Cố Lang nhất thời không biết trả lời sao, “Ngụy thúc, cháu, cháu không thể……”
“Sao thế?” Ngụy Dung khó hiểu nói, “Chẳng lẽ ngươi lấy vợ rồi à?”
Cố Lang: “…… Chưa ạ.”
“Vậy thì có gì không được,” Ngụy Dung nói, “Ngươi yên tâm đi, con gái ta dáng dấp cũng xinh xắn, sẽ không ủy khuất ngươi đâu.”
Cố Lang cũng chẳng biết nói thế nào nên đành thoái thác: “Cha cháu chưa rửa sạch oan khuất, cháu không thể……”
Ngụy Dung khẽ thở dài rồi gật đầu nói: “Phải, cha ngươi cả đời trong sạch mà lại gánh tội danh thông đồng với địch phản quốc nhiều năm như vậy, nếu hắn dưới suối vàng biết được thì làm sao nhắm mắt đây? Con trai à, ngươi yên tâm, Ngụy thúc dù có liều cái mạng già này cũng phải sớm rửa sạch oan khuất cho cha ngươi!”
Trêи đường về Tướng phủ, Từ Chi Nghiêm cảm thấy nếu Từ Kính Nhi thật sự để ý Khuất Phong Vân hoặc Nguyễn thái y thì tốt hơn nhiều so với cái tên Tôn Phóng mở sòng bạc gì kia. Khuất Phong Vân tuổi trẻ tài cao, sau khi Trịnh Vu Phi vào ngục thì chức thống lĩnh cấm quân còn ai ngoài hắn. Nguyễn Niệm là đệ tử tâm đắc của Vương thái y, tuổi nhỏ mà đã được Vương thái y ưu ái, tương lai cũng rất sáng lạng.
Nhưng rốt cuộc Kính Nhi thích Khuất Phong Vân hay Nguyễn thái y?
Từ Chi Nghiêm sờ râu thử dò xét nói: “Con gái à, con thấy Khuất Phong Vân là người thế nào?”
Từ Kính Nhi: “Rất tốt ạ, đẹp trai lạnh lùng.”
Từ Chi Nghiêm gật đầu: “Khuất Phong Vân dù võ công hay ngoại hình đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ bây giờ, ở kinh thành này chẳng có vương hầu công tử nào sánh được với hắn.” Hắn dừng một chút rồi lại hỏi: “Vậy Nguyễn thái y thì sao?”
Từ Kính Nhi: “Cũng rất đẹp ạ.”
Từ Chi Nghiêm: “……” Sao lại là đẹp?
“Ý cha hỏi con thấy người này thế nào?”
Từ Kính Nhi nghĩ ngợi rồi đáp: “Người cũng rất tốt, y thuật tốt, đối xử với mọi người cũng tốt.”
Từ Chi Nghiêm hỏi tiếp: “Vậy con thấy y và Khuất Phong Vân ai tốt hơn?”
Từ Kính Nhi: “Đều rất tốt. Vô cùng xứng đôi.”
Từ Chi Nghiêm: “……” Con nói vậy là…… thích cả hai sao?
Ngô Lục canh gác trước ngự thư phòng, thấy Thái tử ngồi trêи thềm đá cầm khăn trắng lau một cây tiêu bằng trúc xanh tươi. Hắn hiếu kỳ đi qua hỏi: “Điện hạ, đây là…… tự ngài làm sao ạ?”
“Không phải,” Mộ Dung Diễn đáp, “Thái tử phi làm.” Dừng một chút rồi nói thêm, “Là quà cưới của y đấy.”
Ngô Lục chẳng hiểu ra làm sao, chẳng phải điện hạ vẫn chưa thành thân ư? Lấy đâu ra Thái tử phi?
Cửa ngự thư phòng “cạch” một tiếng bật mở, Ngụy Dung và Cố Lang đi ra. Cố Lang nói với Mộ Dung Diễn: “Ta đưa Ngụy thúc ra ngoài cung.”
Mộ Dung Diễn nói Ngụy Dung lần này cứu giá vất vả, hỏi han ân cần một phen rồi cùng Cố Lang tiễn hắn ra cung.
Bọn họ đi đến cổng, trước khi chia tay, Ngụy Dung nhìn Cố Lang lại nhớ tới Cố Chương thì không khỏi buồn rầu. Nhưng may mà còn được gặp lại con trai của bạn cũ nên xem như có chút an ủi. Hắn khom người cám ơn Mộ Dung Diễn: “Hôm nay may mà có điện hạ, lão thần mới có thể gặp lại con của cố nhân.”
Mộ Dung Diễn vội vàng đỡ hắn dậy, “Ngụy tướng quân khách khí rồi.”
Ngụy Dung nhìn Cố Lang, vui mừng nói: “Nói ra thì điện hạ cũng xem như là nửa bà mối của con gái ta, chờ ngày hai đứa chúng nó bái đường thành thân còn xin điện hạ nể mặt đến uống chén rượu mừng.”
Khóe miệng Cố Lang giật giật, y cảm thấy ở cổng cung không thích hợp nói nhiều như vậy, định ngày khác đi tìm Ngụy Dung nói rõ ràng nên không lên tiếng.
Mộ Dung Diễn không hiểu ý Ngụy Dung, cười nói: “Ngụy tướng quân nói lời này là sao? Bản vương hình như…… chưa từng gặp Ngụy cô nương, sao lại thành bà mối của nàng được?”
Ngụy Dung đáp: “Điện hạ có chỗ không biết rồi, năm đó ta và cha Tiểu Lang cho hai đứa nhỏ định thông gia từ bé. Giờ Tiểu Lang cũng về rồi, hôn sự của hai người chúng nó……”
“Thông……” Mộ Dung Diễn đang cười chợt cứng đờ, đột ngột quay sang nhìn Cố Lang, “Thông gia từ bé?!”
Cố Lang mặt không đổi sắc “ừ” một tiếng.
Sau đó Ngụy Dung liền thấy Thái tử hùng hổ kéo Cố Lang đi mất.
Ngụy Dung: “……” Thế này là sao?