Giám đốc Tôn nhìn tin tức đám trộm bị kết án sáu năm trên báo, cảm thán một câu: "Không ngờ Ngu Hàn Sinh nhìn như im hơi lặng tiếng lại có thủ đoạn tàn nhẫn thế này."
"Nếu không... hay là bỏ đi."Nữ bí thư bên người ông ta dịu dàng khuyên nhủ.
Giây phút nhìn thấy tin nhắn, không biết vì sao trái tim Tạ Kiều đột nhiên rung động, cậu hồi hộp gật đầu.Một lúc lâu sau ngài Ngu mới nhắn tin trả lời....
[Được]Cậu nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi đặt điện thoại xuống gối.
Giám đốc Tôn dựa lưng vào trên ghế, bình tĩnh đáp: "Hắn sẽ hợp tác với tôi."
Nữ thư kí thở dài, Giám đốc Tôn nắm quyền chủ động đàm phán, cười nói: "Biên Thành chỉ là thành phố nhỏ, trước giờ quy định bán nhà có quy tắc riêng của nó, phê duyệt thì có thể phê, như phê trong bao lâu thì không ai nói trước được."
giám đốc Tôn không có tật xấu gì khác, chỉ là lòng quá tham, luôn ngày ngày đêm đêm nhớ tới miếng đất không lấy được kia.Giám đốc Tôn đã làm ăn ở Biên Thành suốt bao nhiêu năm, hy vọng Ngu Hàn Sinh tự cầu phúc đi.
Chỉ là không ai để ý thấy một vài con mèo nhỏ lạ mặt ngồi xổm ở một vị trí bí mật trước cửa Bất động sản Minh Tắc, ve vẩy đuôi như đang đợi gì đó.Mùa thu đến, chiếc lá bạch quả đầu tiên trên cây rơi xuống, hạng mục khai phá bất động sản Lâm Uyên đã hoàn thành được một phần ba.
Ngu Hàn Sinh đọc báo cáo cuối tháng: "Khoản đầu tư của nhà thầu đã đạt % tổng mức đầu tư, có thể xin giấy phép bán trước."Hạ Giản khẽ nói: "Hôm qua tôi có gặp qua giám đốc Tôn, ông ta hỏi chuyện bán nhà trước của chúng ta, không biết có ảnh hưởng gì tới việc cấp giấy phép không."
Vào lúc Lý Trạch và Hạ Giản còn đang cãi nhau văng nước miếng xem tên "Chúng Cường" và "Bách Thành" cái nào hay hơn thì Ngu Hàn Sinh bình tĩnh nâng mắt, viết hai chữ đơn giản xuống một trang giấy trắng.
...Ngu thị.
Lý Trạch:...
Hạ Giản:...
Từ sau cuộc gặp mặt tan rã không mấy vui vẻ kia, quan hệ giữa họ và Bất động sản Minh Tắc trở nên khá vi diệu.Vẻ mặt Ngu Hàn Sinh lạnh nhạt: "Ông ta sẽ không làm gì."Không biết sự tự tin của Ngu Hàn Sinh từ đâu mà ra, là một người sống từ nhỏ ở Biên Thành, Hạ Giản hiểu quá rõ Bất động sản Minh Tắc.
Bối cảnh thâm sâu, không phải chỗ mấy công ty khác có thể so sánh được.Nhưng hắn cũng không muốn gây áp lực cho Ngu Hàn Sinh, chỉ nộp tài liệu hôm nay rồi rời khỏi văn phòng.Hắn đi chưa được bao lâu thì Ngu Hàn Sinh bèn cầm điện thoại, gọi tới một số máy.
Giám đốc Tôn nhận được điện thoại của Ngu Hàn Sinh khi đang nói chuyện làm ăn bên ngoài, ông ta nhíu mày ấn nghe máy: "Anh là?" "Ngu Hàn Sinh."Đó là một giọng nói vô cùng lạnh lùng, chỉ cần nghe qua thôi cũng có thể tưởng tượng ra khí chất lạnh lẽo của người bên kia điện thoại.
Ông ta chào hỏi một câu rồi rời bữa tiệc, đi ra khỏi phòng: "Giám đốc Ngu tìm tôi có chuyện gì chăng?"Giám đốc Tôn có chút ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Ngu Hàn Sinh, hôm qua ông ta chỉ mới đụng phải Hạ Giản hỏi chuyện giấy cấp phép, không ngờ hôm nay Ngu Hàn Sinh đã gọi điện thoại qua.Ông ta thích nói chuyện với người thông minh.
Người đầu điện thoại bên kia không nói gì.Thực ra anh cũng muốn nói thật cho Hạ Giản, không muốn lừa dối Hạ Giản, nhưng chẳng lẽ muốn anh huỵch toẹt luôn là một triều tệ trong người con rắn chín đầu nào đó là do cướp được từ chỗ đám lính đánh thuê của Sở nghiên cứu, đã vậy còn mặt dày ăn dầm nằm dề ở tiệm Hạ Giản rồi nhận tiền lương?
Ngu Hàn Sinh không biết xấu hổ, nhưng anh ta còn biết mà.Trong mắt Hạ Giản không khỏi toát lên sự hâm mộ, cũng không nghi ngờ lời Lý Trạch nói bởi vì Ngu Hàn Sinh thật sự rất tiết kiệm, ngay cả một bộ quần áo cũng không nỡ mua cho bản thân.
Ngu Hàn Sinh không nghe được mấy lời tám nhảm của họ. Y ngồi ở hàng ghế thứ ba, hai chân thon dài dưới ống quần tây vắt chéo lên nhau, lật xem tài liệu đấu giá đất.Bốn lô đấu giá hôm nay thì có ba lô nằm ở khu vực nội thành phía Nam, một lô ở ngoại ô Biên Thành.
Đám mèo ăn rất hợp lý, sẽ chỉ ăn nguyên phần của mình, bởi vì trong đám chúng nó còn có mấy đứa đang đi làm việc, ngoại trừ đến trông coi công trường thì còn đi theo dõi đối tượng cần điều tra, dùng camera mini ghi hình lại.
Những nơi con người không thể đi hay không chú ý chúng nó sẽ chui vào, không ai lại đi chú ý đến sự tồn tại của một con mèo nhỏ cả.Vì thế bây giờ chúng nó khinh thường việc chạy đến quảng trường bán thân kiếm tiền, kiên định dựa vào công việc để mua đồ chơi cho mình.
Tôn Tiên Tắc ngồi ở hàng ghế đầu tiên liếc Ngu Hàn Sinh một cái, hơi nhíu mày."Chắc là người mới ạ." Thư ký của ông ta trả lời."Mong là một kẻ biết điều."Ông ta quay người không nhìn tiếp nữa.