Chuyển nhà xong, công việc ở trường học cũng kết thúc hoàn toàn.
Thời tiết âm u, mây đen cuồn cuộn, mưa phùn bay phấp phới, tôi vừa phỏng vấn xong, liền nhìn thấy Bùi Xuyên đang đứng dưới mưa.
Anh ta cầm ô, không biết đã đợi bao lâu rồi, tóc tai bù xù. Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt tĩnh mịch đã lâu chợt phát sáng lấp lánh:
“Mạn Mạn.”
Như đang cầu xin tôi đi đến dưới ô của anh ta, đi cùng anh ta. Tôi chôn chân tại chỗ, lạnh lùng nhìn.
Tiếng mưa rơi dần dần lớn hơn, hơi nước bay lên khiến tôi không thể nhìn rõ sắc mặt của anh ta.
Đột nhiên có một thân hình cao to đi đến bên cạnh tôi, tôi bị che khuất dưới bóng râm.
Kỳ Nghiêm nhíu mày trầm giọng nói với tôi:
“Không phải anh bảo em đợi bên trong sao? Sao lại ra đây rồi?”
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay tôi, giọng điệu lo lắng:
“Tay em lạnh quá.”
Bùi Xuyên tới gần vài bước, tầm nhìn dừng lại trên khuôn mặt của Kỳ Nghiêm, sắc mặt bỗng trắng như tờ giấy.
Kỳ Nghiêm nhìn anh ta rồi nhướng mày, trông tâm trạng anh khá tốt. Mặt tôi duy trì nụ cười khách sáo vừa đủ:
“Phiền anh đừng bám theo tôi nữa, khiến tôi rất phiền não.”
Anh ta cầm ô chặt hơn, ngẩn đầu nhìn tôi đang đứng trên bậc thềm, giọng điệu hèn mọn:
“Thẩm Mạn, trước kia em rất thích anh, hãy như trước kia đi. Chúng ta hãy như trước kia, lần này anh sẽ không sai lầm nữa.”
Đến nụ cười lịch sự tôi cũng không duy trì được nữa, giọng điệu bỗng lạnh lùng:
“Bùi Xuyên, anh biết khoảng thời gian này bọn họ nói tôi thế nào không?”
“Họ nói tôi không biết xấu hổ, nói tôi ỷ vào gương mặt giống Giang Kiểu mà tuỳ ý chen chân vào tình cảm của hai người. Còn nói tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt, chơi đùa tình cảm của anh, chứng tỏ sự lợi hại của bản thân.”
“Anh không hiểu tôi, trên thực tế tôi mà một người rất coi trọng thể diện. Không giống người trời sinh đã được yêu mến như anh, tôi ghét bị người khác bàn tán. Những lời đó cũng khiến tôi rất đau khổ, thế nên xem như tôi xin anh, đừng đến làm phiền tôi nữa. Nếu không có anh, bây giờ tôi sẽ sống rất tốt.”
Tôi không ngừng nói rất nhiều, cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh lại, sau đó khàn giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Kỳ Nghiêm nắm lấy tay tôi:
“Đi thôi.”
Bùi Xuyên mấp máy môi, nhưng chẳng nói nên lời, anh ta lùi về sau, toàn thân đều chìm trong mảng trời mưa.
Sau khi rời đi rất lâu, tôi ngoảnh đầu lại, mới phát hiện không biết anh ta đã vứt chiếc ô từ khi nào, bất động đứng trong mưa, giống như một bức tượng.
Một khoảng thời gian rất lâu sau đó Bùi Xuyên cũng không xuất hiện nữa.
Dẫu sao hiện tại tôi và anh ta không thân không thiết, cũng chẳng trải qua đoạn tình cảm kia, anh ta không có cách nào áp đặt tình cảm đó lên người tôi.
Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, tôi nhận được một lời mời rất vừa ý, cuộc sống cũng dần ổn định.
Chẳng bao lâu sau Giang Kiểu đã gả đến nước Mỹ, chuyện liên quan đến Bùi Xuyên và Giang Kiểu cũng dần dần mai danh ẩn tích, bị người ta quên lãng.
Sau khi tốt nghiệp, Kỳ Nghiêm quyết định một mình lập nghiệp, Bùi Xuyên hoàn toàn mất tin tức.
Ban đầu tôi sợ mình không xứng với tình cảm của Kỳ Nghiêm, sợ bản thân không còn tấm lòng trong sạch.
Sau này mới phát hiện tôi sớm đã hoàn toàn buông bỏ được Bùi Xuyên.
Kỳ Nghiêm dịu dàng lại kiên nhẫn, sẽ nghiêm túc ghi nhớ sở thích của tôi. Giữa chúng tôi dường như chẳng hoà hợp là mấy, nhưng lại có thể hòa nhập với nhau.
Kỳ sinh lý của tôi luôn rất đau, anh sẽ chu đáo chuẩn bị trước cho tôi thuốc giảm đau và nước đường nâu.
Đôi khi tôi cũng nghĩ, tiến thêm một bước với Kỳ Nghiêm cũng không phải là không được.
Đi làm năm, Kỳ Nghiêm ôm một bó hoa hồng đỏ rực tỏ tình với tôi.
Ánh đèn vàng ấm áp phác họa nên ngũ quan của anh, hơi thở anh run rẩy, mò mẫm trong túi rất lâu mới lấy ra được một chiếc hộp vuông vức.
Một viên kim cương tô điểm trên chiếc nhẫn, khúc xạ ánh sáng lấp lánh như hoa.
“Thẩm Mạn, ở bên anh nhé.” Ánh mắt Kỳ Nghiêm thành kính và nghiêm túc, giọng anh càng thêm rõ ràng hơn trên con phố trống vắng người qua lại.
Có lẽ anh biết tôi không thích bị người khác theo dõi, cố tình chọn một đêm hè yên ả.
Tôi im lặng nhìn anh, bỗng muốn pha trò: “Nếu em không đồng ý thì sao?”
”Vậy anh xin em.” Khi nói lời này giọng anh rất bình tĩnh, ánh mắt sâu hun hút như muốn cuốn tôi vào đó, “Không có em thì anh không ổn đâu.”
Tôi như không chống cự nổi với thái độ này của anh, vội vàng nhìn sang nơi khác.
“Giờ thì em đồng ý chưa?”
”Vẫn chưa.”
“Giờ thì sao?”
“Anh đợi thêm đi.”
“Vậy được thôi.”
Lần nữa gặp lại Bùi Xuyên là ở hiện trường hôn lễ của tôi và Kỳ Nghiêm.
Anh ta tiều tụy đi rất nhiều, đôi mày lạnh lùng, cả người toát lên cảm giác nặng nề khó tả.
“Anh không mời anh ta.” Kỳ Nghiêm đứng bên cạnh bĩu môi, có chút bất mãn.
Bùi Xuyên đưa tiền mừng cho tôi, cười chua xót:
“Chúc mừng.”
Không ai nhận lấy tiền mừng của anh ta, bàn tay cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Tôi hạ mắt, có chút thất thần.
Mạch suy nghĩ như trở lại ngày thành hôn với Bùi Xuyên, khi đó anh ta luôn lơ đễnh, hoặc có lẽ là nuối tiếc vì người anh ta cưới không phải là Giang Kiểu, mà là tôi.
Tôi vẫn không hiểu.
Bùi Xuyên đặt tiền mừng lên chiếc bàn bên cạnh, nghiêm túc nhìn tôi nói:
“Thẩm Mạn, khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ, rõ ràng kiếp trước chúng ta vẫn quen biết vào thời gian xấp xỉ đó, tại sao lần này em lại lạnh lùng như thế, anh luôn tìm xem đã xảy ra vấn đề ở đâu. Ban đầu anh tưởng rằng mình mạo phạm nên đã gây phiền phức cho em, nhưng không lâu trước đó anh đã nhớ ra, sợi dây chuyền kia là quà sinh nhật kiếp trước anh đã tặng em.”
“Thế nên em đã trở về sớm hơn anh, chỉ là em không muốn tha thứ cho anh.”
Kỳ Nghiêm nắm tay tôi chặt hơn, tôi cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay anh đang toát mồ hôi.
Tôi nhìn Bùi Xuyên, chợt thở dài:
“Bùi Xuyên, anh đi đi.”
Mặt anh ta trắng bệch, nhưng sau cùng chẳng nói gì. Giống như trước đây, chốc lát biến mất khỏi tầm nhìn.
Tôi không rõ trong lòng Kỳ Nghiêm có hoài nghi hay không, nhưng sau này chúng tôi đều rất ăn ý, không ai nhắc đến những chuyện liên quan đến Bùi Xuyên nữa.
Kỳ Nghiêm đẹp trai nhiều tiền, sự nghiệp thành công, tính cách lại hiền lành, là đối tượng kết hôn mà người người ngưỡng mộ.
Kết hôn chưa bao lâu, chúng tôi đã chào mừng sinh mệnh đầu tiên. Có lẽ là ảnh hưởng nội tiết tố, tôi bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm, luôn vô cớ trút giận lên người Kỳ Nghiêm.
Kỳ Nghiêm trước sau chịu khổ chịu oán, dù đêm khuya bị đánh thức cũng ngoan ngoãn nghe lời đi mua đồ ăn đêm, dáng vẻ trông hơi đáng thương.
Ký ức kiếp trước dần dần trôi vào quên lãng, dần dần chôn vùi trong tâm trí tôi.
Đôi khi tôi còn cảm thấy bản thân và kiếp trước là hai người hoàn toàn khác nhau, thỉnh thoảng nũng nịu mới bất chợt phát hiện, hoá ra bản thân mình cũng có quyền vô cớ gây sự.
Chứ không phải dè dặt, ép dạ cầu toàn.
Sau đó Kỳ Nghiêm gần như giao toàn bộ quyền quản lý công ty lại cho người nhà, suốt ngày cùng tôi làm những chuyện không đâu vào đâu.
Đêm hôm hai người cùng nhau xem phim Hàn khóc bù lu bù loa, tôi nhìn vào mắt anh, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt hơn:
“Sao anh tốt thế chứ!”
Ánh mắt anh thành khẩn lại nghiêm túc:
“Thẩm Mạn, anh quay lại để yêu em.”
(Hoàn chính văn)