Chương : Thỏ tai cụp nhặt cà rốt
Lam Tề thu lớp giáp bọc ngoài xương, đang lúc chuẩn bị xoay người rời khỏi văn phòng môi giới bất động sản thì Hạ Giản đã giãy thoát khỏi cánh tay trái Lý Trạch, tiến lên cản bước Lam Tề.
"Anh này, anh không thể đi được." Hạ Giản chỉ người máy hóa thành tro trong đại sảnh, giọng nói rõ ràng là đang kiềm chế cơn giận: "Nếu anh không chịu bồi thường tôi sẽ báo cảnh sát."
Lam Tề nhìn về phía tên con người bình thường, nhíu mày.
Lý – Baidu sống – Trạch kịp thời bổ sung: "Gây thiệt hại tài sản công cộng và tư nhân từ năm nghìn tệ trở lên được cấu vào tội cố ý phá hoại tài sản."
"Báo cảnh sát."
Hiển nhiên Lam Tề không thèm để mấy lời đe dọa của họ vào mắt.
Lý Trạch nhận thấy được thái độ của hắn, nhanh chóng đổi giọng: "Chắc hẳn mỗi ngày thượng tướng Lam Tề bận rộn lắm nhỉ, nếu anh đồng ý bồi thường năm mươi nghìn NDT thì việc này coi như xong, không cần làm phiền đến sở nghiên cứu."
"Có lẽ thượng tướng Lam Tề cũng không muốn để người khác biết chuyện hôm nay anh đến Biên Thành đâu." Lý Trạch nói xong câu cuối, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi như cũ.
Lam Tề nhìn Lý Trạch hai giây, biểu cảm có chút thả lỏng. Lý Trạch thấy vậy lựa lời nói luôn: "Thực ra người máy thông minh do chúng tôi nghiên cứu cũng không đắt, một con chỉ cần năm mươi nghìn tệ."
Nghe Lý Trạch nói, Lam Tề liếc mắt chăm chú nhìn anh ta một hồi.
Lý Trạch quen tay hay việc quét Alipay thu tiền, thực ra phí sản xuất của con người máy trong đại sảnh chỉ có năm nghìn tệ, nhưng nhờ tài ăn nói dẻo quẹo của anh ta mà bán được năm mươi nghìn.
Lúc anh ta tiễn Lam Tề, sắc mặt hắn đen như đáy nồi.
"Làm đến chức thượng tướng mà chi năm mươi nghìn tệ cũng khó khăn thế hả? Tiền lương của sở nghiên cứu có vẻ thấp quá." Hạ Giản ngạc nhiên, nhìn qua tưởng phải giàu lắm chứ.
Đối với chuyện này Lý Trạch cực kỳ đồng cảm.
Hồi anh ta còn làm nhân viên nghiên cứu của sở nghiên cứu, lương một tháng mới có mười nghìn, nếu không phải trường học ký hiệp định trao đổi sinh viên với sở nghiên cứu thì anh ta cũng chẳng muốn đi.
Dù là thế thì phí tổn hàng năm của sở nghiên cứu cũng hao hụt nhiều, các nước trên thế giới đều có ý đồ riêng, cũng không muốn chu cấp thêm tài chính, khiến sở nghiên cứu còn phải tạo game kiếm tiền.
Lý Trạch ngồi xổm dưới đất, tay trái sờ đống tro tàn còn mang theo độ ấm: "Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, tối nay ra ngoài ăn đi."
Hạ Giản thở dài thườn thượt nhìn người máy bị phá thành tro, chắc chắn Lý Trạch còn tiếc nó hơn mình.
Nhưng sau khi hai người Lý Trạch trở về sân, ý tưởng ra ngoài ăn cơm đã bị đập nát, bởi vì bọn mèo con cũng muốn đi theo, hàng quán hơi tốt một chút đều không cho mang thú cưng, trừ khi là tiệm mì bên cạnh.
Mấy người chỉ đành gọi ship đồ ăn ngoài.
"Anh Miêu, cổ anh làm sao thế?" Hạ Giản nhìn vết thương sâu trên cổ Hắc Miêu.
Hắc Miêu trong hình người vạm vỡ phất tay: "Lúc cởϊ áσ quên mất cái mũ nên bị siết cổ."
Hạ Giản "Ồ" một tiếng không hỏi thêm nhiều, chẳng qua trong lòng thầm nói sao vị trí vết thương lại giống hệt vị trí Lam Tề bóp cổ mèo mun thế không biết.
Lúc ăn cơm, Ngu Hàn Sinh từ tầng hầm đi lên, Hắc Miêu vội vàng chạy lại gần, lớn tiếng hỏi: "Chuyện của sở nghiên cứu... cứ vậy là xong à?"
"Tôi... tuy con mèo kia không có chuyện gì, nhưng người kia là một mối nguy hiểm lớn đối với chúng ta." Hắc Miêu nhớ rõ Lam Tề, vô số đồng loại của hắn đã chết dưới tay Lam Tề.
Ngu Hàn Sinh cụp mắt.
Đang lúc Hắc Miêu nói chuyện, một người gửi tới cho Ngu Hàn Sinh một quyển sách.
Ngu Hàn Sinh nhận sách, trang đầu tiên của sách dùng bút lông viết một chữ "Cổ", những trang còn lại đều trắng tinh.
"Cuốn sách này là gì vậy?"
Hắc Miêu không hiểu hỏi.
Bàn tay lật sách của Ngu Hàn Sinh dừng một chút, gọi Lý Trạch qua.
Lý Trạch thì thầm bên tai y báo cáo: "Tôi đã lưu video trong camera giám sát, Lam Tề không chiếm được chỗ tốt đâu."
"Nhớ giữ đồ lại."
Ngu Hàn Sinh gập sách, thản nhiên mở miệng: "Lần này để Cố lão nợ tôi một ân tình."
Nghe y nhắc tới Cố lão, lòng Lý Trạch chấn động. Lam Tề là nhân viên cấp cao của sở nghiên cứu, cho dù có làm to chuyện này lên như thế nào cũng đều rất phiền phức, kết cục không ai dám nói trước, chi bằng lui một bước thì hơn.
Anh ta nhớ tới đánh giá của Lam Tề với Ngu Hàn Sinh, không thể không nói là cực kỳ chính xác, kiên nhẫn còn đáng sợ hơn kiêu ngạo, nó từ từ hình thành theo thời gian, đồng thời có nghĩa những kẻ kia sẽ phải đón nhận đòn trả thù ghê gớm gấp trăm ngàn lần.
Hắc Miêu nghe không hiểu cuộc nói chuyện giữa hai người, ngay khi đang định chen vào thì Lý Trạch đã đưa cho hắn một hộp đồ ăn cho mèo, Hắc Miêu vui vẻ chạy qua chỗ khác.
Nhiễm Chu đứng trong một góc quan sát nhìn thấy cảnh này, khóe mắt giật giật. Con mèo mun kia giả làm người quá thất bại, có người bình thường nào nhìn thấy đồ hộp cho mèo mà vui vẻ sao?
Hắc Miêu tìm một chỗ ăn đồ hộp, đúng lúc nhìn thấy Nhiễm Chu, vừa ăn vừa nói: "Cậu nói xem có phải người của sở nghiên cứu toàn là trẻ mồ côi, ngày ngày ăn no rảnh rỗi không có việc làm không?"
Nhiễm Chu cẩn thận tìm từ trả lời: "Ừm thì... chắc cũng không đến nỗi."
Hắc Miêu chọc chọc cánh tay hắn: "Cái gì mà không đến nỗi chứ, cậu có phải người phe mình không hả? Ngay cả loài mèo đáng yêu bọn chúng cũng dám đánh, cậu nói thế có đáng làm người không chứ?"
Dáng người Hắc Miêu cao to vạm vỡ, chọc Nhiêm Chu đau muốn chết, hắn chỉ đành căng não gật đầu hùa theo: "Người của sở nghiên cứu đều không phải là người."
Lúc này Hắc Miêu mới vừa lòng chia cho Nhiễm Chu nửa hộp thức ăn mèo.
Nhiễm Chu:... Con bà nó, thế mà lại bị đút thức ăn mèo.
Cả đám ngồi trong sân ăn cơm, cũng chừa chỗ cho đám mèo con ngồi, trong tầm tay Ngu Hàn Sinh còn có hai nhóc đang vùi đầu ăn bánh ngọt cho mèo.
Trong điện thoại, Tạ Kiều đang làm sữa hai lớp trong bếp, hy vọng có thể dựa vào sữa hai lớp hoàn thành báo cáo chăm sóc mị ma.
Trước kia cậu chưa từng làm qua sữa hai lớp, chỉ có thể cố gắng nhớ lại công thức nấu.
Trước tiên làm ấm sữa rồi để lạnh, thêm lòng trắng trứng trộn đều với sữa, thêm lượng đường vừa phải, quấy đều hỗn hợp với nhau.
Các bước sau rất đơn giản.
Chỉ cần cho sữa hai lớp vào nồi hấp, hấp xong rắc đậu đỏ rồi đặt vào tủ lạnh là được.
Cậu chuẩn bị bảy phần sữa hai lớp, ngoại trừ để cho mình và nhóm sinh vật trong trạm tiếp nhận thì còn dành một phần cho ngài Ngu.
[Bạn đời của bạn gửi tặng bạn một ly sữa hai lớp tự làm, bạn có chọn đồng ý nhận hay không]
Ngu Hàn Sinh ấn đồng ý.
[Xin lỗi, rương đồ của bạn đã đầy, không thế nhận quà tặng]
[Nếu bạn muốn tiếp tục lưu trữ đồ thì cần phải mua một chiếc rương lớn hơn trong cửa hàng, một ô trong rương chỉ cần một nghìn đồng tiền vàng, một nghìn ô chỉ cần tám mươi nghìn đồng tiền vàng, siêu siêu tiết kiệm nha]
[Hoặc là bạn có thể vứt bỏ các mặt hàng không cần thiết trong rương]
Ngu Hàn Sinh ấn mở nhìn rương đồ, trang giao diện chứa đầy thức ăn Tạ Kiều tặng y, y có thể ấn vứt bỏ.
Nhưng rắn lớn không muốn vứt bất kỳ thứ gì.
Mà ấn mua thêm một ô nữa.
Bây giờ tiền trong tài khoản chỉ đủ mua một ô, tiêu hết số tiền vàng cuối cùng, tầm mắt Ngu Hàn Sinh rơi vào ly sữa đông lạnh hai lớp kia, một lát sau, uống một ngụm nước lọc trên bàn.
Quá ngọt.
Y cụp mắt.
Trong điện thoại, Tạ Kiều nhìn ly sữa đông lạnh hai lớp trên bàn biến mất mới bưng sáu ly còn lại đến trạm tiếp nhận.
Hiếm khi được dịp mị ma không xem TV, tự mình ngồi kể chuyện "Năm xưa tôi là vua biển" cho Ni Ni nghe. Ni Ni cực kỳ thích nghe kể chuyện cổ tích, dọn giường nhỏ đến cạnh buồng giam mị ma, nghe kể say sưa.
Nhưng khi thấy Tạ Kiều bưng sữa hai lớp vào, tất cả mọi người đều dừng lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm ly sữa hai lớp trên tay Tạ Kiều, ngoan ngoãn ngồi chờ ăn.
Tạ Kiều đưa sữa đông hai lớp cho mị ma, khách sáo hỏi: "Hôm nay tôi có thể hỏi cô một vài việc không?"
"Ta và Akcles chưa từng ngủ cùng với nhau." HIển nhiên mị ma rất có kinh nghiệm đối phó với mấy chuyện tầm phào.
Toàn bộ trạm tiếp nhận rơi vào khoảng lặng, chỉ có tiếng Tiểu Lin vẫy đuôi tự mình chơi đùa.
Tạ Kiều: ???!
"Không phải, là về tư liệu của cô, tôi muốn điền vào báo cáo ấy." Sau khi qua cơn khiếp sợ, Tạ Kiều bày tỏ lý do đến đây.
Cậu đã chuẩn bị tốt công cuộc chiến đấu lâu dài, tóm lại thì dù sao mị ma cũng là sinh vật cấp A, kiểu gì chả có đẳng cấp mặt mũi của sinh vật cấp A nhỉ.
Mị ma ăn thử một miếng sữa đông hai lớp, lạnh lạnh mềm mềm, vào miệng liền tan, thêm chút vị ngọt của đậu đỏ, trước nay cô ta chưa từng được ăn qua món ngon như thế này dưới Vực Sâu.
Cô ta lập tức đưa ra quyết định: "Ta có thể làm thêm bản báo cáo thứ hai."
Tạ Kiều đứng hình:... Đúng là không có mặt mũi thật.
Khi điền báo cáo, Tạ Kiều cũng khá tò mò về sinh vật Vực Sâu, nhịn không được hỏi: "Vực Sâu trông như thế nào?"
Mị ma vừa ăn sữa đông hai lớp vừa chống cằm trả lời: "Tối, rất tối."
"Hình dáng ma vật Vực Sâu đều khá đặc biệt."
Tạ Kiều nhớ ma vật lần trước mình nhìn thấy khi rơi xuống hang động, đúng là so với quái vật sáu đầu sáu tay thì chị gái mị ma có vốn liếng làm idol thật.
"Bởi vì rất tối nên chẳng ai nhìn thấy ai, cứ phát triển tùm lum tùm la." Mị ma đưa ra lời giải thích vô cùng khoa học.
Tạ Kiều:...
Sau khi hoàn thành báo cáo, điểm số trên bộ sưu tập được cập nhật. Bây giờ cậu có điểm, cách điểm sát hạch ưu tú gần thêm chút nữa.
Khi cậu chuẩn bị đứng lên rời đi, mị ma thấy Tiểu Lin lại nuốt chiếc ly vào bụng thì bèn hướng dẫn từng bước: "Tiểu Lin, sao lần nào cô cũng nuốt hết chén đũa với đồ ăn vào bụng vậy, nhìn chẳng nữ tính chút nào."
Tạ Kiều cúi đầu nhìn mị ma liếm sạch chiếc ly, hình như cũng chả có miếng quan hệ nào với nữ tính và mị lực.
Rõ ràng Tiểu Lin nghe không hiểu lời mị ma, tự đếm vảy trên đuôi chơi. Tạ Kiều cười nói: "Tiểu Lin như thế cũng rất đáng yêu, nuôi cả đời cũng không thành vấn đề."
Mị ma tức giận không thèm tranh cãi, tiếp tục ăn khoai tây chiên.
Ni Ni kéo ống quần Tạ Kiều, ngẩng đầu nhìn cậu.
Tạ Kiều chỉ đành phải nói: "Anh cũng nuôi em được chứ?"
Ni Ni hài lòng trở về giường nhỏ.
Khách chủ cùng vui.
Ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn là vậy.
Nhưng khi Tạ Kiều mở cửa tủ lạnh chuẩn bị nấu cơm, chợt phát hiện có điều không đúng lắm.
Từ trong núi cà rốt chiếm hơn phân nửa giang sơn tủ lạnh, một củ cà rốt nhỏ gầy nhất bay ra, rơi bịch xuống đất.
Tuy không phù hợp với định lý khoa học, Newton trong quan tài cũng sắp bật nắp sống dậy, nhưng Tạ Kiều vẫn bình tĩnh nhặt lên, lau lên tạp dề rồi lại bỏ vào tủ lạnh.
Cậu vừa mới đặt xuống, củ cà rốt kia lại bay lên, cứ như là sợ cậu không nhìn thấy, dừng trước mặt cậu vài giây mới rớt xuống sàn nhà, y như bị người ném xuống.
Cuối cùng Tạ Kiều cũng cảm thấy không thích hợp, cậu thử mở miệng dò hỏi: "Ngài Ngu à?"
Cậu nghe thấy ngài Ngu lạnh lùng "Ừ" một tiếng.
Đây là giận rồi hả.
Tạ Kiều không rõ, không phải lúc đưa sữa đông hai lớp vẫn còn tốt sao, chẳng lẽ sữa đông hai lớp cậu làm không ngon? Nhưng đám mị ma thích ăn lắm mà.
Cậu vắt não suy nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra manh mối.
Ngay lúc cậu đang dồn hết chất xám thì điện thoại chợt rung.
Cậu vuốt mở màn hình, là một tin nhắn do ngài Ngu gửi.
...[Em từng nói thích anh.]
Giây phút Tạ Kiều nhìn thấy tin nhắn kia, trong đầu bỗng lóe lên lời mình từng nói thích đám Tiểu Lin các kiểu.
Cậu ngẫm nghĩ rồi đáp: "Tôi thích Tiểu Lin, thích Ni Ni, cũng thích đám Tiểu Thạch Đầu."
Rắn lớn đặt điện thoại bên tai lắng nghe, vẻ mặt ngày càng lạnh.
Thẳng cho đến khi chàng trai trong màn hình ngẩng đầu, nói một câu: "Nhưng giữa nhiều bạn bè như vậy, người tôi thích nhất là ngài Ngu."
Ngu Hàn Sinh không nói gì, y buông điện thoại, chăm chú nhìn chàng trai trong màn hình, hồi lâu sau mới động đậy, không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Kiều lại lần nữa nhặt cà rốt dưới đất bỏ vào tủ lạnh, rốt cuộc lần này nó cũng không bay ra.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, chắc ngài Ngu không giận nữa rồi, mặc dù cậu cũng không biết ngài ấy giận vì cái gì.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hạ Giản để ý thấy Ngu Hàn Sinh không có tai nghe, nghe điện thoại còn phải đặt kề bên tai.
Hắn lấy từ trong tủ tiệm sửa chữa một bộ tai nghe chất lượng cao, chẳng qua có chút lâu đời, đưa cho Ngu Hàn Sinh.
Ngu Hàn Sinh dừng một chút, cầm lấy.
"Chất lượng tai nghe của hãng này rất tốt, cắm dây vào lỗ tròn đó, đeo nghe nhạc hay xem phim cũng vô cùng thoải mái, có muốn tôi giúp anh tải mấy bài không?" Hạ Giản nhiệt tình hỏi.
"Không cần."
Ngu Hàn Sinh lạnh nhạt cầm tai nghe về phòng.
Đối với người không am hiểu sản phẩm khoa học kỹ thuật như mình, Ngu Hàn Sinh chỉ im lặng mở túi đựng tai nghe, cắm vào lỗ tròn Hạ Giản nói, từ từ đeo tai nghe lên.
Cơ thể lạnh lẽo của rắn lớn nằm trên giường đeo tai nghe, điện thoại phát lại đoạn âm thanh duy nhất được ghi lại, cũng là đoạn âm thanh duy nhất trong máy.
Tai nghe truyền đến giọng nói trong trẻo của thanh niên, tựa như gần trong gang tấc.
..."Tôi thích ngài Ngu nhất."
Đoạn ghi âm lặp đi lặp lại.
Thẳng đến khi điện thoại trong tay nóng bừng.