tục vô tình đối với một người đàn ông khác giống như vậy.
Cho dù người đàn ông trước mắt này đối với cô còn chưa hẳn là yêu, nhưng cô cũng không dám đi thử, lòng của cô bắt đầu co rút đau thương, cô làm sao lại không đau lòng, khi Lục Cảnh Hoằng đem một bàn tay đặt ở trên trán cô, êm ái trấn an.
Người đàn ông này mang theo hơi thở của biển, giống như trăng thanh gió mát, làm cho sức lực cuối cùng trong sinh mệnh cô giống như đám sương mờ ảo có thể thoáng hiện một nét ấm áp.
Vô luận là loại động cơ nào, vô luận là không biết thiệt giả, anh đối với cô bảo vệ cùng ôn nhu, chỉ cần hai chữ cuối cùng, cũng đủ khiến cho cuộc đời này của cô khó có thể quên.
Cô đã nghĩ tới quãng đời còn lại sớm buông tha cái gọi là khát vọng cùng tin tưởng, chỉ là, thế nhưng anh lại để cho sinh mệnh tối tăm của cô gần như muốn đuổi theo một ít điểm sáng xa vời.
Nhưng mà, bọn họ cuối cùng là người của hai thế giới, ở giữa còn ngăn cách bởi một Thiếu Thần, sức mạnh của tình yêu cho dù có vĩ đại thế nào, cũng khó mà chống lại mất đi.
Cố Lăng Thành, là một nhà tù lạnh lẽo, còn Lục Thiếu Thần theo năm tháng cũng đã biến thành một đạo khoảng cách mờ mịt.
Chỉ là cô không biết, chết đi, dù sao cũng là chết đi, vĩnh viễn cũng không thể so sánh được với sinh mệnh còn sống.
“Đi thôi, thời gian không còn sớm.”
Lục Cảnh Hoằng ngữ điệu lãnh đạm, khuông mặt tuấn tú gợn sóng không sợ hãi, anh xoay người đi trở về, lại chỉ bước ra một chân, liền dừng lại nghiêng người, nghiêng đầu nhìn về phía cô còn sững sờ đứng tại chỗ, cánh tay khẽ nâng, tay phải đưa đến trước mặt Tô Noãn.
Tô Noãn từ đầu đến cuối đều cúi đầu, cô không dám nhìn vào mặt Lục Cảnh Hoằng, sợ sẽ không khống chế được tâm tình của mình, trong lúc cô nhìn thấy một cánh tay xuất hiện ở trước mắt, chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn giơ tay, nắm lấy lòng bàn tay anh.
Theo anh đi về phía chiếc xe, khi anh mở cửa xe thì rất nhanh rút tay mình về, nói cám ơn xong liền im lặng ngồi xuống.
“Mua cuộn phim thế nào rồi?”
Lục Cảnh Hoằng ngồi ở bên ghế lái, thắt chặt dây an toàn, khởi động động cơ thì nhìn về phía cô vẫn luôn cúi đầu, theo như vừa rồi anh phát giác ra cô có gì đó khác thường.
“Ừ.” Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa.
“Có phải là vừa rồi ký tên bán sách mệt lắm không?”
“Ừ.”
“Vậy nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.”
Đối thoại không có gì thú vị.
Khi nào thì, đối thoại giữa bọn họ cần phải khiến cho anh hao hết tâm trí để đi tìm đề tài?
Lục Cảnh Hoằng rốt cuộc vẫn phải dừng xe, khẽ nghiêng người thăm dò, ánh mắt nhạy cảm nhìn vẻ mặt yên lặng của cô:
“Em làm sao vậy?”
Tô Noãn cúi thấp mặt xuống, yên lặng quay đầu sang bên, tiếng nói trầm thấp ảm đạm mang theo giọng mũi nồng đậm:
“Thân thể có chút khó chịu.”
Lục Cảnh Hoằng cau mày, lại nhìn thấy quần áo Tô Noãn bị bẩn thì giật mình lộ ra nụ cười nhạt:
“Lại té nữa hả?”
“Ừ.”
Lục Cảnh Hoằng vừa đúng thu lại nụ cười của mình, anh nhàn nhạt nhìn Tô Noãn, tâm tình của cô nhìn qua không được tốt lắm, có phải hay không lại té đau?
Nghĩ như vậy, hai hàng lông mày Lục Cảnh Hoằng xoắn lại:
“Trước đi bệnh viện tìm bác sĩ xử lý vết thương một chút.”
Anh khởi động xe liền muốn chạy nhanh đến bệnh viện gần đây, một đôi tay nhỏ nhắn gầy gò bắt lấy quần áo anh, động tác của cô có chút lỗ mãng, tuy rằng anh sẽ không để ở trong lòng, cô nhưng vẫn là cúi đầu nói xin lỗi:
“Thật xin lỗi, nếu như có thể, em hy vọng đi ăn cơm.”
Sau đó, Lục Cảnh Hoằng rõ ràng nghe thấy bụng cô bởi vì đói mà phát ra một tiếng ùng ục, hai tay của anh chuyển động tay lái, ánh mắt vốn nhíu chặt dần dần thả lỏng, rồi sau đó nở nụ cười.
Lục Cảnh Hoằng cười, là tài nguyên khan hiếm trên thế giới này, hơn nữa tràn đầy khiêu chiến, anh liếc qua kính chiếu hậu nhìn Tô Noãn chợp mắt nghỉ ngơi, khoé miệng mơ hồ gợn lên.
Khi đó anh cũng không biết, Tô Noãn chật vật, là bởi vì cô đã phát hiện bí mật của anh.
Anh tạm thời còn chưa có chuẩn bị tốt, có thể hoàn hảo giải quyết một bí mật không thể nói.
Xe lái vào một khu vùng núi, hai bên đường đón khách thấp thoáng bóng cây sum suê cành lá xanh tươi, chờ khi Tô Noãn mở mắt ra thì lọt vào trong tầm mắt cô đó là một nhà hàng trang hoàng đơn giản nhưng không mất đi khí phái nhà hàng Tây, lúc xuống xe cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nhà hàng Tây – Danh Hiên.
“Vào thôi.”
Lục Cảnh Hoằng dừng xe xong liền trở lại bên cạnh cô, Tô Noãn khẽ gật đầu, liền cùng anh đi vào, sau khi anh lịch sự kéo ghế cho cô ngồi xuống, liền tự mình gọi thức ăn.
Trước khi món chính được mang đến, điện thoại của Lục Cảnh Hoằng vang lên, anh nhìn điện thoại liền đứng dậy khỏi ghế, đi đến khu nghỉ ngơi cách đó không xa nghe điện thoại.
Tô Noãn nhìn bóng lưng của anh, không có tiếp tục dùng muỗng đi múc đĩa trứng cá muối trước mặt, cô quay đầu đi, ngó ra ngoài cửa sổ, thảm cỏ một mảnh xanh tươi, cho dù bây giờ sắp sang đông, vẫn như cũ ngoan cường sinh trưởng.
Vậy mà, cô thuỷ chung không cách nào có được nghị lực ương ngạnh giống cọng cỏ nhỏ kia, cô chung quy bất quá cũng chỉ là người bình thường.
Lục Cảnh Hoằng không quá lâu liền trở lại, Tô Noãn nhìn thấy anh ngồi xuống, lại không biết nên nói cái gì, cô có thể nói gì, mỗi khi cô muốn mở miệng, nụ cười bi thương của Thiếu Thần liền hiện ra trong đầu cô.
“Đợi lát nữa các anh hãy đem một phần kem tới đây.”
Khi phục vụ để món chính xuống bưng mâm rời đi, Lục Cảnh Hoằng đột nhiên phân phó một câu, Tô Noãn dừng lại dao nĩa cắt thịt bò, che giấu kinh ngạc nơi đáy mắt, cô nói với người phục vụ:
“Không cần, tôi hôm nay không muốn ăn.”
Phục vụ khó xử nhìn Lục Cảnh Hoằng, rồi lại không dám làm trái ý Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng khó hiểu nhìn sắc mặt Tô Noãn không được tốt lắm, hướng người phục vụ gật đầu rồi khoát tay, huỷ bỏ món điểm tâm ngọt cuối cùng.
Phục vụ sau khi rời đi, giữa bọn họ lần nữa trầm mặc, cô không chút để ý cắt lấy đĩa thịt bò, thỉnh thoảng bởi vì dao ăn đụng mặt bàn mà phát ra tiếng, rước lấy tầm mắt của các vị khách chung quanh.
Chằng bao lâu sau, anh sẽ nghiêm mặt dùng lễ nghi giáo huấn hành vi của cô, nhưng hiện tại thành thói quen cô không chút để ý lời nói ưu nhã, anh học được cách dùng vẻ mặt lành lạnh che dấu đi dung túng đối với cô.
Chỉ là, dung túng như vậy, đang không ngừng cắn nuốt linh hồn cô, như là đã hiểu rõ chân tướng, cô nên lấy loại tư thái nào để đến đối mặt Lục Cảnh Hoằng đây?
Lơ đãng ngước mắt lên, nhìn lướt qua Lục Cảnh Hoằng bị một đôi nam nữ vừa mới đi vào cửa hấp dẫn lực chú ý, cô nhận ra người đàn ông, đó chính là tổng tài Cường Thịnh Long Sĩ Hào, mà bạn gái của ông ta, chính là nhà tạo mẫu tóc ưu nhã đã giúp cô cắt tóc ngắn.
Bọn họ vừa đi vào nhà hàng, liền có quản lý nhà hàng tự mình nghênh đón, lễ phép dẫn bọn họ đi tới khu dùng cơm, Lục Cảnh Hoằng phát hiện thần sắc Tô Noãn tiêu sái, theo tầm mắt Tô Noãn quay đầu, liền nhìn thấy chị hai cùng anh rể của mình.
Lục Cảnh Hoằng hơi nhíu mi tâm, không ngờ tới được Lục Cảnh Ngưng điện thoại còn chưa đủ, thế nhưng sẽ đích thân chạy tới, Lục Cảnh Ngưng mỉm cười nhìn xung quanh nhà ăn, khi nhìn thấy Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng thì mâu quang chợt loé, liền kéo ông xã đi tới.
“Em trai, hẹn Tô tiểu thư ăn cơm sao không nói cho chị một tiếng, dù gì cũng phải để cho chị tận lức hết chức trách người chủ chứ!”
Lục Cảnh Ngưng ra vẻ trách cứ nhìn Lục Cảnh Hoằng, người sau lập tức cắt lấy thịt bò:
“Cho dù em không thông báo, chị cũng có thể có được tin tức nhanh nhất, thuận tiện bằng tốc độ nhanh nhất xuất hiện tại nơi này, không phải sao?”
Lục Cảnh Ngưng đối với biện hộ của Lục Cảnh Hoằng từ chối cho ý kiến, ánh mắt tràn ngập nhu hoà gợn sóng liếc về phía Tô Noãn, Tô Noãn cảm thấy được có chút xấu hổ cùng không được tự nhiên, cô buông dao nĩa trong tay xuống, im lặng ngồi.
Cô đã đoán ra được thân phận của vị phu nhân này, hẳn chính là chị hai của Lục Cảnh Hoằng, khi Long Sĩ Hào mỉm cười gật đầu với cô thì cô cũng biết nhà hàng này cũng là sản nghiệp trên danh nghĩa Long thị.
Lục Cảnh Ngưng cự tuyệt quản lý nhà hàng an bài một phòng ăn trang nhã tốt nhất, mà là đưa ra đề nghị ngồi cùng bàn với bọn Tô Noãn, kỳ thật, Lục Cảnh Hoằng còn chưa có câu trả lời chắc chắn, Lục Cảnh Ngưng đã liền kéo ghế dựa cho ông xã ngồi xuống.
Lục Cảnh Hoằng bị bắt nhường chỗ ngồi, ngồi vào bên cạnh Tô Noãn, anh không có coi thường vẻ mặt giảo hoạt của chị hai mình, nhưng cũng không có phản đối, theo ý của chị ấy ngồi xuống bên cạnh Tô Noãn.
Hình như anh đã sớm muốn ngồi bên cạnh Tô Noãn, mà Lục Cảnh Ngưng chính là người cung cấp cơ hội cho anh.
Long Sĩ Hào cùng Lục Cảnh Ngưng đều là người tao nhã mà khắc chế, trên khuôn mặt lộ ra loại tình cảm ân ái, rất nhiều việc tựa hồ không cần nói cũng có thể hiểu nhau, đó là một loại ăn ý được kết thành từ năm tháng chồng chất.
Bếp trưởng tự mình đi ra hỏi hai vị khách mời này muốn ăn gì, mà bọn họ là tôn quý mà khiêm tốn hưởng thụ tất cả, Tô Noãn ngay sau khi bọn họ ngồi xuống thì có chút thận trọng.
Món ăn bọn họ gọi lục đục đưa lên, vừa ăn vừa nói chuyện, Lục Cảnh Hoằng cùng Long Sĩ Hào nói chuyện, nội dung nói Tô Noãn trên căn bản trong mười câu có năm câu nghe không hiểu, từ lúc vừa mới bắt đầu cô liền không có nói leo.
Trên thực tế, cô cũng không muốn nói nhiều, chỉ hy vọng sớm một chút kết thúc bữa ăn tối, trở về nhà mình, có lúc chỉ trong một phút cô suy nghĩ muốn đem toàn bộ câu chuyện thẳng thắn với Lục Cảnh Hoằng.
Bọn họ lần này nói yêu đương nếu nhất định là sai lầm, thì nên chấm dứt sớm một chút đi, cô không thể nào nhìn Lục Cảnh Hoằng mà đi hoài niệm Thiếu Thần đã mất, sinh ra cảm giác tội ác trầm trọng.
Bên tai của cô còn quanh quẩn lời nói của Doãn Thuỵ Hàm, người của Lục gia… cô làm sao quên được mẹ Thiếu Thần đối với cô oán hận, là cô, vẫn là hại chết con trai kiêu ngạo duy nhất của bà.
“Nghe Sĩ Hào nói, Tô tiểu thư hôm nay ở quãng trường Cường Thịnh cử hành ký tên bán sách, nhất định là mệt muốn chết rồi đúng không?”
Lục Cảnh Ngưng vẫn tỏ ra rất hoà ái, Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng, cô tự nhiên hiểu được Lục Cảnh Ngưng vì sao đối với chính mình thân mật như vậy, điều kiện tiên quyết là bà ấy còn chưa biết rõ cô và Thiếu Thần có liên quan.
Thiếu Thần mất khi cô đang trong tình trạng hôn mê, khi cô tỉnh lại cũng là sau khi xong tang lễ của Thiếu Thần, cô đã đi gặp người nhà Lục gia, chỉ có cha mẹ Thiếu Thần – Lục Cảnh Vân cùng Cơ Tố Thanh.
Lục Cảnh Ngưng không có bởi vì vẻ mặt hốt hoảng của Tô Noãn mà không vui, mà chỉ là trộm liếc nhìn ông xã mình một cái, sau đó Long Sĩ Hào tiếp nhận ám chỉ của vợ mình, liền lập tức chuyển đề tài:
“Lục Cảnh Hoằng, nghe nói em trước khi xin nghỉ phép sẽ được phái sang nước Pháp làm đại sứ toàn quyền, chuyện này nếu cấp trên đồng ý, giấy phê chuẩn tháng sau sẽ gởi xuống thôi.”
Tô Noãn tay xiên thịt bò hơi chậm lại, bây giờ đã là đầu tháng giêng rồi, tháng sau bất quá cũng chỉ là chuyện hai mươi mấy ngày nữa, tại sao co chưa bao giờ biết anh còn có kế hoạch ra ngoại quốc lần nữa?
Lục Cảnh Ngưng ngưng mắt liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng trầm mặc, khôi phục và liếc mắt nhìn vẻ mặt dao động rõ ràng của Tô Noãn, cầm lấy khăn ăn lau khoé miệng một cái, tiếp nhận nói tiếp lời Lục Cảnh Hoằng chưa nói:
“Chị thế nhưng nghe nói ông cụ bị em làm tức giận thiếu chút nữa vác súng đi Bộ ngoại giao đoạt lấy phần giấy tờ kia, em chỉ còn mấy ngày nữa là tuổi rồi, em trai, hôn nhân của em có thể không kéo dài được nữa, nếu thật đúng là đi nước Pháp, lại là chuyện của năm năm, đến lúc đó em cũng đã ngoài rồi, còn có vị tiểu thư đoan chính nào nguyện ý gã cho em nữa!”
Lục Cảnh Ngưng cùng Long Sĩ Hào mỗi người một câu nhưng không có câu trả lời, ngược lại hai người vốn nên là diễn viên trở thành người xem, Lục Cảnh Ngưng cố ý đem đề tài hôn nhân của Lục Cảnh Hoằng khơi lên, tuy nhiên cũng bị một câu của Lục Cảnh Hoằng bác bỏ:
“So với chuyện hôn nhân của em, chị hai vẫn là nên quan tâm chú ý nhiều đến Diên Nhi đi, dù sao, không phải mỗi người đàn ông đều có thể thừa nhận một tay mình có thể dâng lên vợ.”
Quả nhiên, Lục Cảnh Ngưng nháy mắt vội ho một tiếng, biểu cảm có chút ngượng ngập, nén giận trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, này đây là đang suy nghĩ cho nó, nó lại chế giễu ngược lại, lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, còn dám lấy Diên Nhi chọc giận bà.
Mà giữa Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng, kể từ sau khi bọn họ xuất hiện, lại không nói câu nào, hồn nhiên như hai người xa lạ trùng hợp ngồi chung một bàn ăn cơm.
Hai cái hũ nút ở cùng một nơi, thật là hoàng đế không vội thái giám đã vội.
Lục Cảnh Ngưng bất đắc dĩ cùng ông xã mình tiến hành ánh mắt trao đổi, Long Sĩ Hào ôn hoà cười cười, cũng không tiếp tục bức bách Lục Cảnh Hoằng lập tức tỏ thái độ nữa, chuyên tâm dùng cơm.
“Thực xin lỗi, tôi muốn đi toilet một chút.”
Tô Noãn buông dao nĩa nhẹ giọng, cố gắng tạo ra một cái mỉm cười, cô lui ra khỏi ghế, hướng vợ chồng Long Sĩ Hào đối diện lễ phép cúi xuống độ, liền đi toilet.
Lục Cảnh Hoằng thấy Tô Noãn đứng dậy rời đi, chau mày lại, một tay đỡ thành ghế, vừa định đứng dậy, liền bị Lục Cảnh Ngưng ngăn lại, ngăn cản anh đi theo Tô Noãn:
“Em trai, chị mới vừa rồi nhìn thấy mấy chữ này ở ven đường, em xem coi, là ngôn ngữ của quốc gia nào vậy, dịch giúp chị một chút đi.”
———–
Tô Noãn đứng thật lâu trước gương, cho đến khi có một vị khách nữ lo lắng gọi cô, cô mới rời khỏi toilet, cái gì cũng không có làm, chỉ là ngẩn người nhìn bản thân trong gương.
Trong lúc giật mình, cô phát giác mình tựa như hoang mạc mênh mông bát ngát, đã từng theo đuổi một mảnh tình yêu xanh tươi, sau khi mảnh tình yêu đó không chút nào lưu luyến bay đi, cô mới tỉnh ngộ, cô đã mất đi dũng khí theo đuổi tình yêu.
Có lẽ nên nói, cô cho tới bây giờ cũng chưa hiểu được, nên như thế nào để đi yêu một người.
Hết thảy những người mà cô muốn bảo vệ, cũng đã dùng một loại tư thế rời đi biến mất ở trong thế giới của cô, cha, Thiếu Thần, thậm chí là Cố Lăng Thành.
Cho dù là cô nghĩ tới hiện tại xuất hiện một người đàn ông, sẽ dành cho cô ấm áp tạm thời, hiện tại xem ra, chung quy cũng không cách nào đem sa mạc mênh mông của cô biến thành ốc đảo.
Cô và Lục Cảnh Hoằng vốn không có gì, cứ như vậy, lần nữa trở thành người xa lạ, đối với cô mà nói cũng không tính là vấn đề trọng đại gì, ngủ một giấc là có thể quên đi người, nhưng tại sao vừa nghĩ tới, chung quy cũng sẽ khiến cho lòng của cô khó chịu như vậy?
Bầu không khí trên bàn cơm thật là ấm áp, hương vị này thuộc về gia đình, có lẽ cô ở đây cũng là một người ngoài mà thôi.
Tô Noãn trở lại chỗ ngồi của mình, thịt bò của cô đã muốn nguội lạnh, khi Lục Cảnh Hoằng quan tâm gọi cho cô một mâm đồ ăn thì cô cự tuyệt.
Ăn hết miếng thịt bò nguội lạnh mặn hơn so với vừa rồi không ít, Tô Noãn sau khi ăn một miếng thịt bò cuối cùng, nhẹ giọng nói với Lục Cảnh Hoằng:
“Em hơi khát.”
Tình huống tinh thần Tô Noãn suốt bữa ăn tối vẫn không được tốt, Lục Cảnh Hoằng nhìn ở trong mắt, cũng vì vậy khiến cho chính mình khi nói chuyện cùng chị hai và anh rể cũng có chút không yên lòng, cho nên, khi nghe được thỉnh cầu của Tô Noãn, anh liều gọi phục vụ:
“Đem một ly nước chanh ép tươi ngon tới đây.”
Tô Noãn thản nhiên cười, đôi mắt phượng tối tăm kia lập tức trở nên lẳng lơ xinh đẹp: “Cám ơn.”
“Ừ.”
Lục Cảnh Ngưng cùng Long Sĩ Hào tủm tỉm cười nhìn, không nói gì thêm, cứ thế dùng cơm, bọn họ mới phát hiện, người ít nói trong lúc đó đều có một bộ dạng giống như nhau.
Nước chanh được mang lên, khoan miệng Tô Noãn tràn ngập vị mặn, cô tha thiết nhìn chằm chằm vào cái ly kia, cô vốn định một hơi uống sạch, lại phát hiện phục vụ mang nước chanh đến trước mặt Lục Cảnh Ngưng.
Lục Cảnh Ngưng nhìn thấy Tô Noãn ánh mắt có chút mất mát, liền đem nước chanh đẩy tới, thanh âm ôn nhu giống như là một người mẹ đối với con gái:
“Tô tiểu thư nếu khát, trước hết uống đi.”
“Ách, kỳ thật cũng không còn khát như vậy, phu nhân bà cứ uống trước đi, tôi có thể đợi.”
Tô Noãn vội vàng xua tay, không có đón lấy ly nước chanh kia, trên mặt tràn đầy thản nhiên tươi cười, nhìn qua có chút ngây thơ, Lục Cảnh Ngưng nhìn Tô Noãn không còn cảm xúc buồn rầu như lúc ban đầu nữa, mỉm cười gật đầu.
Mấy người đã ăn cũng không nhiều lắm, Lục Cảnh Hoằng ngồi ở bên cạnh cô, giống như đang trầm tư cái gì, cô an phận mà ngồi, thỉnh thoáng ném ánh mắt đến vợ chồng Long Sĩ Hào lễ phép mỉm cười.
Long Sĩ Hào và Lục Cảnh Ngưng đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đôi khi phát ra tiếng cười vui vẻ, Tô Noãn có điểm giống như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, nước chanh vẫn chưa được mang lên, giống như bị phục vụ ác ý lãng quên, cô vừa rồi còn nói khoát, trên thực tế, cô đã rất khát vô cùng.
Vì thế, khi Tô Noãn liếc đến ly nước trước mặt Lục Cảnh Hoằng tựa hồ còn chưa có uống qua thì thấp giọng lên tiếng: “Ly nước này trước cho em uống đi”, liền cầm lấy, uống một ngụm lớn, sau đó “phốc” một tiếng, toàn bộ phun ra ngoài.
Khắp bàn cơm bị cô phun ướt, vạt áo trước của cô cũng bị vạ lây, ngũ quan trắng trong thuần khiết của cô nhăn thành một đoàn, giống như là đứa bé nghịch ngợm, bên dưới khoé miệng há ra buồn cười, đầu lưỡi phun ra:
“Anh uống cái gì thế, sao lại chua như vậy?”
Bởi vì Tô Noãn đột nhiên hành động mà làm cho vợ chồng Long Sĩ Hào sửng sốt, nghe Tô Noãn nói xong, không khỏi cười ha hả.
Thậm chí ngay cả Lục Cảnh Hoằng khoé miệng cũng nâng lên, nhìn cái bộ dáng giống như con chuột hoa này, hiểu rõ mà cười ra ngoài, giống như là ánh mặt trời vào đông trong rừng rậm:
“Đúng là nước chanh.”
“Nước chanh dùng để rửa tay sao?”
Tô Noãn kinh ngạc nhìn ly nước chanh kia, ánh mắt có chút hơi vô tội, hơn nữa uất ức, cô thật là đồ đần, thế nhưng lại tưởng nước chanh là nước sôi mà đem uống, nhất là ở cái nơi sang trọng này, là thất thố mất mặt cỡ nào.
Lục Cảnh Hoằng cầm lấy cái khăn sạch, cẩn thận lau nước trên quần áo cho cô, lại nhìn thấy đôi mắt Tô Noãn đột nhiên đỏ lên thì sửng sốt, sau đó nhìn chuỗi dài trong suốt theo khoé mắt cô rơi xuống.
“Tại sao phải dùng cái ly tốt thế này để giả bộ là ly nước chanh?”
Vợ chồng Long Sĩ Hào cũng bởi vì Tô Noãn rơi lệ mà lo lắng nhìn qua, bọn họ không biết người đang vốn thật tốt như thế sao lại đột nhiên khóc, bọn họ nghĩ Tô Noãn không phải là loại nữ sinh ưa làm nũng, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên nhân có thể làm cho Tô Noãn nháy mắt rơi lệ.
Lục Cảnh Hoằng chỉ là cười nhạt, lấy ra cái khăn tay, nhẹ nhàng mà lau nước mắt cho cô, động tác vô cùng mềm nhẹ, thậm chí là cẩn thận từng li từng tí nâng mặt cô lên, như vậy ôn nhu, chưa từng đối với cô gái khác như vậy.
Lục Cảnh Ngưng giống như là nhìn thấy người ngoài hành tinh mở to mắt, tay bên dưới bàn vỗ vỗ chân ông xã, Long Sĩ Hào cũng là cười cười, nhìn đôi nam nữ không được tự nhiên phía đối diện, yên lặng theo dõi biến hoá.
“Anh mới vừa rồi rửa tay rồi sao?”
Tô Noãn thần sắc bi thương nhìn Lục Cảnh Hoằng, nước mắt của cô liên tục không ngừng tuôn ra, Lục Cảnh Hoằng vốn đang cười nhạt liền thu ý cười, dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng thậm chí mang theo nghiêm túc phủ nhận.
“Anh gạt em đi, anh nhất định rửa tay rồi, nếu không tại sao lại mặn mặn?”
Tô Noãn không muốn tin lời anh nói, có chút giận dỗi quay mặt sang một bên, làm cho Lục Cảnh Hoằng nhất thời có chút luống cuống tay chân, anh không biết nên giải thích thế nào mới có thể để cho cô tin:
“Anh thật không có rửa tay mà.”
Mọi người ở đây, ai cũng không biết nguyên nhân cô đột nhiên rơi lệ, chỉ có chính cô là rõ ràng, cũng không phải bởi vì ly nước chanh kia, đó chỉ là một cái cớ, để cho cô lấy cớ buông thả tâm tình đè nén đã lâu của mình.
Từ thời khắc cô biết Lục Cảnh Hoằng là chú của Thiếu Thần, cô liền muốn buông thả nước mắt, nhưng vẫn phải khổ sở chống đỡ, trong lòng cô lại không khỏi sợ hãi, sợ hãi này không biết từ đâu.
Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng nhìn, sau đó, anh thấy rõ trong mắt Tô Noãn chợt loé lên hoảng sợ, anh thừa nhận mình ở một vài giây thần kinh chập mạch, anh bưng lên cái ly nước chanh kia, cũng uống một hớp lớn, hơn nữa nhíu mày nuốt xuống.
“Anh thật không có rửa tay.”
Trong lời nói nhàn nhạt là không thể không mang theo một chút thân thiết cùng lo lắng, cho dù anh thuỷ chung vẫn luôn duy trì vẻ mặt tao nhã mà yên tĩnh.
Tô Noãn rưng rưng nước mắt ngước mặt lên, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng bởi vì nước chanh mà sắc mặt khó coi, quên cả khóc, tâm cô vốn đang sóng lớn quay cuồng đột nhiên liền khôi phục bình tĩnh, trong mắt của cô, chỉ còn một đôi chân mày đang xoắn lại.
—-Lời tác giả—-
Khụ khụ, báo trước một chút, chương sau xem chừng sẽ ngược Cố Lăng Thành cùng vợ yêu của hắn a! Rắc rắc, đẫm mùi máu tanh, bạo lực, bỏ qua là tổn thất đó!