Đau khổ trong lòng Cố Lang bị câu nói của Mộ Dung Diễn làm cho đột ngột biến mất. Y rút tay ra rồi đi xuống thành: “Vậy thì không gặp.”
“Đừng mà,” Mộ Dung Diễn theo sau y nói, “Sính lễ ta đã chuẩn bị xong rồi, còn trì hoãn nữa sẽ bị ẩm mất thôi.”
Cố Lang phũ phàng nói: “Liên can gì tới ta.”
Mộ Dung Diễn: “Ngươi không cần sính lễ à?”
Cố Lang: “Không cần.”
Mộ Dung Diễn: “Xem ngươi gấp gáp như vậy thì chúng ta trực tiếp bái đường đi.”
Cố Lang: “……”
Cố Lang không có tâm tư nói nhảm với hắn, tiếng chém giết chợt vang lên từ xa, Trấn Bắc Quân đã tới hoàng cung, hai phe giao chiến.
“Canh giữ ngoài thành là người Phụ Lam Sơn.” Mộ Dung Diễn nói, “Tuy đều là những kẻ hung ác có chút võ công, chắc Trịnh Vu Phi cũng dựa vào điểm này nhưng bọn chúng không đồng lòng nên cũng dễ đối phó.”
Cố Lang nói: “Nhưng Hoàng thượng còn ở đang trong cung, nếu Trịnh Vu Phi tìm ra Hoàng thượng……”
“Có Trần công công ở đó,” Mộ Dung Diễn cười nói, “Nhiều năm như vậy mà ta còn chưa thấy ai đánh thắng được Trần công công đâu.”
“Trần công công?” Cố Lang nghĩ ngợi, Trần công công hình như là lão nhân quản sự trong Đông Cung, chưa từng nghe nói ông ta còn biết võ công.
“Ngày thường ông ấy rất ít khi ra tay, chuyện này chẳng mấy người biết.” Mộ Dung Diễn lôi kéo Cố Lang đến thành cung, “Chờ chút ta dẫn ngươi đi gặp ông ấy.”
Cố Lang: “…… Ta gặp ông ấy làm gì?”
Mộ Dung Diễn đĩnh đạc nói: “Ông ấy là lão nhân trong cung, sau này ngươi làm Thái tử phi quản lý Đông Cung nên phải thỉnh giáo ông ấy một chút.”
Cố Lang: “……” Có phải ngươi nghĩ hơi nhiều rồi không?
Cao Thừa choáng đầu hoa mắt, đầu đau nhức. Hắn chật vật mở mắt ra thì thấy mình và mấy tên thủ hạ bị trói chặt tay chân nhốt trong kho củi. Hắn nhớ rõ hôm nay mình theo ước định tới ngoài thành chờ Khuất Phong Vân. Hắn mặc nhuyễn giáp tơ vàng, còn cất giấu rất nhiều ám khí đợi Khuất Phong Vân tự chui đầu vào lưới. Nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy Khuất Phong Vân đâu, trái lại chỉ ngửi thấy một mùi thơm rồi sau đó bất tỉnh nhân sự.
Mùi thơm? Có người hạ dược! Khuất Phong Vân?!
Cao Thừa tức giận đá một cước vào cửa kho củi, “Khuất Phong Vân! Ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ! Có ngon thì cút ra đây cho ta!”
Bên ngoài chẳng có động tĩnh gì, Cao Thừa tức giận tiếp tục đạp cửa, từng cước từng cước đầy hung ác, “Khuất Phong Vân! Ngươi cút ra đây ngay cho ta! Khuất……”
Cửa bật mở, Tôn Phóng bịt lỗ tai nói: “Ồn ào quá! Khuất Phong Vân không có đây, ngươi có gào rách họng thì hắn cũng chẳng nghe thấy đâu.”
Cao Thừa dò xét hắn từ trêи xuống dưới, “Ngươi là ai?’
Tôn Phóng: “Ngươi cần gì biết ta là ai! Muốn nhận cha sao?!”
“Ngươi!” Cao Thừa lửa giận công tâm, “Ngươi biết bản tướng quân là ai không?! Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với ta như thế?!”
Tôn Phóng cười nhạo nói: “Biết chứ, thiết kỵ quân Bắc Kỳ. Ngươi cũng uy phong đủ lâu rồi đấy, thu dọn một chút rồi biến về Bắc Kỳ đi, Trấn Bắc Quân của Đại Diên chúng ta lười gặp các ngươi lắm.”
“Trấn Bắc Quân?” Cao Thừa giễu cợt, “Là đám già yếu tàn tật mấy năm trước bị đại quân Bắc Kỳ của ta đuổi chạy tán loạn tứ phía ấy à? Hừ, ăn cũng không đủ no thì làm được trò trống gì?”
Mười một năm trước biên giới Đại Diên thất thủ, Trấn Bắc Quân đại thương nguyên khí, mà Lục Bình Sơn và Trịnh Vu Phi thông đồng với địch, quyền nghiêng triều chính, lúc nào cũng cắt xén quân lương biên giới phía Bắc, Trấn Bắc Quân ăn còn không đủ no chứ đừng nói đến chinh chiến sa trường.
Nhưng bọn hắn không biết tám năm trước có một sòng bạc mở ra giữa kinh thành, không tới hai tháng đã đông đúc tấp nập, đèn đuốc sáng trưng. Sau đó còn có thêm nhiều sòng bạc lớn nhỏ mọc ra khắp các châu huyện Đại Diên, làm ăn phát đạt. Mà tất cả ngân lượng thu được đều đổi ra lương thảo hàng hóa, âm thầm vận chuyển về biên giới phía Bắc.
Những năm gần đây Trấn Bắc Quân dù ngoài mặt vẫn âm u tử khí, uể oải suy sụp, kỳ thật đang dần chỉnh đốn quân lực, huấn luyện binh sĩ. Hiện giờ Trấn Bắc Quân thất bại mười một năm rốt cuộc cũng lớn mạnh, mang theo quân kỳ Đại Diên, ngàn dặm cần vương.
“Thành tựu gì cũng không cần ngươi quan tâm,” Tôn Phóng nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói, “Cũng sắp đánh xong rồi, ngươi ngủ tiếp một giấc đi.”
“Ngươi……” Cao Thừa còn chưa nói xong thì Tôn Phóng đã lôi từ sau cửa ra một cây gậy đánh người ngất xỉu.
Trong cung, tiếng giết chóc dần lắng xuống, mọi chuyện đều kết thúc, các cửa thành đã đổi lại Trấn Bắc Quân. Mộ Dung Diễn lôi kéo Cố Lang, trước cửa đại điện nhìn thấy Trịnh Vu Phi chật vật thảm bại.
Trịnh Vu Phi tóc tai bù xù, tay chân mang xiềng xích bị hai người áp giải, vừa thấy Mộ Dung Diễn thì cười như kẻ điên, “Tu tiên vấn đạo? Nhu nhược vô năng? Thái tử điện hạ, ngươi giấu cũng thật sâu!”
“Trịnh Thống lĩnh quá khen.” Mộ Dung Diễn có chút tiếc nuối nói, “Tiếc là Lục các lão ở nhà chơi chim nên không đến cứu ngươi, nếu không thì các ngươi đã có bầu bạn rồi.”
Cố Lang nhìn chằm chằm Trịnh Vu Phi, đáy mắt hận ý ngập trời, cả người đều căng cứng. Mộ Dung Diễn vuốt lưng y nói: “Hay là ngươi đánh hắn một trận cho hả giận đi?”
Cố Lang siết chặt nắm đấm răng rắc, còn chưa quyết định nên đánh hay không thì Trịnh Vu Phi đột nhiên tránh thoát hai người áp giải hắn rồi đánh tới Mộ Dung Diễn.
Cố Lang dưới chân khẽ động, bên cạnh bỗng nhiên có người bay tới nhấc chân đạp vào ngực Trịnh Vu Phi, như chưa hả giận còn hung hăng đánh Trịnh Vu Phi một trận.
“Điện hạ bị hoảng sợ rồi,” Trần công công đánh người xong thì quay đầu hiền lành nói, “Thái tử phi cũng bị hoảng sợ, lão nô có tội.”
Cố Lang: “……”
“Trần công công,” Mộ Dung Diễn hỏi, “Phụ hoàng……”
Trần công công: “Điện hạ yên tâm, lão nô đã đưa Hoàng Thượng về tẩm cung, thái y cũng tới đó rồi.”
Mộ Dung Diễn gật đầu nói: “Vất vả cho Trần công công.”
Trần công công phất tay nói liên tục, “Không dám nhận, không dám nhận……” Lại ba hoa trời đất khen ngợi Thái tử với Cố Lang một hồi, sau đó đem Trịnh Vu Phi dở sống dở chết đi.
Cố Lang nhìn bóng dáng Trần công công, trầm ngâm nói: “Chiêu thức của ông ấy hình như khá giống với ngươi?”
Mộ Dung Diễn cười nói: “Tất nhiên rồi, hơn phân nửa công phu của ta đều do ông ấy dạy mà.”
“Ông ấy dạy?” Cố Lang vô thức nhìn xuống thân dưới của Mộ Dung Diễn.
Mộ Dung Diễn dở khóc dở cười ôm chầm lấy y, nhích lại gần nói: “Nhìn cái gì đấy, ta có hay không…… Ai còn biết rõ hơn ngươi?”