(Ngoại truyện)
_____________
“Đang họp, có chuyện gì đợi tan làm rồi liên lạc sau.”
Gửi xong tin nhắn này, Bùi Xuyên liếc nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, mơ hồ có cảm giác ngột ngạt.
Anh ta cau mày, tâm trạng có chút ảo não.
Chưa nói được mấy câu, anh ta lại mở khung trò chuyện:
“Em đang ở bên ngoài? Gửi định vị, lát nữa anh tới đón em.”
Đợi mấy phút, vẫn không có hồi âm.
Bùi Xuyên mơ hồ cảm thấy bất an, ảo não gọi quản lý đang báo cáo hạng mục dừng lại, vội vàng nhặt chìa khóa xe rồi chạy ra khỏi phòng họp.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần trôi về sau, thấp thoáng có tiếng sấm ầm vang.
Bảo mẫu trong nhà nói Thẩm Mạn sáng sớm đã ra ngoài, điện thoại lại gọi không được, anh ta chỉ có thể lái xe ven theo đường để tìm cô.
Anh đoán liệu có phải Thẩm Mạn đang giận dỗi hay không.
Khi suy nghĩ của Bùi Xuyên đang lang mang vô định, anh nhìn thấy một nhóm người và xe cứu hộ đang ồn ào bên ngoài cửa sổ.
Đường lớn trước bệnh viện lại xảy ra tai nạn giao thông.
Anh đột nhiên nhớ ra gần đây Thẩm Mạn nói cơ thể cô ấy khó chịu, cũng hỏi anh có muốn cùng cô đi kiểm tra không.
Mặc dù dự cảm không lành này ngay lập tức bị anh bác bỏ, Bùi Xuyên vẫn cứ ngừng xe lại, lao vào đám người, dự định dùng sự thật để phủ định nó.
Tiếng bàn tán sôi nổi của đám đông, anh càng tới gần giữa đám người càng sợ hãi bất an.
Cho đến khi nhìn rõ người đang nằm trên đất, cơ thể anh lập tức cứng đờ.
Vẻ mặt của Bùi Xuyên trở nên hoảng hốt, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Miệng câm nín, tim anh không ngừng trĩu nặng, nặng như lấp đầy sắt thép.
Anh chợt nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc trong quá khứ, Thẩm Mạn cười với anh, nói chuyện với anh sống động và cụ thể như thế nào.
Thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời anh, khi làm hạng mục đến hết lòng hết sức, không có tự tin, cô sẽ luôn yên lặng bầu bạn bên cạnh anh.
Anh nghĩ rằng đó là vĩnh cửu.
Nhưng hiện tại tay của Thẩm Mạn, lạnh rồi. Có lẽ là tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, khớp xương của cô đều méo mó biến dạng, chiếc áo đầm trắng tinh đã nhuốm màu máu tươi.
Anh ta như suy sụp mà quỳ trên đất, hoảng loạn không biết phải làm sao để ôm lấy người vợ máu thịt lẫn lộn của mình.
Cuộc sống của anh ta trở nên trống vắng, như đặt mình trong bóng tối mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng.
Thuở ấy Thẩm Mạn là người như thế, mãi mãi độc lai độc vãng, là anh đã cố chấp làm tan chảy tảng băng ấy.
Nhưng sau đó anh phát hiện ra tình yêu chân thành lại mãnh liệt của Thẩm Mạn, dường như là sức nặng mà anh ta khó mà chịu đựng.
Thái độ của anh lạnh lùng như thế, cô cũng tiếp nhận tất cả.
Chủ động trêu chọc Thẩm Mạn, ban đầu chỉ là vì Giang Kiểu.
Bùi Xuyên và Giang Kiểu cứ tưởng rằng sắp đính hôn rồi, Giang Kiểu đột nhiên nói cô muốn ra nước ngoài học thạc sĩ, nói cô muốn hoàn thiện bản thân. Nhưng chưa được bao lâu, cô đã kết hôn ở Mỹ.
Sau đó anh gặp được Thẩm Mạn, dường như mang theo chút suy nghĩ trả thù và giận hờn, anh và Thẩm Mạn kết hôn.
Anh và Thẩm Mạn kết hôn hai năm, Giang Kiểu ly hôn trở về nước.
Họp lớp, bạn bọc cười đùa nói họ là người yêu cũ của nhau. Giang Kiểu cũng ở dưới gầm bàn cọ cọ ống quần anh, mỉm cười đùa giỡn mờ ám.
Dưới ánh đèn pha lê, nụ cười của cô duyên dáng, má lúm đồng tiền sâu thẳm.
Khi đó anh vẫn còn đang cố chấp đứng trong hồi ức, nhưng thật ra Giang Kiểu đã thay đổi từ lâu.
Bụng đau cuồn cuộn, anh chợt cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
“Xin lỗi, tôi kết hôn rồi.” Bùi Xuyên đặt ly rượu xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Mọi người xung quanh cảm nhận được tâm trạng anh ta thay đổi, tự giác ngậm miệng lại.
Nhưng họ biết rõ Bùi Xuyên có một mối tình đầu không thể quên, còn kết hôn với thế thân có vẻ ngoài giống cô ấy.
Dường như không ngờ mình lại bị từ chối dứt khoát như thế, nụ cười của Giang Kiểu đọng lại trên mặt.
Bữa tiệc ra về chẳng vui vẻ.
Bùi Xuyên lật tới lật lui tờ thấy khám thai ở hiện trường.
Như có thể tưởng tượng ra, cô do dự bối rối ra sao, làm thế nào để nhàu nát rồi lại mở ra.
Nhàu nát, lại mở ra, cuối cùng biến dáng vẻ nhăn nhúm thế này.
Đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên Thẩm Mạn bày tỏ tình cảm với anh, căng thẳng đến nổi nhàu góc áo nhăn nhúm.
Giống như cho cô một chút yêu thương, cô sẽ dâng cho anh tất cả.
Đáng tiếc khi đó anh vẫn luôn lơ đễnh, luôn không rõ ràng tình cảm của bản thân.
Trước mặt anh cô luôn dè dặt, giống như từ khi bắt đầu đã định sẵn mối quan hệ của họ là không bình đẳng.
Thẩm Mạn dường như sẽ mãi dịu dàng như thế, mãi mãi không giận dỗi, cuộc sống bình thản như dòng nước, không một chút gợn sóng.
Đôi khi anh nghĩ, thà rằng cô giận dỗi cãi nhau với anh một trận, cũng tốt hơn dè dặt với anh như vậy.
Nhiều lúc cô đang đứng trước mặt, nhưng lại mờ nhạt khiến anh không nhìn rõ.
Điều này khiến anh rất chán nản.
Cho đến khi Thẩm Mạn ra đi, anh mới muộn màng nhận ra.
Thẩm Mạn kiên cường chói chang anh cũng thích, Thẩm Mạn lạnh nhạt thờ ơ anh cũng thích.
Yêu cô từ đầu chí cuối, cũng yêu cô vụn vỡ.
Đáng tiếc anh chưa từng nói với cô.
Bùi Xuyên bắt đầu mất ngủ.
Khi cố gắng buông bỏ, ký ức lại giống như thuỷ triều hung hãn dâng lên, dìm anh đến ngạt thở trong màn đêm tĩnh mịch.
Có lẽ là dùng thuốc an thần quá liều, trong mơ anh quay về năm trước.
Anh muốn làm lại từ đầu.
Ban đầu Thẩm Mạn được anh sưởi ấm như thế, sau này anh phát hiện ra không thể nào lay động được Thẩm Mạn.
Cô bắt bắt đầu kiên định hướng tới một tương lai khác, bên cạnh cũng trùng hợp xuất hiện thêm một người, tình thế bắt đầu dần dần lệch khỏi quỹ đạo.
Tốt nghiệp mấy năm, anh mua một trang viên, ngày đêm trồng hoa hồng.
Anh nhớ Thẩm Mạn cũng từng hâm mộ không ngớt những cô gái được cầu hôn bằng đoá hoa hồng khổng lồ.
Anh muốn cho cô xem.
Bỗng nhiên có một ngày, anh muộn màng nhớ ra sợi dây chuyền kia.
Mọi chuyện chợt có đáp án.
Thẩm Mạn trở về nơi đây sớm hơn anh, cô cứ đứng đó xem Bùi Xuyên yêu Giang Kiểu như thế nào, xem anh dành cho Giang Kiểu sự dịu dàng và nhẫn nại mà bản thân chưa từng có được, nhưng cô không nói gì cả.
Cô ở trong ký ức của anh, nhận ra bản thân chỉ là một người thay thế.
Ngày diễn ra hôn lễ, cô mặc áo cưới màu trắng lộng lẫy, mái tóc dài buông xoã, ngẫu hứng lại tao nhã, ánh mắt trong veo nhìn anh xin lỗi, trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh lùng và xa cách.
Anh biết, cô sẽ không ngoảnh lại nữa.
- Hết-