Nguyễn Niệm đổi thuốc trêи tay Khuất Phong Vân, cẩn thận băng bó kỹ rồi dặn dò: “A…… Mấy ngày nay ngươi cẩn thận chút, cánh tay không được đụng vào nước.”
Khuất Phong Vân nhìn lụa trắng trêи tay rồi nói: “Ngươi có thể về rồi.”
Nguyễn Niệm khó hiểu: “Hả?”
“Trịnh Vu Phi đã vào tù,” Khuất Phong Vân nói, “Ngươi về được rồi.”
Nguyễn Niệm giờ mới kịp phản ứng, Khuất Phong Vân nói y có thể về nhà, không cần ở lại Khuất phủ nữa.
Chẳng hiểu sao y có chút không vui, lầm bầm nói: “Ta không về.”
Khuất Phong Vân giương mắt nhìn y.
“Cũng vì cứu ta nên tay ngươi mới gãy.” Nguyễn Niệm nói, “Ta không thể cứ thế mà đi được, quá vong ân phụ nghĩa.”
Khuất Phong Vân: “…… Ta không trách ngươi.”
“Vậy cũng không được,” Nguyễn Niệm kiên định nói, “Ta muốn ở lại chăm sóc ngươi.”
Khuất Phong Vân: “Trong phủ ta còn rất nhiều người. Đâu có thiếu người.”
Nguyễn Niệm: “Bọn hắn là bọn hắn, ta là ta, không giống nhau.”
Khuất Phong Vân nhìn khuôn mặt vừa trắng vừa mềm của y: “Sao không giống?”
Nguyễn Niệm: “Ta là thái y.”
Khuất Phong Vân: “…… Ờ.”
Lúc này có hạ nhân chạy tới nói Lưu Đại Mãnh lại nổi điên đập phá đồ đạc trong phòng.
Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm vội vàng chạy tới. Độc của Lưu Đại Mãnh tái phát làm toàn thân ngứa ngáy, tính tình hung hãn, thấy cái gì nện cái đó. Sức lực của hắn lớn, trước đây chỉ có Khuất Phong Vân mới cản được hắn. Nhưng giờ Khuất Phong Vân gãy mất một cánh tay, tay còn lại ngăn cản hắn thì hơi khó, vừa sơ suất liền bị Lưu Đại Mãnh vung tay nện vào mũi, máu mũi lập tức chảy xuống.
“A Ngạnh!” Nguyễn Niệm thót tim, quýnh quáng vác ghế nện Lưu Đại Mãnh.
“Bốp” một tiếng, Lưu Đại Mãnh ngã xuống ngất đi.
“A Ngạnh!” Nguyễn Niệm chạy tới giơ tay lau máu mũi cho Khuất Phong Vân.
“Ta không sao,” Khuất Phong Vân ngẩng lên đã thấy hốc mắt Nguyễn Niệm đỏ ửng như sắp khóc, “Sao thế?”
“A Ngạnh……” Giọng nói của Nguyễn Niệm khẽ run, “Có phải hắn…… bị ta đánh chết rồi không? Ta, ta có phải là…… giết người rồi không?”
Lưu Đại Mãnh bị nện vào đầu chảy máu, nằm trêи đất không nhúc nhích.
Khuất Phong Vân đưa tay thăm dò hơi thở của hắn rồi nói: “Không chết, còn thở.”
Nguyễn Niệm ứa lệ, “Thật sao?”
Khuất Phong Vân: “Thật, không tin ngươi tự xem đi.”
Nguyễn Niệm dè dặt đưa tay đến trước mũi Lưu Đại Mãnh. Đúng là vẫn còn thở.
Sau đó Khuất Phong Vân thấy nước mắt Nguyễn Niệm trào ra.
Khuất Phong Vân: “……” Chẳng phải là không chết sao?
“Làm ta sợ muốn chết,” Nguyễn Niệm sụt sịt nói, “Ta cứ tưởng mình giết người rồi chứ.”
Khuất Phong Vân đưa tay lau nước mắt trêи mặt y, thấp giọng nói: “Thế mà lúc nãy ngươi còn nện mạnh như vậy à?”
“Ta thấy ngươi chảy máu……” Nguyễn Niệm lau nước mắt, lúc này mới nhớ ra phải mau chóng băng bó cho Lưu Đại Mãnh kẻo hắn chảy máu tới chết, “Ta đi lấy rương thuốc đây.”
Khuất Phong Vân nhìn y đi ra ngoài rồi lau nước mắt trêи ngón tay, bên môi thấp thoáng ý cười.
Hộ vệ Đông Cung thấy Thái tử lôi kéo một nam nhân về tẩm cung liền nhớ lại trước đây không lâu nổi lên tin đồn Thái tử có thú vui Long Dương, lập tức nhìn không chớp, mắt mù tâm mù.
“Mộ Dung,” Cố Lang nhíu mày nói, “Ngươi buông ra đi!”
“Buông ra?” Mộ Dung Diễn nói mà không quay đầu lại, “Buông ra để ngươi đi tìm Ngụy cô nương kia à?”
Cố Lang: “……”
“Ta đang chờ đưa sính lễ,” Mộ Dung Diễn nghiến răng nói, “Còn ngươi thì tốt rồi, vừa quay đầu đã muốn cưới người khác à?”
Cố Lang bất đắc dĩ nói: “Ta đâu có nói muốn cưới Ngụy cô nương……”
Mộ Dung Diễn: “Nhưng ngươi cũng đâu nói là không cưới.”
Còn “ừ”? Ừ cái gì, ngươi muốn ta tức chết đúng không?
Mộ Dung Diễn đẩy cửa phòng ra rồi xoay người đóng lại, nắm cổ tay Cố Lang đè y lên cửa, trầm giọng nói: “Ngày mai tới nói với Ngụy lão tướng quân rằng ngươi sẽ không lấy Ngụy cô nương, nói ngươi là Thái tử phi của ta.”
Cố Lang rũ mắt làm như vô tình: “Ta không lấy Ngụy cô nương…… Cũng sẽ không làm Thái tử phi.”
Mộ Dung Diễn nhìn lông mi của y khẽ run, cố nén lửa giận hỏi: “Vì sao?”
Cố Lang trầm mặc nửa ngày rồi gian nan mở miệng nói: “Ta…… không thích ngươi.”
Không thích…… Y nghĩ nếu nói vậy thì Mộ Dung Diễn không thể chứng thực, có lẽ sau khi thất vọng sẽ buông tay. Nhưng y lại nghe thấy Mộ Dung Diễn khẽ cười giống như vừa nghe chuyện hài nào đó.
“Phải không?” Mộ Dung Diễn nói, “Ngươi không thích ta? Cho nên không muốn làm Thái tử phi của ta?”
Cố Lang miễn cưỡng đáp: “Phải.”
Bỗng nhiên cằm bị nâng lên, trêи môi mềm nhũn, hơi thở quen thuộc lại xông vào.
“Ừm……” Cố Lang bất giác níu chặt vạt áo Mộ Dung Diễn, rõ ràng muốn đẩy ra nhưng lại nhịn không được túm càng chặt hơn. Giấc mộng hoang đường trong đêm mưa ở lầu trúc lại hiện ra, hơi thở nóng rực quấn giao, ɖu͙ƈ niệm sâu đậm khó nhịn, thân thể nhớp nháp mồ hôi, đêm dài như vậy……
Mộ Dung Diễn lui ra thở dốc. Lòng bàn tay xoa lên môi đỏ của Cố Lang, chậm rãi nói: “Không thích? Vậy sao ngươi đỏ mặt? Sao tim đập nhanh như vậy? Sao lại tình nguyện nằm dưới thân ta? Sao lại gọi tên ta trong lúc thân mật? Nếu người khác làm chuyện như thế với ngươi thì ngươi cũng bảo hắn là ngoài ý muốn, xem như chưa có gì xảy ra hay sao?”
Mộ Dung Diễn nhìn vào đáy mắt Cố Lang, gằn từng chữ một: “Cố Lang, ngươi tưởng thích là có thể giấu được à?”
Cố Lang thở hổn hển, dời mắt đi không nói gì.
Trong phòng nhất thời tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.
Mộ Dung Diễn nhẹ nhàng xoa cằm, mơn trớn cần cổ thanh tú của Cố Lang rồi xuôi theo cổ áo để hở vuốt ve xương quai xanh trắng nõn của y.
“Cũng được,” Cố Lang nghe Mộ Dung Diễn nói, “Không thích thì không thích, dù sao chuyện cần thể xác không cần tâm hồn này từ vương hầu thiên tử cho tới bách tính bình dân chẳng phải cũng thường có hay sao?”
Cố Lang: “……”