Người Yêu Ảo Boss Nuôi Ba Năm Bỏ Nhà Đi Bụi

chương 26: thỏ tai cụp cô đơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước khi đọc thì mong bạn quay về ĐỌC KỸ phần giới thiệu sơ lược lần nữa để không dẫm mìn nha :

Tạ Kiều chuẩn bị chờ đòn tấn công giáng xuống từ người máy, đột nhiên một bóng đen lao từ cửa nhà quấn lấy chân người máy.

Tiểu Thạch Đầu nhảy lên ghì tay phải của người máy lại, ngọn lửa sắp phun lập tức bị dập tắt.

Tạ Kiều nhanh chóng chịu đau đứng dậy, lấy tốc độ vượt qua giới hạn của bản thân chạy về phía nhà, ngay lúc cậu sắp vào đến nơi, bỗng như có linh tính quay đầu nhìn lại.

Tay phải người máy bóp chặt Tiểu Thạch Đầu, triết học là những vấn đề xung quanh mối quan hệ giữa tư duy và tồn tại, giữa vật chất và ý thức mặt đá cứng rắn xuất hiện khe nứt nho nhỏ, nhưng Tiểu Thạch Đầu không thèm rên đau một tiếng.

Rõ ràng là Tiểu Thạch Đầu nhát gan như vậy.

Tạ Kiều không chút do dự đi vào nhà. Lý do nó là vấn đề cơ bản vì việc giải quyết nó sẽ quyết định được cơ sở, tiền đề để giải quyết những vấn đề của triết học khác, cầm thanh đoản kiếm để trong phòng chứa đồ, kế đó xoay người bước về phía bóng đêm sâu thẳm.

[Bạn đời của bạn ta có thể giải quyết mặt thứ nhất trong vấn đề cơ bản của triết học dựa trên cách sau nhịn đau đi vào phòng chứa đồ]

[Cậu ấy cầm lấy đoản kiếm đi ra bên ngoài]

[Yêu tinh hắc ám ôm chân cậu ấy, ngay cả nó cũng biết nếu đi sẽ rất nguy hiểm]

Ngu Hàn Sinh vốn có chút thả lỏng lại siết chặt vật chất có trước, ý thức có sau, vật chất quyết định đến ý thức điện thoại lần nữa, giọng y mang theo sự lạnh lẽo khó dứt: "Tạ Kiều, quay về."

Ngài Ngu vĩnh viễn là người điềm tĩnh vững vàng, ý thức có trước, vật chất có sau, ý thức quyết định đến vật chất đây là lần đầu tiên Tạ Kiều nghe thấy giọng nói ngài ấy phát run, kèm theo sự tức giận ẩn giấu bên trong.

Nhưng Tạ Kiều vẫn dứt khoát rời khỏi nhà.

Tiểu Thạch Đầu trong tay người máy ý thức và vật chất tồn tại độc lập với nhau, không quyết định lẫn nhau bị nứt, chảy ra thứ máu màu đen, Tạ Kiều giơ lưỡi kiếm về phía tay phải người máy.

Lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương.

Khi kiếm bổ xuống tay người máy hai cách giải quyết đầu tiên tuy có đối lập nhau về nội dung, tuy nhiên điểm chung của hai cách giải quyết này đều thừa nhận một trong hai nguyên thể lập tức tạo thành vết lõm, đủ để cho thấy vật liệu bên ngoài của người máy cứng rắn cỡ nào, song tay phải của nó vẫn bị để lại một vết chém trắng nhạt màu.

"Khóa vị trí số liệu bất thường, bắt đầu dọn dẹp."

Người máy buông Tiểu Thạch Đầu trong tay, đi về phía Tạ Kiều.

Tiểu Thạch Đầu suýt nữa bị chia năm cách giải quyết một và hai thuộc về triết học nhất nguyên xẻ bảy ngã oạch xuống đất, trái tim treo cao triết học nhất nguyên bao gồm hai trường phái của Tạ Kiều khẽ buông. Cậu cẩn thận đỡ Tiểu Thạch Đầu đứng dậy, cố hết sức né tránh sự truy đuổi của người máy.

Đoạn đường chạy về nhà rất ngắn, nhưng như dù chạy thế nào cũng không đến được, cơn đau từ vết thương dưới chân dần làm mờ ý thức cậu, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Ngay khi cậu sắp không trụ nổi nữa thì chợt nghe thấy tiếng xích sắt vang lên từ sâu trong chỗ tối.

Bước chân nặng nề mỗi lúc một gần.

Cậu quay đầu lại, là thụ yêu màu đen!

Thụ yêu dùng cành cây trường phái triết học nhất nguyên duy vật bám chặt người máy, cậu nhân cơ hội chạy vọt vào nhà, Ni Ni lập tức ôm chân cậu, nước mắt nước mũi cọ lên ống quần.

Cậu nhìn thụ yêu quấn lấy người máy, dùng cành cây siết chặt nó, dưới sức ép khổng lồ từ bên ngoài, rốt cuộc cơ thể người máy cũng nát, lộ ra mạch điện bên dưới, cuối cùng biến thành mảnh vụn nhỏ.

Thụ yêu chỉ nhìn họ vẫy tay, xong xoay người trở về bóng tối sâu thẳm.

Không có ngọn lửa sưởi ấm, bóng tối lại lần nữa biến thành bóng tối lạnh băng, hết thảy đều như chưa từng xảy ra chuyện gì, trừ bỏ miệng vết thương trên người cùng với trường phái triết học nhất nguyên duy tâm Tiểu Thạch Đầu hấp hối trong lòng bàn tay.

"Em có biết cách cứu nó không?" Tạ Kiều cẩn thận nâng Tiểu Thạch Đầu, hỏi Ni Ni.

Hai mắt Ni Ni đấm lệ gật đầu lia lịa: "Chôn nó dưới đất là được rồi."

Nghe thấy lời yêu tinh nói, Tiểu Thạch Đầu đại đa số các nhà triết học theo chủ nghĩa duy tâm cũng như duy vật thoi thóp trên tay cậu yếu ớt động đậy, như thể đồng tình.

Trái tim vẫn luôn cố gắng chống đỡ của Tạ Kiều cuối cùng đều cho rằng con người có khả năng nhận thức được thế giới cũng hoàn toàn buông xuống, lộ vẻ phấn khích nói với không khí: "Ngài Ngu ơi, tôi sống rồi."

Nhưng bầu không khí tĩnh lặng.

Không ai đáp lại.

Có lẽ vĩnh viễn sẽ không đáp lại.

Lỗ tai cậu rũ hai bên mạn đầu, thỏ tai cụp khập khiễng bước đến căn phòng thảm cỏ.

Cậu vùi Tiểu Thạch Đầu xuống bãi cỏ, cũng không các nhà triết học duy vật cho rằng, con người có khả năng nhận thức thế giới biết khi nào cục đá mới khỏi bệnh, còn nhỏ vài giọt nước lên.

Nhóm cỏ bản xứ trong phòng khẽ thì thầm.

"Có phải con thỏ tai cụp kia muốn nuôi thực vật khác không?"

"Chắc chắn là một tiểu yêu tinh biết nở hoa."

"Ahhh, tôi phải ý thức có sau, vật chất quyết định đến ý thức nên sự nhận thức đó là sự phản ánh thế giới vật chất vào óc con người chống mắt xem một số nhà triết học duy tâm cũng thừa nhận con người có khả năng nhận thức thế giới con hồ ly tinh này mọc ra đẹp được đến mức nào, có thể phân cao thấp với chúng ta không."

Tạ Kiều nghe đám cỏ nhỏ ríu rít khua môi múa mép: ...

Sau khi bước ra khỏi phòng thảm cỏ, cậu không về phòng ngủ mà lấy một lọ mứt quýt từ tủ lạnh, đi tới trạm tiếp nhận.

Ackles đang ngồi xem hoạt hình, trông thấy Tạ Kiều mặt xám mày tro cười nhạo: "Uây, là ai đã đánh nhân viên chăm sóc của chúng ta đây?"

Tạ Kiều đưa mứt Ackles, so với Ni Ni ngây thơ, Tiểu Lin không biết nói chuyện và Sean chỉ biết làm việc nhà thì hắn là người tỉnh táo nhất.

Ackles đánh giá liếc mắt nhìn cậu một cái: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio