Cố Lang sửng sốt một lúc mới nhận ra được hắn đang nói gì, mặt lập tức nóng lên, nhấc chân muốn đạp hắn nhưng lại bị Mộ Dung Diễn chụp được bắp chân kéo sát vào bên hông, còn vuốt ve mập mờ nói: “Nhiều người nhìn như vậy, muốn đánh thì chúng ta về đóng cửa lại rồi hãy đánh.”
Cố Lang nhìn cung nhân và hộ vệ chung quanh còn đang thu dọn đồ đạc, cố sức rút chân lại, quay người muốn đi.
Mộ Dung Diễn vội vàng kéo y lại, “Ngươi đi đâu?”
Cố Lang: “Nếu không có chuyện gì thì ta về lầu trúc……”
“Ai nói không có chuyện gì,” Mộ Dung Diễn ngắt lời y, “Ngươi giờ đã là cận vệ của bản Thái tử, trong cung loạn như vậy, ngươi không ở lại bảo vệ bản Thái tử sao?”
Cố Lang: “……Võ công của ngươi còn giỏi hơn ta.”
Mộ Dung Diễn: “Đánh thích khách sao có thể để bản Thái tử tự mình ra tay. Ngươi còn chưa được phong Thái tử phi mà đã muốn lười biếng rồi à?”
Cố Lang không thèm để ý đến hắn, nhấc chân muốn đi, “Nhiều người như vậy đâu cần tới ta.”
“Vậy không được,” Mộ Dung Diễn kéo người trở về, “Đi, đi xem người Phụ Lam Sơn nhé.”
Cố Lang: “Không đi.”
Mộ Dung Diễn xoay người bế y lên.
“Mộ Dung Diễn, ngươi làm gì thế?!” Cố Lang giãy giụa, “Buông ra!”
Mộ Dung Diễn thản nhiên nói: “Ngươi không đi thì ta ôm ngươi đi.”
“Ngươi……” Cố Lang cả giận, “Vô sỉ!”
Mộ Dung Diễn nghĩ ngợi, “Chửi mắng Thái tử là tội gì nhỉ?”
Cố Lang: “……”
Cuối cùng Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang đen mặt rời đi.
Từ Kính Nhi đứng trước cổng cung lo âu chờ cha nàng. Hôm nay đầu tiên là nàng nghe nói trong cung có người mưu phản, sau lại thấy cờ bay phấp phới của Trấn Bắc Quân vào thành cứu giá. Cha nàng đã vào cung từ sớm nên nàng rất lo lắng, sau khi biết Trấn Bắc Quân dẹp loạn thì vội vàng chạy đến đây. Nhưng trong cung chưa chỉnh đốn xong, nàng bị chặn lại trước cửa thành nên chỉ có thể chờ bên ngoài.
Qua hồi lâu, Từ Kính Nhi rốt cuộc trông thấy cha mình chậm rãi đi ra từ trong cung, bên cạnh còn có Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm.
“Cha!” Từ Kính Nhi vội vàng chạy tới dìu hắn, “Cha, cha không sao chứ?”
Từ Chi Nghiêm vỗ vỗ tay nàng nói: “Cha không sao.”
Khuất Phong Vân treo cánh tay bị thương đi tới tạm biệt Từ Chi Nghiêm rồi muốn về nhà. Từ Kính Nhi thấy hắn bị thương, vẻ mặt mỏi mệt liền mời bọn hắn cùng ngồi xe ngựa Tướng phủ về.
Khuất Phong Vân còn chưa lên tiếng thì tay áo đã bị giật nhẹ. Hắn quay đầu nhìn lại, Nguyễn Niệm tội nghiệp nói: “Ngồi xe ngựa đi, ta mỏi chân quá.”
Khuất Phong Vân: “……” Ngươi đã chạy được mấy bước đâu.
Từ Kính Nhi lại nói: “Nguyễn thái y cũng mệt rồi, ngồi xe ngựa mau hơn.”
Khuất Phong Vân đành phải gật đầu.
Thế là bốn người chen chúc trong xe ngựa Tướng phủ lắc lư trở về.
Trêи đường đi, Từ Chi Nghiêm thấy con gái luôn vụng trộm nhìn Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm, nhiều lần còn che miệng cười, dáng vẻ như thiếu nữ hoài xuân.
Xe ngựa dừng trước cổng Khuất phủ, Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm xuống xe rồi cám ơn Từ Chi Nghiêm và Từ Kính Nhi.
Từ Chi Nghiêm thấy con gái mình níu lấy cửa sổ xe không chịu buông thì vuốt râu nghĩ, Kính Nhi…… nhìn trúng Khuất Phong Vân hay là Nguyễn thái y đây?
Khi Ngụy Dung vào ngự thư phòng thì không thấy Hoàng thượng, trong phòng chỉ có Thái tử và một nam tử trẻ tuổi.
“Lão thần khấu kiến điện hạ.” Ngụy Dung đang muốn hành lễ thì Mộ Dung Diễn vội vàng đỡ hắn dậy, “Ngụy tướng quân không cần đa lễ.”
Mộ Dung Diễn dìu hắn ngồi xuống ghế rồi nói: “Lần này mời Ngụy tướng quân đến không phải là ý chỉ của phụ hoàng mà là ta muốn để tướng quân gặp một người.”
Hắn nhích người một chút để lộ ra Cố Lang phía sau.
Ngụy Dung nghi ngờ nói: “Vị này là……”
Môi Cố Lang run rẩy, mấp máy nhiều lần mới nói khẽ: “Năm đó mười tuổi, cháu làm bể vò Nữ Nhi Hồng cha cháu cất giữ lâu năm, ngài sợ cháu bị mắng nên đã nói là ngài uống trộm……”
Ngụy Dung nhìn y với vẻ mờ mịt.
“Sinh nhật mười hai tuổi của cháu, ngài nói muốn dẫn cháu đi xem xiếc, đến đầu đường thì bị lạc. Cháu tự mình về nhà, ngài ở ngoài đường tìm cả đêm, sau đó còn bị cha cháu trêu chọc……”
Cánh tay đặt trêи ghế của Ngụy Dung khẽ run, “Ngươi, ngươi là……”
Hốc mắt Cố Lang đỏ lên, “Ngụy thúc, là cháu, Cố Lang đây……”
“Cố……” Ngụy Dung giật mình đứng phắt dậy, “Tiểu Lang? Ngươi là Tiểu Lang?! Con trai của lão Cố đó sao?!”
Cố Lang nhẹ gật đầu.
“Thật sự là ngươi à?!” Ngụy Dung kϊƈɦ động nắm lấy vai y, “Ngươi không chết ư?”
Cố Lang nói: “Là Triệu thúc đã cứu cháu.”
“Tốt, tốt, không sao thì tốt, tốt quá……” Ngụy Dung vịn ghế, đáy mắt ngấn lệ, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác che kín mặt.
Mộ Dung Diễn lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại cho họ.
“Mười một năm……” Ngụy Dung đưa lưng về phía Cố Lang, thanh âm nghẹn ngào, “Không ngờ còn được gặp ngươi, nhất định là lão Cố hiển linh……”
Mười một năm mới như hôm qua, những năm tháng rong ruổi sa trường, thong dong vui vẻ đối rượu đã trôi xa. Cố nhân trong mộng tươi cười, tỉnh lại chỉ còn một nắm cát vàng phủ xương trắng.
Ngụy Dung sụt sịt, thật lâu sau mới quay lại nhìn Cố Lang, có chút thương cảm nói: “Ngươi cũng đã lớn thế này rồi, thật giống cha ngươi khi còn trẻ…… Nhớ năm đó trước khi ta tới biên giới phía Bắc còn hứa hẹn với cha ngươi chờ ta về sẽ cho ngươi và con gái ta định thông gia từ bé…… Không ngờ lúc về thì hắn đã bị chôn vùi……”
Nước mắt như lại sắp tràn ra, Ngụy Dung bình tâm vỗ vai Cố Lang nói: “Con trai à, mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi. Không sao, sau này có Ngụy thúc ở đây, chẳng ai bắt nạt được ngươi nữa đâu.”
Đáy lòng Cố Lang ấm áp, “Đa tạ Ngụy thúc.”
Ngụy Dung lại nói: “Tuy nói hôn sự này ta và cha ngươi mới chỉ nói miệng nhưng cũng đã hứa hẹn. Con gái ta mấy năm nay không vừa ý ai, đúng lúc còn chưa gả đi, chắc hẳn là đang chờ ngươi! Thế này vậy, ta sẽ nhờ người chọn ngày lành rồi hai đứa mau chóng tổ chức hôn sự đi.”
Cố Lang: “……”