Bữa ăn tối sau chuyện nước chanh liền kết thúc, sau khi tạm biệt vợ chồng Long Sĩ Hào, Lục Cảnh Hoằng liền đưa Tô Noãn trở về khu phố cổ, ở giao lộ của khu phố cổ xe không vào được, bởi vì một chiếc xe tải cản đường chiếm hơn phân nữa con đường vốn đã hẹp.
Hai người đi trên con đường mờ tối, con đường lát xi măng gồ ghề cứng ngắc, gió thổi bay tóc cô rối loạn, trong lúc bất chợt, cô phát hiện hình như cô nên cắt tóc rồi, tóc mái quá dài che đi ánh mắt của cô.
Mùa đông ban đêm, lạnh đến xương cốt cũng phát ra tiếng kêu hí hí bi ai, nhưng mà, bông tuyết lại không thích bầu trời mùa đông phương Nam, cho nên rất ít có tuyết rơi.
Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm tay cô, Tô Noãn nghi hoặc nhìn lại, không nhìn thấy sắc mặt khác thường của Lục Cảnh Hoằng, anh như trước cũng không có nói gì với cô, chỉ là im lặng nắm tay cô hướng tầng lầu nhà cô mà đi.
Tô Noãn không để lại dấu vết rụt tay lại, nhưng không thoát được lòng bàn tay anh, cũng không ngoan cố giãy dụa nữa, tiễn cô đến bên dưới lầu, hai người tương đối mà đứng, lại không tìm thấy đề tài thích hợp.
Lục Cảnh Hoằng sao lại nhìn không ra Tô Noãn tránh né, loại tránh né này phát sinh sau khi kết thúc buổi ký tên bán sách, anh suy xét lại lời nói cùng việc làm ngày hôm nay, lại không tìm ra được chỗ sai lầm nào.
Anh nhìn Tô Noãn dưới ánh trăng sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, cau mày lại:
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không, em nên nói cho anh biết, em biết rõ anh so với em đều có năng lực giải quyết.”
Tô Noãn cười cười, rút tay mình về:
“Không có gì, chỉ là hôm nay có chút mệt mỏi.”
“Vậy trở về ngủ sớm một chút đi.”
“Ừ, em biết rồi, anh trở về trước đi.”
Tô Noãn hạ lệnh đuổi khách, cũng biểu thị không nói chuyện với nhau nữa, Lục Cảnh Hoằng nhàn nhàn nhìn Tô Noãn chăm chú, đứng nguyên tại chỗ, không nói một lời cũng không rời đi.
Cuộc đối thoại khô khan ngừng lại, giống như là lá cây bay xuống rơi rụng ven đường, nhẹ nhàng mà đáp trên mặt đất cứng ngắc, không phát ra tiếng vang.
“Ngày mai cùng đi ăn cơm đi.”
“Ngày mai em muốn đi nhà xuất bản xử lý một ít chuyện, có thể không có thời gian.”
Lục Cảnh Hoằng tạm dừng vài giây, không có giống như trong quá khứ kiêu căng xoay người rời đi, trong đời anh còn chưa gặp qua tình huống bị cự tuyệt như thế này, nhưng cũng không bởi vì kiêu ngạo mà dễ dàng nói vứt bỏ.
“Vậy ngày mốt đi, anh tới đón em, tới lúc đó đi xem khỉ.”
Tô Noãn cúi đầu liếc nhìn sợi dây chuyền, Monchhich buộc lên người cô đang cười dí dỏm.
“Sợ là mấy ngày này em đều rất bận, còn phải chuẩn bị đi sa mạc Takla Makan chụp ảnh.”
“Cho nên?”
“Cho nên, chúng ta là tạm thời không gặp nhau được.”
Cô nói xong cũng nhanh chóng xoay người, liền đi lên bậc thang, sau đó cơ hồ là lấy tốc độ chạy lên, túi xách đeo trên lưng lay động cô độc, không nghĩ đến tiếng bước chân vội vàng rối loạn như vậy.
Lục Cảnh Hoằng đứng ở nơi đó, trong lòng một mảnh mênh mông, quên cả đuổi theo truy hỏi, giống như thấp thỏm vui sướng trải qua mấy ngày nay nháy mắt đều chỉ là ảo giác.
Thái độ Tô Noãn chuyển biến cực nhanh, làm cho anh có chút không biết làm sao, rốt cuộc là sai lầm chỗ nào, lãnh chìm trên khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng chợt hiện lên mê hoặc, dứt khoát xoay người, lấy điện thoại ra bấm dãy số của Kiều:
“Hôm nay Tô Noãn đã gặp qua người nào, đã làm chuyện gì, điều tra tìm hiểu rõ fax cho tôi.”
“Rõ, Lục bộ.”
Màn yêu đương này của anh vừa mới bắt đầu, anh làm sao có thể cho phép nó cứ như vậy mà bị bóp chết từ trong trứng nước, anh càng không tìm được người phụ nữ thích hợp với anh hơn, lúc này đây, tuyệt sẽ không buông tha cô!
Chạy thẳng về nhà, không khí lạnh lẽo xuyên thấu xương cốt của cô, cô mở cửa lập tức đóng lại, dựa vào cửa sau lưng, trái tim của cô thế nhưng lại đau đến lợi hại như vậy.
Cô một mặt không ngừng an ủi chính mình: mày làm như vậy là để tốt cho nhau,; một mặt lại không chịu nổi linh hồn gào thét, đau đớn giống như là chết, làm cho cô im lặng khóc thút thít.
Cô vốn là tội nhân nên bị vạn người chà đạp, hại chết Thiếu Thần, lại như thế nào có thể được khoan dung tha thứ?
Hai năm, sống mơ mơ màng màng, đối đãi chính mình tàn khốc, đày đoạ linh hồn trống vắng của mình, cô vốn không nên còn sống, lại càng thêm không xứng đi tìm cái chết.
Thiếu Thần đã chết, cô còn mặt mũi nào đi nhìn mặt anh?
Tô Noãn kinh ngạc đứng ở cửa sổ nhìn, mượn ánh trăng mông lung nhìn lại, Lục Cảnh Hoằng xoay người đứng ở ven đường, ánh sáng sâu kín âm thầm toả ra bóng dáng cô đơn của anh, nhìn anh rời đi, từ từ biến mất trong ánh sáng trong suốt.
Cô chợt nhớ lại ở gió đêm cửa Thanh Nham.
Chạy mất giày, đi theo phía sau lưng cha, sợ bị thất lạc, ra sức chạy, một đôi chân trần trụi, giẫm mạnh lên nền đất ẩm ướt ở cửa Thanh Nham.
Rời xa thành phố đông đúc bầu trời giăng đầy những đám mây u ám, sau đó, cô đột nhiên dừng lại bước chân hoảng hốt, đứng ở một mảng mênh mông thê lương, nhìn bóng lưng của cha.
Cao to mà cao lớn, giống như là một thân một mình, đã sớm quên mất cô phía sau.
Làn gió rét lạnh khô ráo, cứ như vậy yên tĩnh thổi tới, cô cảm thấy được nó đâm xuyên qua thân thể cô.
Cô vốn chỉ có một mình, hiện tại, chỉ là lần nữa khôi phục cô độc trong quá khứ, vậy có tính là gì, cô nhẹ giọng nói với chính mình, Tô Noãn, không phải mày đã quen rồi sao?
Mày không thể tổn hại sinh mệnh của Thiếu Thần, trái tim của anh ấy đang ở trong thân thể của mày, anh ấy yêu mày, sao mày có thể lần nữa vì người đàn ông khác mà thương tổn tình yêu của anh ấy?
Cho dù hiện tại sẽ đau, nhưng cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ tốt thôi, khi đó sẽ hoàn toàn buông xuống.
Trên thế giới này, không có gì là cô không bỏ xuống được, cái cô quan tâm đều đã mất đi, cuối cùng ngay cả chính cô cũng sẽ thuộc về vùng đất lạnh lẽo kia.
Cô không thể ngủ, ngồi trên giường trong phòng, mở mắt đến trời sáng, khi trời sáng hẳn lẳng lặng rơi xuống một suối nước mắt.
Cô chỉ là thích chảy nước mắt, đó cũng không phải là khóc.
Không có bất kỳ cảm xúc rơi lệ, chết lặng mà ngẩn ngơ.
Khi nhà xuất bản Lục Lâm gọi điện thoại tới thì Tô Noãn đã ở lỳ trong phòng ngày, không có bất kỳ cuộc điện thoại quấy rầy nào, cũng không có bất cứ ai tìm tới cửa.
Màn yêu đương vô căn cứ kia của cô và Lục Cảnh Hoằng cứ như vậy mà cắt đứt, không hề nhắc tới nữa, nhìn điện thoại yên tĩnh, cô dùng ba ngày trầm mặc, để quên chuyện này, lại phát hiện hiệu quả quá nhỏ.
Nếu không cách nào quên hoàn toàn, vậy thì cứ từ từ đi, cô tin tưởng mình có thể làm được.
Đối với lần này, cô cũng không khó vượt qua, cũng không đau lòng, cũng không có vấn đề gì, cô sẽ tiếp tục bình tĩnh mà sống.
Cô đồng ý đi đến xưởng in của nhà xuất bản Lục Lâm một chuyến, đột nhiên có khách gọi điện thoại nói muốn mua tác phẩm của cô, người này yêu cầu cô đi chọn hình, cô cũng đồng ý tối mai đi gặp vị khách hàng rộng rãi này.
Đứng ở trước gương, nhìn cô gái dung nhan tiều tuỵ bên trong, Tô Noãn hơi khẽ nâng lên khoé miệng, cười cười tự động viên: tất cả rồi sẽ trở về quỹ đạo.
———–
Tô Noãn từ xưởng in trở về, vừa mở cửa ra liền kinh ngạc đứng bất động ngay tại chỗ, bên trong phòng khách mờ tối, ánh nến phảng phất loé lên, cô chậm rãi đi đến gần thì nhìn thấy một mảng nến đỏ trên nền đất.
Cúi đầu nhìn lại, là dùng cây nến vây thành hình trái tim, ngọn nến cháy lên, chiếu rọi lên da thịt Tô Noãn, cảm giác được một trận uất nóng hâm hấp, cô vứt túi xách ra, bắt đầu gấp rút thổi tắt ngọn nến.
Cô cũng không hy vọng nhà bởi vì chuyện nhàm chán như vậy mà bị cháy, như vậy tổn thất của cô không chỉ là tiền của, mà còn phải bồi thường căn nhà cũ kỹ này.
Toàn bộ bầu không khí lãng mạn đều bị cô nháy mắt đảo loạn, cô chỉ nghĩ làm sao để làm sạch sáp đèn cầy bám cứng ngắc trên mặt đất, trong lòng âm thầm quở trách, không biết là ai rỗi hơi như vậy.
Căn nhà này ngoài cô cùng Lâm Gia Gia còn có chủ nhà, còn ai có thể ra vào, Tô Noãn hướng vào phòng ngủ Lâm Gia Gia gọi mấy tiếng, không nghe thấy tiếng trả lời, hiển nhiên Lâm Gia Gia đã đi ra ngoài.
Tô Noãn nghi hoặc nhìn ngọn nến bị dập tắt được xếp thành hình “trái tim”, đứng lên, xoa xoa tay chân ê ẩm, tạm thời không muốn khổ sở suy nghĩ, cô không có mở đèn, trực tiếp vô cùng thuần thục đi đến bên cạnh tủ lạnh.
Một cước mở tủ lạnh ra, Tô Noãn liền cúi đầu kêu lên một tiếng, vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng tức giận.
Trong tủ lạnh tràn đầy hoa hồng đỏ rực, giống với ngọn nến trên sàn nhà, được cố ý bao bọc, rườm rà mà rất chỉnh tề, khí lạnh tạt vào mặt tản ra hương hoa ngào ngạt.
Cô nặng nề hắt hơi một cái, ra sức đem hoa hồng được nhét đầy trong tủ lạnh lôi ra, sau đó tiện tay ném trên mặt đất, nhìn tủ lạnh trống rỗng, không tìm được một bình nước.
Đồ uống vốn được để trong tủ lạnh, chẳng hạn như đồ ăn vặt cũng không cánh mà bay, trừ bỏ mùi hoa làm cho cô muốn hắt xì, buồn bực bộc phát xoa xoa đầu, cô hiện tại thầm nghĩ muốn uống nước, nhưng lại không thể không đối phó với tình huống hỏng bét trước mắt này.
Tô Noãn xoay người muốn xuống lầu mua nước, không cẩn thận vấp phải sofa, ngã lên trên mềm mại, cô ngửi được mùi thơm trái cây nhẹ nhàng khoan khoái, cô thuận tay bật công tắc bên cạnh, cả phòng khách sáng lên.
Tô Noãn đứng ở trong phòng khách, nhất thời có chút chưa hoàn hồn lại, phòng khách bị thanh lý vô cùng sạch sẽ, đồ dùng trong nhà, trang thiết bị lắp đặt, giống như cũ không biến hoá gì, nhưng lại cực kỳ sạch sẽ, trong lúc nhất thời, làm cho cô không thể thích ứng.
Sofa bằng vải bố rõ ràng được rửa sạch qua, sofa vốn màu đỏ sậm nhất thời biến thành màu đỏ hồng xinh đẹp, rèm treo cửa sổ bị bỏ bám đầy bụi bặm, nhìn qua trắng tinh mà tốt đẹp.
Cô đứng sững sờ, bắt đầu tự hỏi, mẹ nó chứ rốt cuộc là ai làm chuyện này, mục đích hiển nhiên là vì để làm vui lòng phụ nữ, trong căn phòng này trừ bỏ Lâm Gia Gia thì chính là cô.
Nghĩ nữa ngày, lại không nghĩ ra được manh mối, nếu đây thật là chuẩn bị cho cô, như vậy trong đầu của cô chỉ nghĩ tới hai người có khả năng: Lục Cảnh Hoằng và Cố Lăng Thành.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, không phải là Cố Lăng Thành không thích làm cái chuyện lãng mạn này sao, chuyện này đơn giản đối với anh ta mà nói là lãng phí thời gian, đối với phụ nữ, anh ta càng thích trực tiếp tiến hành tấn công hơn, mà không phải quanh co lòng vòng như vậy.
Nhớ tới Lục Cảnh Hoằng, trong lòng Tô Noãn không khỏi giật mình, sau đêm đó bọn họ liền không liên lạc với nhau nữa, nếu như quả thật là anh, cô lại nên lấy dạng thái độ nào để đi ứng đối đây?
Đã nói cần phủi sạch quan hệ, không muốn tiếp tục dây dưa không rõ, chính là cứ như vậy, làm sao có thể nói giữa bọn họ không hề có vướng mắc được?
Tô Noãn sờ sờ túi tiền, không tìm thấy tiền lẻ, cô định quay về phòng ngủ lấy hai đồng xu đi mua nước, mới bước vào một bước, liền bị cánh hoa hồng đầy giường kia làm cho không biết phải làm sao, ga giường cũ của cô được thay vào, là cái ga màu hồng tràn ngập mộng mơ của thiếu nữ.
Một đống đồ vật hỗn độn to lớn ở trong góc phòng cũng biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một cái tủ, trên mặt tủ đặt một cái bình sứ, vài nhánh hồng được cắm vào đó, mặt trên ánh lên vài giọt nước trong suốt.
Nhìn chung quanh căn phòng rực rõ một vòng, Tô Noãn lại hắt hơi một cái, cô đi tới nhấc ga giường lên, quấn lại tất cả cánh hoa hồng sau đó thắt dây lại, khẽ ném vào trong thùng rác bên cạnh cửa phòng ngủ, sau đó mở cửa sổ cho thông gió.
Lòng của cô lại buồn bực, những thứ này thực sự là làm cho cô, nếu như là Lục Cảnh Hoằng, cô nên làm gì đây?
Thật là sợ điều gì sẽ gặp phải điều đó, mua xong nước trở về, điện thoại trong túi quần rung rung, hiện lên trên màn ảnh chính là tên Lục Cảnh Hoằng.
Cô niệm chú trong lòng ba lần nhắc nhở bản thân bình tĩnh, mới bắt máy điện thoại, cầm một ly nước dựa ở trên cửa sổ.
Cho dù trong lòng sóng to gió lớn như thế nào, trên mặt lại cố gắng được nguỵ trang bằng bình tĩnh lạnh lùng.
“Mấy ngày nay có nhớ anh không?”
Tô Noãn suy nghĩ đến rất nhiều loại bắt đầu, lại không dự đoán được là một loại buồn nôn như vậy, nhất thời không quen được một Lục Cảnh Hoằng quái dị, phun ra một ngụm nước, người bên đầu kia điện thoại rõ ràng cũng đã nghe thấy.
“Em làm sao vậy?”
Lục Cảnh Hoằng âm thanh trong trẻo lạnh lùng trầm thấp nhưng có chút không vui, đối với hồi âm như vậy của Tô Noãn, không có người đàn ông nào thích phụ nữ của mình đáp lại cảm kích hứng thú như thế.
Đương nhiên, Tô Noãn cũng không biết, Lục Cảnh Hoằng đã sớm dán nhãn ở trên người của mình, giống như là đang buộc một sợi dây thừng trên cổ con chuột hoa, con chuột hoa này cáu kỉnh một chút là chuyện thường xảy ra, nhưng chỉ cần anh kéo sợi dây thừng, con chuột hoa này liền không thể không đáp lại khí thế của anh.
“Nếu nhớ, vậy thì gặp mặt đi.”
Tô Noãn vì Lục Cảnh Hoằng chuyên quyền độc đoán như vậy mà ngạc nhiên, cô nhìn hoa cùng cây nến trong phòng khách, cảm thấy hôm nay Lục Cảnh Hoằng có gì đó cực kỳ không đúng, cô đã nói muốn cùng anh đoạn tuyệt tới lui, anh là người thông minh như vậy, làm sao có thể nghe không hiểu?
Chẳng lẽ cố ý không hiểu, giả vờ ngây ngốc sao?
“Chúng ta đã hơn giờ không gặp nhau, anh không hy vọng tới giờ còn chưa thấy được bóng dáng của em.”
“Anh đây là đang ra lệnh cho tôi sao?”
Tô Noãn xoay người nằm trên bệ cửa sổ, uống một ngụm nước, ngữ điệu không tốt hỏi ngược lại Lục Cảnh Hoằng, cô biết có một số chuyện càng kéo dài càng phiền toái, nên quyết định thật nhanh, ví dụ như là quan hệ của cô và Lục Cảnh Hoằng.
“Anh chỉ là thương lượng với em, cứ như vậy đi, tối mai anh tới đón em.”
“Tối mai tôi không rảnh…”
“Tút tút….”
Tô Noãn nghe âm thanh tút tút trong ống nghe, uống một ngụm lớn ly nước lạnh.
Lục Cảnh Hoằng cúp điện thoại, cảm giác trong lòng có chút phiền não, anh đem tầm mắt hướng ra ngoài xe, tiện tay đưa quyển sách trong tay đã nghiên cứu rất nhiều ngày qua nhét vào chỗ ngồi.
Kiều ngồi ở cạnh ghế lái, đang xem một vài tư liệu, phát giác động tĩnh chỗ ngồi phía sau, liền liếc trộm một chút, lơ đãng nghe thấy thanh âm của Lục Cảnh Hoằng:
“Đều là những thứ sách linh tinh.”
Ở trong ấn tượng của Kiều, Lục Cảnh Hoằng tao nhã khắc chế đâu dễ nói ra như vậy, từ sau khi quen biết Tô Noãn, tính tình xem như là đại biến, ánh mắt liếc về phía quyển sách vốn đã bị Lục Cảnh Hoằng bỏ qua một bên.
Tình yêu kế?
Đây là loại sách không biết tên tác giả cùng nhà xuất bản, là sách vỉa hè không có bất kỳ giá trị dinh dưỡng nào?
Kiều líu lưỡi thầm than: quả nhiên, sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại, có thể đem núi băng hoà tan thành một cái đầm xuân thuỷ! (đầm nước tình yêu)
Lời nói buồn nôn vừa rồi, hẳn là học được từ trong đó a…
Nhận thấy được ánh mắt quỷ dị của Kiều nhìn chăm chú, Lục Cảnh Hoằng cau mày nhìn sang, Kiều lập tức cung kính rũ xuống tầm mắt, không để cho Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy khoé miệng nhịn cười của anh.
“Đúng rồi, Lục bộ, tối mai chính phủ cùng công ty hợp tác tiến hành nghi thức cắt băng mở rộng năm quận Hoa Đô, anh đi không?”
“Từ chối đi, tôi có ước hẹn quan trọng.”
———–
Tô Noãn mặc đồ ngủ, tóc ngắn ẩm ướt, ngồi ở trên sofa ngẩn người, trong tay của cô đang cầm một túi tài liệu, bên trong hơi mỏng giống như là chỉ một trang giấy, lại đủ để ép cô tới thở không nổi.
Khi cô tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, chuông cửa liền theo đó vang lên, là một phần chuyển phát, sau khi ký nhận mở ra cũng là một tờ chứng nhận bất động sản: dĩ nhiên là căn nhà hiện tại cô đang thuê.
Từ đây về sau, đây chính là nhà của cô, cô không cách nào từ trong lờ mờ tỉnh táo lại, bởi vì ngày cấp được viết trên giấy chứng nhận bất động sản là ở từ hai năm trước, nói chính xác hơn, khi cô hai bàn tay trắng chuyển vào căn nhà này một ngày, thì từ ngày ấy trở đi, chủ nhân căn nhà này chính là cô.
Vậy vị đại thẩm hai năm qua luôn rất chiếu cố cô cùng Lâm Gia Gia là ai?
Tiền thuê nhà cô trả hai năm qua đi đâu?
Cô không cách nào không nghĩ tới một người, cô đã muốn đoán được là ai, không muốn đi thừa nhận, lại càng nghĩ càng khó chịu.
Tô Noãn cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại, bấm cú điện thoại kia, bởi vì quá mức tức giận, lòng bàn tay cầm điện thoại cơ hồ phát đau.
“Rốt cuộc chịu gọi điện thoại cho anh rồi sao?”
Đầu bên kia truyền đến âm thanh cười dài của Cố Lăng Thành, tiếng âm nhạc cổ điển ồn ào bên trong nhà hàng xa hoa, hốc mắt Tô Noãn có chút chua xót, thì ra quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cô vẫn không thoát khỏi bóng ma của anh ta.
“Anh đi ra ngoài nghe điện thoại, chờ một chút.”
Tô Noãn lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, nhìn màn hình ti vi phía trước chiếu rọi ra chính mình, trong nháy mắt Cố Lăng Thành bắt điện thoại, toàn bộ trí nhớ cũng từ trong đáy lòng mà đào xới lên.
“Thế nào, có thích không? Sáng sớm hôm nay đã gọi điện thoại đến công ty quản lý gia đình, mời người ta giúp em sửa sang lại nhà ở, có biết đối phương nói như thế nào không? Nói người không biết còn tưởng rằng vào lầm hang ổ của đàn ông, nếu không thấy được những thứ đồ dùng của phụ nữ.”
Cố Lăng Thành cúi đầu cười, tâm tình nghe vào rất vui vẻ, Tô Noãn chỉ là nghe, không nói một lời, trầm mặc thật lâu, trong điện thoại chỉ còn tiếng hít thở lẫn nhau, bỗng nhiên, anh nói:
“Noãn Noãn, sinh nhật vui vẻ.”
Tô Noãn tự giễu khẽ cười một tiếng, nước mắt lại không tự giác chảy xuống.
Ngày trước mỗi một lần sinh nhật, Cố Lăng Thành đều cũng bồi ở bên người cô, tặng đủ thứ quà cho cô, mỗi một lần cũng sẽ có một bó hồng đỏ, cho dù mỗi một lần cô đều sẽ oán trách: có một chút dị ứng với hoa hồng đỏ. Nhưng anh vẫn không nhớ.
Bởi vì khi đó cô yêu anh rất sâu nặng, cho nên, cũng không đi để ý, chỉ cần là anh tặng, cái gì cô cũng sẽ đi thử thích, cơ bản như vậy chính là trốn tránh.
Nhưng mà, hiện tại, anh vẫn như cũ không nhớ rõ.
Mà sinh nhật của cô, cô sớm đã không trải qua nữa, từ lần sinh nhật cô cự tuyệt chiếc nhẫn của Thiếu Thần hai năm trước, cô liền không mừng sinh nhật nữa.
Nước mắt nơi khoé mắt Tô Noãn biến mất, cô cũng không phải rơi lệ vì Cố Lăng Thành, chỉ là cảm thấy được chính mình từng có bao nhiêu ngu xuẩn, khi ở độ tuổi trẻ người non dạ, yêu một người đàn ông bị đâm khắp người, cho đến cuối cùng cũng không cách nào làm ấm áp trái tim lãnh khốc của anh ta.
“Giấy chứng minh bất động sản này vì sao hai năm trước lại đứng tên tôi?”
Tô Noãn lãnh đạm hỏi, Cố Lăng Thành ở đầu kia bỗng nhiên không có động tĩnh, khi Tô Noãn cơ hồ mất hết kiên nhẫn định ngắt điện thoại thì anh mới sâu kín mở miệng:
“Vừa rồi trên hành lang gặp được đồng nghiệp trong chính phủ, lên tiếng chào hỏi, em nói căn nhà kia sao, kỳ thật là nhiều năm trước anh đã mua, vừa vặn em hỏi mướn, cứ coi như đó là quà sinh nhật lần đó tặng cho em.
Tô Noãn hé miệng, muốn nói cái gì, cũng là yên lặng không tiếng động, cô rất muốn lạnh lùng chất vấn anh, tại sao cố tình là hai năm trước, tại sao cố tình là anh mua còn tôi thuê nhà, tại sao cố tình là ở ngày nào đó đem căn nhà chuyển sang danh nghĩa tôi?
Cố Lăng Thành, anh thật sự xem tôi là đồ ngu sao?
Đúng là vẫn còn chưa có đem lời như vậy nói ra khỏi miệng, lấy tài sản đứng tên Cố Lăng Thành hiện tại của anh ta, tặng một căn nhà nhỏ cho vợ trước, không đáng kể chút nào, không phải sao?
“Một khi đã như vậy, vậy cám ơn Cố Phó thị trưởng, hai năm trước anh hẳn là nên đem chứng minh bất động sản đưa cho tôi, như vậy tôi cũng không cần phải ăn mặc tiết kiệm trả tiền thuê nhà.”
Tô Noãn ý vị có chút châm chọc, Cố Lăng Thành nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng:
“Số tiền kia, anh giúp em xây một quỹ hội những người yêu thích chụp ảnh, lấy danh nghĩa của Lục Thiếu Thần.”
Tô Noãn giống như bị sét đánh trúng, khiếp sợ ngẩn người, đó là hai năm nay trong lúc vô tình cô nói đến, đợi cho đến khi cô kiếm đủ tiền, liền muốn lấy danh nghĩa Thiếu Thần xây một quỹ chụp ảnh, quy mô không cần quá lớn, coi như là tâm ý của cô.
Nước mắt cũng không chịu khống chế rơi xuống, cô lạnh lùng lau, lớn tiếng chất vấn hỏi:
“Ai cho phép anh làm như vậy! Ai cho phép anh phái người theo dõi tôi, có phải là mỗi một câu tôi nói mỗi một câu tôi làm anh đều rất rõ ràng? Anh cho rằng như vậy tôi sẽ quay lại sao!”
Tô Noãn không có hét lớn tiếng, thanh âm nặng trĩu giống như đáy hồ kết thành băng, Cố Lăng Thành lại ha ha cười vài tiếng, giống như Tô Noãn nổi trận lôi đình là đúng ý muốn của anh ta.
“Noãn Noãn, em không biết sao, trong hai năm em rời đi này, anh chưa từng vắng mặt qua cuộc sống của em, bằng không em cho là mỗi lần em đánh nhau gây chuyện, bị tạm giữ vài ngày, đối phương liền sẽ bỏ qua cho em sao?”
“Xã hội cũng không có đơn giản giống như em tưởng tượng, Noãn Noãn, mỗi ngày sau năm em tuổi, anh đều không hề rời đi.”
Tô Noãn hung hăng nắm điện thoại, lòng bàn tay đỏ tươi như muốn khảm ra máu:
“Cố Lăng Thành, anh muốn lấy được thứ từ trên người tôi, hai năm trước đã thành công, hiện tại, anh làm những chuyện này lại muốn làm gì?”
“Anh vẫn luôn tin tưởng, sớm hay muộn có một ngày, em sẽ trở lại bên cạnh anh.”
“Anh lại kết hôn không phải sao? Anh có nhiều phụ nữ như vậy, vì sao không chịu buông tha tôi! Làm sao anh có thể hèn hạ như vậy, tham lam như vậy!”
Cố Lăng Thành thấp giọng cười cười: “Vì thế anh luôn hèn hạ nghĩ rằng, hôn nhân cùng tình yêu thì không cách nào đánh đồng, anh cũng vẫn cho rằng, Tô Noãn không thích hợp với hôn nhân, chụp ảnh mới là thích hợp nhất với Tô Noãn, còn có địa vị bên cạnh anh.”
“Làm sao anh dám kiêu ngạo như thế!”
Tô Noãn cười lạnh cúp điện thoại, đem gối ôm trên ghế sofa ném xuống mặt đất, ly thuỷ tinh bị đập ngã trên bàn trà, phát ra âm thanh va chạm kịch liệt.
Cố Lăng Thành nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, cười cười:
“Kỳ thật anh rất muốn nói cho em biết, anh thế nhưng có thể yêu em.”
Anh nhàn nhạt hướng về phía ống nói nói: “Hai năm trước anh đã muốn nói cho em biết, chỉ là Lục Thiếu Thần đã chết, em không nhìn tới anh không nghe anh nói, hiện tại, có thể bảo vệ bên cạnh em chỉ có anh, Noãn Noãn, em nên rõ ràng sự kiên nhẫn của anh.”
————-
Nhà xuất bản Lục Lâm gọi điện thoại tới, hỏi cô chuẩn bị xong chưa, đang phái xe tới đón cô.
Tô Noãn lúc này mới nhớ tới việc chính, cô vội vàng thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, sắc mặt của cô rất yếu ớt, mặc dù có đánh chút má hồng, vẫn là không cách nào che dấu hai tròng mắt ảm đạm, từ tối hôm qua cô cả đêm không chợp mắt, làm sao có thể có sắc mặt tốt cho được.
Tới đón Tô Noãn chính là biên tập phụ trách xuất bản sách ảnh lần đó của cô, nhìn lên nhìn xuống đánh giá mấy lần quần áo Tô Noãn, ghét bỏ nhíu nhíu mày, không có đưa Tô Noãn đến buổi lễ cắt băng khánh thành năm quận Hoa Đô trước, mà là đi mua bộ lễ phục.
Tô Noãn cũng không có phản đối, bởi vì hết thảy phí tổn thất nhà xuất bản thanh toán, cô không phải người ngu, sao lại không thể tưởng tượng ra được tầm quan trọng của khách hàng lần này, bằng không nhà xuất bản cũng không có bỏ ra tâm huyết nhiều như vậy.
Năm quận Hoa Đô mời rất nhiều thương nhân nhân sĩ nổi tiếng tham gia, Tô Noãn thỉnh thoảng nhắc tới năm quận Hoa Đô, đây vốn là khu đất ẩm bảo vệ nền tảng, lần này không chỉ có đem nó thống nhất thành một khối, còn mở rộng thành hạng mục du lịch.
Tô Noãn mặc một chiếc váy ngắn màu trắng được vẽ một bức tranh thuỷ mặc nhàn nhạt, bên ngoài khoát chiếc áo khoác ngắn màu lam, nhìn qua rất thục nữ đoan trang.
Cơ hồ là thời khắc một giây Tô Noãn vừa bước vào năm quận Hoa Đô, cô nhìn thấy Cố Lăng Thành đang trưng ra khuôn mặt nghề nghiệp nở nụ cười ứng đối trả lời ký giả.
Cô lập tức dời đi tầm mắt, sau đó nhìn thấy được trong hội trường Doãn Thuỵ Hàm đang nói chuyện cùng với quý phu nhân khác, trong tay cô ấy đang dắt một đứa bé, là con gái của Doãn Thuỵ Hàm cùng Cố Lăng Thành – Niếp Niếp.
Tô Noãn không ngờ tới nơi này còn gặp được vợ chồng Cố Lăng Thành, xoay người muốn rời đi, lại bị biên tập tai mắt lanh lẹ ngăn lại:
“Tôi nói bà cô này, bây giờ cô không thể gây ra rắc rối cho tôi, bằng không một mối làm ăn lớn liền bị tuột mất ngay.”
Tô Noãn nhíu nhíu mày, tất nhiên là biết cùng nhà xuất bản có mối quan hệ lợi ích, không thể nào như vậy mà trở mặt, nhưng cũng không muốn gặp phải Cố Lăng Thành cùng Doãn Thuỵ Hàm.
“Vậy tôi đi qua bên kia nghỉ ngơi một lát, khi nào khách hàng đến thì gọi cho tôi!”
“Ai, Cố phó thị trưởng cùng Tần tiên sinh đã đến rồi.”
Tô Noãn thân hình cứng đờ, bị buộc ngừng bước chân, cô nghe thấy lời nói xu nịnh của biên tập, sau đó một người đàn ông tò mò lên tiếng hỏi:
“Vị này chính là Tô tiểu thư bán bộ sách ảnh cho nhà hàng của tôi sao?”
Biên tập giật giật cánh tay cô, cộng thêm đưa mắt ra hiệu, Tô Noãn hít sâu một cái, vẫn là vòng vo, trừng mắt nhìn, vài giây trôi qua, mới hướng về phía vị Tần tiên sinh kia vươn tay:
“Rất cảm ơn anh đã mua tác phẩm của tôi.”
“Ồ, Tô tiểu thư khách khí rồi, tôi chưa bao giờ được biết trong hội chụp ảnh có nhiếp ảnh gia xinh đẹp như thế.”
Tô Noãn nhẹ nhàng thản nhiên nở nụ cười, xem như đối với lời ca ngợi khiêm tốn nhã nhặn trả lời thuyết phục, nhưng thật ra biên tập đã bắt đầu ân cần giới thiệu Tô Noãn với hai vị:
“Tiểu Tô à, vị này chính là Cố Phó thị trưởng, lần này thật nhưng làm phiền Cố Phó thị trưởng giới thiệu, bằng không tác phẩm tốt như vậy của Tiểu Tô sẽ bị mai một.”
Tô Noãn cười đến có chút miễn cưỡng, nghe ra là toàn bộ mọi chuyện đều do Cố Lăng Thành xe chỉ luồn kim, cô không quan tâm tới ánh mắt mập mờ của vị Tần tiên sinh kia dừng ở trên người cô cùng Cố Lăng Thành.
Ly hôn hai năm, ai còn nhớ rõ người vợ năm đó của Cố Lăng Thành, mặc cho người vợ trước là cô ở trong mắt người khác, đơn giản là cùng phụ nữ của Cố Lăng Thành có mối quan hệ nào đó không thể nói rõ.
“Tiểu Tô, lên tiếng chào hỏi Cố Phó thị trưởng đi!”
Tô Noãn ngẩng đầu lên nhìn khoé miệng chứa đựng nụ cười của Cố Lăng Thành, nhẹ mỉm cười, phần nhiều là miễn cưỡng:
“Cố thị trưởng, xin chào.”
Cố Lăng Thành nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu:
“Tô tiểu thư, vui mừng gặp lại.”
Thật còn có thể giả bộ, Tô Noãn dưới đáy lòng cười nhạo, trên mặt là biểu tình thản nhiên, cùng Tần tiên sinh hàn huyên vài câu, thảo luận buôn bán, biên tập liền vui tươi hớn hở bị những người khác kéo đi làm quen.
Nghi thức cắt băng sẽ phải lập tức bắt đầu, khi quan chức đại diện chính phủ có mặt, Cố Lăng Thành bị nhân viên làm việc gọi đi, Tô Noãn cũng không nguyện đợi lâu, liền tìm cớ rút lui, lúc đi Tần tiên sinh đưa qua tấm danh thiếp.
“Nếu sau này có vấn đề gì, Tô tiểu thư cứ liên hệ với tôi.”
“Được.”
Tô Noãn cũng nhẹ nhàng mỉm cười, không có Cố Lăng Thành, cô cũng không cứng ngắc như vậy nữa, Tần tiên sinh thuỷ chung mỉm cười, người đàn ông gần tuổi này tràn đầy phong cách thành thục, am hiểu mỉm cười, lõi đời mà cơ trí.
“Tôi vẫn cảm thấy Tô tiểu thư nhìn rất quen mắt, có phải là trước kia chúng ta đã gặp qua không?”
“Có thể Tần tiên sinh nhìn nhầm rồi, chúng ta cũng chưa từng gặp qua. Tôi vừa nhớ ra có cuộc điện thoại quan trọng cần gọi, xin phép đi trước, hẹn gặp lại.”
Tô Noãn lạnh nhạt nói xong, thoáng cúi người chào, liền xoay người đi về hướng sạn đạo, mặc kệ là bắt chuyện hay tò mò hỏi, cô đều không có ý định muốn tiếp tục trò chuyện.
đường núi được lót miếng ván bằng gỗ.
Cô không muốn leo lên giường của những người đàn ông có tiền có thế, cũng không cần phải cố ý đi lấy lòng bọn họ.
Năm quận Hoa Đô quả thật như trong quảng cáo nói, sạn đạo xinh đẹp, cây cỏ vây quanh, vừa cúi đầu chính là hồ nước trong suốt, gió lạnh sảng khoái thỏi đến trước mặt, phất qua làn váy cô.
Tô Noãn chọn một chiếc ghế ngồi xuống, cô đem lấy đám cây cỏ trước mắt lúc này đây liên tưởng tới một ít bụi rậm ở trên đỉnh núi cửa Thanh Nham, cô thế nhưng tự nhiên nghĩ đến xe lừa, nhớ tới sắc mặt xanh mét khó nhịn của Lục Cảnh Hoằng.
Khoé môi lộ vẻ như có như không mỉm cười, sau đó mặt cô bị một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve một chút, Tô Noãn vừa quay đầu liền thấy chạy trốn xa xa, Niếp Niếp đứng ở trên sạn đạo cười khanh khách.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé trét đầy bơ đủ mọi màu sắc, mái tóc mềm mại được tết thành hai bím đáng yêu, cài thêm cái vương miệng nhỏ tinh xảo, mặc một chiếc váy lụa phùng phình màu tuyết trắng, giống như là một tiểu công chúa trong cổ tích.
Tô Noãn đưa tay sờ sờ gò má của mình, chạm được một khối ngọt ngấy, cô nhìn bơ dính ở đầu ngón tay, đưa ngón tay bỏ vào trong miệng, sau đó mỉm cười với đứa bé đang mở to mắt nhìn mình.
Cho dù cô chán ghét Doãn Thuỵ Hàm cùng Cố Lăng Thành cỡ nào, thì đứa bé là vô tội, cô không thể đi căm hận một tiểu thiên sứ thuần khiết, nhất là khi nghĩ đến thời thơ ấu chua xót của mình, cho dù không thích trẻ con, cô vẫn muốn đối xử tốt với những đứa bé kia, để bù đắp lại thời thơ ấu thiếu sót của mình.
Khi Cố Lăng Thành đi tới, liền nhìn thấy Niếp Niếp xinh đẹp tươi cười, còn có bơ dính trên mặt Tô Noãn trông buồn cười, một chút màu đỏ xinh đẹp, bởi vì cô mới vừa rồi chạm đến, rất giống một cái dấu hôn.
Trong lúc lơ đãng lộ ra hấp dẫn.
“Mẹ mới thích ăn bơ, Niếp Niếp sẽ đi lấy một chút!”
Niếp Niếp cười híp mắt lại gần Tô Noãn, mở ra lòng bàn tay be bé của mình, đem đĩa bơ không còn thừa bao nhiêu đưa cho Tô Noãn, sau đó cong lên cái miệng nhỏ nhắn dính bơ thật nhanh hôn Tô Noãn một cái, liền cười khanh khách chạy đi.
Tô Noãn nhìn bóng lưng Niếp Niếp lay động chạy, giống như là nhìn thấy bộ dạng khi còn bé của mình chạy phía sau cha, cô chấm chút bơ bỏ vào miệng, quay đầu đi thì nhìn thấy Cố Lăng Thành đứng ở cách đó không xa.
Cô không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, cũng không có mở miệng hỏi, từ trên chiếc ghế đứng lên, hướng tới thùng rác bên cạnh sạn đạo đi đến, bỏ cái đĩa nhựa vào, tiếp tục chậm rãi dạo bước ở trên sạn đạo.
Giày cao gót giẫm lên sạn đạo, ở giữa bầu trời mênh mông xám xịt, lưu lại tiếng vang hỗn loạn.
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Dư quang khóe mắt của Tô Noãn liếc nhìn Cố Lăng Thành theo tới, đoạn đối thoại tối hôm qua còn rõ ràng vang bên tai, cô tạm thời không làm được một nụ cười quên hết thù hận như Cố Lăng Thành, tự nhiên không muốn đi để ý tới.
Cô đi về phía trước mấy bước, liền đứng lại bên lan can sạn đạo, ghé vào trên lan can, ngắm nhìn mặt nước liễm diễm bên dưới bóng đêm, tâm tư lại không biết để đi đâu.
Cố Lăng Thành như trước không có rời đi, anh hoàn toàn không cảm giác được mình lại tự tìm mất mặt, nghiêng người dựa vào trên lan can, đốt điếu thuốc, đốm lửa lúc sáng lúc tối, làm cho bóng đêm càng thêm lộ ra vẻ mập mờ không rõ.
Tô Noãn ngửi được hương vị của thuốc lá, cảm thấy gay mũi, liền dịch một bước qua bên cạnh, cô không có hất đầu mà đi, vô luận cô đi tới đâu, Cố Lăng Thành cũng sẽ theo tới đó, như vậy, cần chi phải đi nhiều chặng đường oan uổng?
Ở trước mặt anh, cô còn không đến mức chạy trối chết, cuối cùng lại làm mất đi một ít tôn nghiêm.
“Không biết vì cái gì, Niếp Niếp lại thích em như vậy, ngay cả Thuỵ Hàm con bé cũng chưa từng thân cận qua như vậy.”
Cố Lăng Thành cũng nheo lại đôi mắt thâm thuý nhìn một chút hồ nước sâu tĩnh mịch kia:
“Em biết là một đứa bé chắc chắn sẽ không tuỳ tiện thích một người xa lạ.”
“Trên thực tế, tôi chính là một người xa lạ.” Tô Noãn ngẩng đầu lên, mái tóc hơi dài ở trong gió khẽ nhộn nhạo: “Anh đừng bao giờ tiếp tục đem cái gì ở trên người đàn bà khác dùng lên trên người tôi, tôi đã qua độ tuổi hoa nhường nguyện thẹn rồi.”
Cố Lăng Thành quay đầu, cách khói mù mông lung mập mờ, nhìn dưới ánh trăng, Tô Noãn ngũ quan trong sáng sạch sẽ, còn có đôi mắt phượng trong suốt xinh đẹp kia.
Người đàn bà kia cũng có đôi mắt như vậy, chỉ là cùng Tô Noãn bộ dáng khác nhau, bộ dáng ruồng bỏ anh của người đàn bà kia càng thêm quyến rũ phong tình, nếu không như thế nào lại gả vào hào môn, trở thành quý phu nhân danh môn?
Anh còn nhớ rõ cô ta đã nói: tôi muốn lấy chồng, ngược lại với anh, là một người đàn ông có tiền có thế, tôi không ngại một lần lên giường cùng anh, nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết tâm của tôi, cho nên, anh còn muốn không?
Khi đó anh nằm trên cỏ, trong tay đang cầm một chiếc nhẫn được bện từ rơm rạ, anh định đưa cho cô, kết quả cô lại nói ra lời nói vô tình như vậy, tim của anh đau đến ứa máu, anh đem toàn bộ tình yêu của anh dành cho cô, cô lại đem tự ái của anh giẫm nát dưới lòng bàn chân.
Ngay lúc đó anh chỉ là thờ ơ cười cười, chiếc nhẫn trong tay cũng đã bị anh bẻ gãy: một ngày nào đó Cố Lăng Thành tôi sẽ trở thành một người có quyền có thế, đến lúc đó, coi như em cởi hết đứng ở trước mặt tôi, tôi cũng vậy sẽ không cần em.
Anh không lưu luyến chút nào xoay người đi, một lòng quyết tâm cũng là duy trì rét lạnh, cũng có thể không tìm ra được ấm áp mềm mại của nó nữa, nhưng người đàn bà kia thuỷ chung không ra khỏi trái tim của anh.
Anh gặp rất nhiều phụ nữ, xinh đẹp phong tình không thua gì người đàn bà trong lòng kia của anh, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay cũng sẽ cúi người ngã xuống, xem ra, cái gọi là tình yêu, cũng không phải là khó có thể lấy được.
Rời khỏi quê nhà, thế nhưng anh lại không còn có thể yêu phụ nữ.
Bởi vì các cô căn bản không đáng giá được thật lòng đối đãi.
Cho dù là Tô Noãn thì như thế nào, nếu như một ngày kia anh nghèo túng đến phải lưu lạc xó chợ đầu đường, cô há lại sẽ còn ở bên cạnh anh, cô sẽ không chút do dự lựa chọn Lục Thiếu Thần.
Hai năm trước, trước khi Tô Chấn Khôn bị phán án, cô ăn nói khép nép đi cầu anh giúp đỡ, không tiếc lấy bất cứ giá nào, anh hỏi cô, cho dù là làm người tình của anh cũng cam nguyện sao?
Cô chỉ là yên lặng rơi lệ, nước mắt vẫn nhiều như lúc ban đầu.
Một khắc này, tim của anh thế nhưng lại đau.
Thật sự đau.
Nhiều năm như vậy, tim của anh rốt cuộc lại có cảm giác, thế nhưng anh lại vội vàng chối bỏ, cũng trong giây phút nhìn thấy Lục Thiếu Thần, bắt đầu tức giận, bắt đầu tức giận.
Đàn bà của anh, anh có thể không cần, nhưng như thế nào có thể trở thành của người khác?
————-
Bóng dáng thật dài được chiếu ngược lên sạn đạo, trầm mặc cũng thật dài thật lâu, một điếu thuốc Cố Lăng Thành hút tới tàn thuốc, anh tiện tay ném về phía cột gỗ bên cạnh, Tô Noãn thuận thế nhìn, liền thấy trên cột gỗ có một cái gạt tàn thuốc.
Đích thực là có ý tưởng riêng, thiết kế cân nhắc chu toàn a.
Tô Noãn tán thưởng nhìn chằm chằm cột gỗ một lát, cảm giác có ánh mắt rơi trên người mình, cô dựa theo giác quan thứ sáu nhìn lại, liền nhìn thấy ở cửa sạn đạo, đứng một người.
Ánh trăng mông lung, cô biết đó là một người, mà không phải là cái cột gỗ bên cạnh sạn đạo, tuy rằng nhìn qua thực sự rất giống một cái cột gỗ thẳng tắp.
Ngực Tô Noãn đột nhiên bị áy náy tràn đầy, cô không hiểu được tại sao mình có cảm giác như thế, chỉ là cảm thấy được khó chịu khác thường, cô đã đoán ra được người kia là Lục Cảnh Hoằng, mà không phải là ai khác.
Mặc dù khoảng cách cùng âm u như vậy, cơ hồ không thể nhận rõ, nhưng cô biết chính là anh.
Bởi vì biết chính là biết, không cần phải đi nghiệm chứng, biết rất rõ ràng là chuyện không cách nào đi giả vờ không biết.
Giống như là yêu, rõ ràng yêu, không thể đi giả vờ không yêu được, rõ ràng không thương, không cách nào đi giả vờ là thương.
Cái bộ dạng kia nhìn mày chuyên chú, mày có thể giả vờ không nhìn thấy sao?
Tô Noãn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lại, chợt xoay người, thân hình có chút chật vật, cô cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Cô không biết nên đối mặt với Lục Cảnh Hoằng như thế nào, không biết nên làm như thế nào mới đúng.
Thực tế luôn là bức bách cô, cô không có lựa chọn nào khác, thì chỉ còn cách mưu toan cho bản thân mình.
Tô Noãn nâng bước muốn đi, một bàn tay to lớn đột nhiên bao phủ đầu cô, trước khi cô kịp phản ứng, thô lỗ mà nhanh chóng đem ép cô về phía anh ta, Cố Lăng Thành ngay sau đó lập tức hôn lên.
Hôn rất kịch liệt, nhưng mà lại cũng là vô tận dịu dàng.
Tô Noãn cũng không để tâm đi tìm hiểu, đầu óc của cô giống như là bị búa sắt nặng nề gõ xuống, sắc mặt của cô khoảnh khoắc tái nhợt, cô bắt đầu dùng sức xô đẩy, muốn thoát khỏi trói buộc của Cố Lăng Thành.
Xô xô đẩy đẩy, ngược lại càng giống như là muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
Khoé mắt rơi ra một giọt lệ, cho đến giữa răng môi tràn đầy mùi máu tươi, anh như cũ không chịu buông ra chút nào, Tô Noãn cảm thấy một lòng lại hung hăng xé rách thành hai mảng, máu chảy không ngừng.
Khi cô hít thở không thông cảm giác buồn nôn kéo tới, trong lúc cô buồn nôn nghĩ muốn phun ra thì áp lực trên môi trong nháy mắt cũng tiêu tan, Tô Noãn tựa đầu nghiêng qua một bên liền không ngăn được nôn mửa, cho đến khi khạc ra nước chua cô cũng không cách nào dừng lại.
Sau đó, cô nghe thấy âm thanh quả đấm đụng vào khớp xương, suy yếu ngã tựa vào lan can bên cạnh, cô nhìn thấy trên sạn đạo hai đạo bóng dáng cao to quấn quýt nhau, khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng bị sương lạnh che phủ vung ra nắm tay, lãnh nhạt lạnh đạm, mạnh mẽ hướng mặt Cố Lăng Thành vun lên.
Cố Lăng Thành đưa tay lau đi tơ máu nơi khoé miệng, nhìn Lục Cảnh Hoằng đang nắm lấy cổ áo mình, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn cũng có chút bị thương, nhưng là ánh mắt lạnh lùng, như muốn đem Cố Lăng Thành lăng trì.
Tô Noãn vịn lan can đứng lên, sắc mặt khác thường tái nhợt, cô nhìn sang thì thấy hai người thẳng tay đánh nhau gay gắt, ai cũng không chịu thối lui, giống như đã có ý đánh trận này từ lâu, chỉ là thiếu một cơ hội.