Chương : Chơi với thỏ tai cụp trong điện thoại
Tuy rằng không biết vì sao ngài Ngu lại hỏi như vậy, nhưng Tạ Kiều vẫn trả lời mà không cần suy nghĩ: "Tất nhiên là tôi cũng thích ngài Ngu rồi."
Một giây sau, bát cơm nóng hổi đối diện bỗng dưng biến mất, Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Khi cơm nước xong xuôi ngẩng đầu, cậu chợt sợ ngây người.
Không biết từ lúc nào trên sofa phòng khách đã chất đầy quà, cậu đi đến trước ngọn núi nhỏ đầy nhóc quà.
Có quần yếm cao bồi màu lam nhạt, có nhiều ơi là nhiều đồ ăn vặt cậu thích, còn có cả máy chơi game cảm ứng loại mới nhất nữa.
"Ngài Ngu ơi, anh đây... là mới được nhận lương hả?" Chàng thỏ tai cụp ngơ ngác nhìn đống quà, đứng sững cả người: "Cũng không cần tặng tôi nhiều quà như thế đâu."
Cậu chỉ đứng ở lập trường bạn bè nói một câu thích ngài Ngu mà thôi.
Thỏ tai cụp ban rồi còn lo sốt vó bị ngài rắn chín đầu ăn thịt thì bây giờ lại lo ngài rắn ngốc nghếch như vậy, nhỡ bị người ta lừa hết mất tiền thì biết làm sao.
Ngay lúc cậu còn đang lo lắng cho ai kia, Ngu Hàn Sinh bên ngoài điện thoại lạnh lùng nói: "Không thích thì vứt."
Tạ Kiều chỉ đành nói: "... Tôi rất thích mà."
Cậu sửa sang đống quà, miệng há vài lần cũng chưa thốt được thành câu, cuối cùng mới lựa lời khuyên nhủ: "Ngài Ngu không nên quá tin tưởng người khác, cũng đừng đối với người khác tốt quá."
Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm bạn đời ghen tuông một lát, khuôn mặt lạnh lùng bỗng dịu dàng hơn chút ít, âm cuối cực nhỏ vang lên: "Đã biết."
Bấy giờ Tạ Kiều mới cảm thấy yên tâm, vui vẻ ngồi trong phòng khách, vừa ăn đồ ăn vặt vừa cầm máy chơi game chơi.
Rắn lớn nhìn tài khoản thẻ ngân hàng của mình, chỉ còn lại hai trăm đồng, còn mười hai ngày nữa mới đến tháng sau.
Tối nay là trận chung kết bảng A, Hạ Giản chuyển TV trong tiệm sửa chữa ra ngoài sân. Lý Trạch, Hắc Miêu và hắn cùng gọi một phần tôm hùm đất lớn tính thức đêm xem truyền hình trực tiếp.
Tôm hùm đất vừa đến không lâu thì Hạ Giản nghe thấy tiếng mở cửa.
Ngu Hàn Sinh đã từ công ty trở về.
Từ sâu trong màn đêm bước ra, đi ngang qua sân tiến về phía phòng, khó có thể hình dung từ ngữ để miêu tả khí chất của y, chỉ là cảm thấy không hợp với cái sân cũ kỹ này.
Nhưng mà trên tay y lại đang cầm một bát mì ăn liền, đã vậy còn không phải là loại mì hộp bốn tệ mà là loại đựng bằng túi nhựa hai tệ năm gói, càng nhìn càng thấy nghèo.
"Hết tiền hả?"
Lý Trạch rất mẫn cảm với từng biến hóa của Ngu Hàn Sinh, lúc trước Ngu Hàn Sinh toàn mua mì bò của tiệm cách vách làm bữa khuya, ấy vậy mà hôm nay chất lượng ăn uống đã giáng cấp rõ rệt.
Ngu Hàn Sinh "Ừ" một tiếng.
Hạ Giản: ???!!
Hiện tại bọn họ mới mở công ty nhưng tiền lương hàng tháng của Ngu Hàn Sinh cũng năm mươi nghìn tệ, bình thường cũng chẳng thấy y mua đồ cho mình, chi phí ăn mặc đều dồn hết lên đầu Lý Trạch, thế mà nhanh vậy đã hết tiền.
Hắn vô cùng tò mò tiền Ngu Hàn Sinh tiêu đâu hết rồi.
Vấn đề này Lý Trạch có quyền lên tiếng, anh ta không khỏi thầm than yêu đương qua mạng đúng là cmn đốt tiền, ngay cả rắn chín đầu hung dữ tàn nhẫn cũng bị vắt nghèo đến mức chỉ còn tiền mua mì gói.
Hắc Miêu vội vàng đưa phần tôm hùm đất của mình cho Ngu Hàn Sinh: "Ngài nếm thử đi, tôi vừa mới mở, ngửi thôi cũng đủ no rồi."
Lý Trạch lắc đầu:... Chân chó quá thể đáng.
Hạ Giản cũng muốn nói không cần huỵch toẹt vạch trần chân tướng kiểu thế, nhưng ngay sau đó Lý Trạch cũng đưa phần nốt tôm của mình cho Ngu Hàn Sinh luôn.
Hạ Giản: ...
Hắn nghĩ chắc hẳn Ngu Hàn Sinh cũng sẽ ngượng ngùng, nào ngờ y lại dửng dưng giơ tay nhận hết, Hạ Giản thở dài thườn thượt, cùng với bọn Lý Trạch chia nhau phần tôm hùm đất còn lại.
Đám mèo con leo lên cây quýt cao trong sân, ôm cành cây lay lay, chẳng mấy chốc đã lắc rơi được một quả, lăng xăng chạy lên ngậm, như hiến vật quý vây quanh người Ngu Hàn Sinh.
Còn cực kỳ thông minh dùng chiếc móng bông xù lột vỏ.
Chỉ có một mình Nhiễm Chu là người làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, lúc đang đi ra khỏi nhà vệ sinh thì vừa hay nhìn thấy cảnh này, lòng thầm nghĩ rốt cuộc đây là thế lực ma quỷ gì mà ngay cả đám mèo nhỏ cũng khuất phục trước sức mạnh của con rắn chín đầu kia.
Hắn cảm thấy trọng trách trên vai ngày càng nặng.
Hai tháng tiếp theo, văn phòng môi giới Bất động sản Ngu thị đã hoàn thành chỉ tiêu đề ra, giá nhà ở có ưu đãi hơn so với giá nhà hiện tại, lợi nhuận gộp vào đạt được bốn tỷ.
Tỷ suất lợi nhuận của bất động sản không cao. Sau khi trừ chi phí phát triển, chi phí quản lý thì lãi ròng khoảng ba trăm triệu tệ, tỷ suất lợi nhuận chỉ còn .%.
Nhưng chỉ còn gần một năm nữa là đến thời gian giao nhà, với bốn tỷ vốn lưu động thì việc hoàn thành đúng thời hạn rất khả quan, đủ để hỗ trợ cho việc phát triển và xây dựng người máy gia dụng.
Hôm nay là ngày văn phòng môi giới bất động sản đóng cửa, Phương Băng trao tặng hoa hồng cho đám nhân viên mèo nhỏ xuất sắc, đeo trước cổ từng đứa.
văn phòng môi giớiăn phòng môi giới Bất động sản Quảng Nguyên vẫn chưa bán được nửa số nhà, mấy nhân viên môi giới bên Ngu thị thấy vậy bất giác cười ngoác miệng.
Hắc Miêu dẫn theo đám mèo con đeo hoa hồng nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực tuần tra văn phòng sắp đóng cửa, bỗng thấy một người đàn ông đi vào văn phòng môi giới.
Lông trên người Hắc Miêu dựng hết cả lên, trong mắt lộ tia hận thù, từ trên bậc thang xòe móng nhảy bổ về phía mặt người đàn ông.
Mặt người đàn ông bị rạch một vết máu, hắn nhíu mày, cực kỳ dễ dàng bóp cổ mèo đen, lực bóp ngày càng mạnh.
Phương Băng vội vàng đi qua: "Xin lỗi, bình thường nó không cào thương người khác, hôm nay không biết vì sao lại thế này."
Lam Tề nhìn rắn lớn trong sảnh, động tác trên tay cũng không thèm dừng, bóp chặt Hắc Miêu đang thoi thóp, bước từng bước về phía y.
"Chỉ là một con mèo mà thôi, tôi sẽ không tính toán với nó." Lam Tề nhìn Ngu Hàn Sinh chằm chặp, bóng gió lên tiếng: "Súc sinh vĩnh viễn chỉ là súc sinh."
"Cho dù có khoác quần áo con người, học được ngôn ngữ loài người, hay kết bạn với con người..." Hắn khẽ mỉm cười: "Thì nó vẫn là quái vật."
"Méo." Đừng động vào bố.
Hắc Miêu đau đớn giãy giụa.
Người máy trong văn phòng đang chăm chỉ quét dọn sàn nhà, khi đi ngang qua Lam Tề, giáp sắt trên cánh tay trái Lam Tề từ từ hiện lên, lưỡi dao bén nhọn đặt trên đỉnh đầu người máy.
Rầm một cái.
Người máy chứa tâm huyết công sức của biết bao người cứ vậy hóa thành tro bụi.
"Thượng tướng sở nghiên cứu Lam Tề."
Lý Trạch thì thầm nói với Ngu Hàn Sinh.
Hạ Giản tức giận xông qua nhưng bị Lý Trạch túm chặt.
Lam Tề là thượng tướng trẻ tuổi nhất của sở nghiên cứu, từ khi còn nhỏ đã giúp chúng bắt giữ quái vật u linh, tuy mang cơ thể của con người nhưng toàn thân đều được trang bị giáp sắt, sức mạnh cao thâm khó dò.
Người của sở nghiên cứu không dám làm gì trong Biên Thành, lần này hắn tới e rằng là vì muốn chọc giận Ngu Hàn Sinh, và cũng là muốn thử thăm dò thực lực của y.
Chỉ cần Ngu Hàn Sinh ra tay trước bọn họ sẽ bị khống chế.
Lý Trạch nhịn không được lo lắng nhìn về phía rắn lớn.
May mắn Ngu Hàn Sinh chỉ bước về phía trước, không thèm liếc mắt nhìn Lam Tề một cái.
Lam Tề vẫn mỉm cười như cũ, chẳng qua cánh tay càng thêm siết chặt cổ Hắc Miêu, ngay khi Hắc Miêu tưởng chừng sắp bị tắc thở, Ngu Hàn Sinh đã đoạt nó từ tay Lam Tề, lướt đi qua hắn.
Lam Tề hạ thấp giọng nói với Ngu Hàn Sinh: "Thật sự không thể tin mày chính là con rắn chín đầu kiêu căng dưới lòng đất kia, là thượng cổ mãnh thú ghi trong sách cổ Trung Quốc."
"Mày nhìn lại bản thân xem, mày vẫn là chính mày sao?" Giọng Lam Tề đôn hậu dịu dàng: "Chỉ là một con chó vẫy đuôi núp sau lưng con người mà thôi."
Ngu Hàn Sinh đăm chiêu nhìn hắn một cái, nhưng vẫn như cũ không nói năng gì rời đi.
Lam Tề nhìn bóng lưng rắn lớn, ý cười trên mặt biến mất, hắn nhìn không thấu Ngu Hàn Sinh, so với những con quái vật hắn từng gặp, con quái vật này càng giống con người hơn.
Đây không phải là một tin tốt.
Tạ Kiều bên trong điện thoại tưới nước cho Tiểu Thạch Đầu trong phòng cỏ, đám cỏ chua xót mở cuộc thảo luận.
"Lâu như vậy còn chưa nở hoa, vừa nhìn đã biết luôn là không thể nuôi được mà."
"Đúng á, đã thế còn vô duyên vô cớ bị tưới nhiều nước nữa."
"Người anh em này nói đúng lắm, bây giờ tôi đã cao ba thước rồi này."
Tạ Kiều:... Sao tự dưng lại ngửi thấy mùi drama cung đấu là sao.
Cậu nhìn về phía Ni Ni đang ngồi giữa bãi cỏ, như được khai sáng, yêu tinh nhỏ xanh biếc hói đầu đang cầm máy tính bảng say sưa xem phim cung đấu, đám cỏ nhỏ cũng thò đầu nhìn coi.
Tạ Kiều:...
Tiểu Thạch Đầu còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cậu toàn phải đi đào quặng một mình, tuy mị ma có thể rời khỏi nhà nhưng bây giờ đang trầm mê xem hoạt hình và ăn khoai tây chiên, ngay cả phòng khách cũng lười đi.
Chứ đừng nói gì là đi đào quặng với cậu.
[Bạn đời của bạn rời khỏi trạm tiếp nhận]
[Cậu ấy đang thu thập quặng sắt]
[Cậu ấy đập được quặng sắt, thở hồng hộc bò về nhà]
Ngu Hàn Sinh về phòng nhìn Tạ Kiều trong màn hình, cụp mắt, ôm bé thỏ tai cụp biến về nguyên hình xách đến bồn tắm.
Tạ Kiều đập đá xong mệt muốn chết, cậu ngáp một cái, cọ cọ đầu nhỏ lên tay ngài Ngu.
[Cậu ấy cọ lên mu bàn tay bạn, dường như muốn bạn tắm rửa cho mình]
Đúng là nhóc rụt rè thích làm nũng.
Ngu Hàn Sinh ấn mở vòi hoa sen, tắm cho Tạ Kiều mệt mỏi không nhúc nhích nổi tay chân, một bé thỏ tai cụp ướt nhẹp nằm trong bồn tắm, ngay cả mắt cũng nhắm tịt, dựa vào tay Ngu Hàn Sinh ăn vạ.
[Có vẻ bạn đời của bạn rất thích được bạn vuốt ve, bây giờ hãy vào cửa hàng mua một quả bóng biển, chỉ cần một nghìn đồng tiền vàng]
Rắn lớn không có tiền lạnh lùng tắt thông báo, hàng mi dày rậm khẽ run, ôm bé thỏ tai cụp tắm xong đặt lên khăn lông dày, dùng máy sấy sấy lông cho cậu.
Bé thỏ tai cụp bị quấn trong khăn lông, cơ thể vô cùng ấm áp, chẳng qua vì tiếng máy sấy quá lớn nên cơn buồn ngủ cũng bị thổi bay gần hết.
Đến khi lên giường nằm thì cậu chẳng còn buồn ngủ chút nào nên đành dứt khoát mở điện thoại ra.
Ni Ni và Ackles thích nghịch điện thoại của cậu, bây giờ trang chủ màn hình toàn là trò chơi và video, mấy phần mềm mạng xã hội đã không cánh mà bay.
Cậu mở đại một đoạn video ngắn, thế mà lại là "Nàng tiên cá", không biết hai đứa Ni Ni có phải không dạy tự thông không mà có thể lưu video vào điện thoại cậu.
Đây là bộ phim hoạt hình Ni Ni thích nhất, tuy Ackles hay ngồi chửi cốt truyện chẳng ra làm sao nhưng Ni Ni vẫn xem không ngừng nghỉ, lúc xem còn ngồi bật khóc nức nở.
Tiểu Lin cũng rất thích, mỗi lần chiếu phim đều sẽ vui vẻ đập đuôi.
Có lẽ là bị Ackles ảnh hưởng, đến khi xem được một nửa, cậu không những không bị tình tiết phim làm cho cảm động mà ngược lại nhịn không được mở miệng hỏi.
"Người cá vì hoàng tử từ bỏ giọng nói, chiếc đuôi hóa thành hai chân đi lên đất liền, thế trong lòng cô ấy có buồn không nhỉ?"
Nghe được câu hỏi của Tạ Kiều, Ngu Hàn Sinh ngoài màn hình điện thoại khẽ cụp đôi mắt hẹp dài, khẳng định chắc nịch: "Sẽ không."
Rắn lớn sinh ra dưới nền đất rét lạnh lần đầu bước đến thế giới loài người bằng hai bàn tay trắng, hóa đuôi rắn đen thành hai chân, chăm chú nhìn vào...
Hoàng tử nhỏ của mình.