Buổi sáng hôm nay làm xong bánh bao, Ngô Đông Mai cầm mấy cái bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh liền vội vàng đi trở về, mấy ngày nay cô đã không lại tới làm việc ở khối núi kia của La Mông, lúc này đã tới vụ cấy mạ rồi, mấy mảnh đất nhà cô cũng phải nhanh chóng trồng trọt.
“Một lát nữa cô lấy thêm mấy cái bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh, đưa qua cho Tiến Hỉ, thằng bé lúc này tám phần còn chưa có ăn sáng đâu”. Lưu Xuân Lan nói với Tào Phượng Liên.
“Biết rồi, em sao có thể quên mang cho nó chứ?”. Tào Phượng Liên lên tiếng, cũng cầm mấy cái bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh, vội vàng rời đi, lúc này đúng là thời điểm vụ xuân, từng nhà cũng không nhàn rỗi.
“Tiến Hỉ về rồi?”. Tào Phượng Liên đi rồi, La Mông liền hỏi mẹ anh.
“Ừ, lúc này chú La Toàn Quý con đoán chừng đều sắp buồn chết rồi”. Máy hát mở ra, Lưu Xuân Lan liền nói chuyện La Tiến Hỉ con của La Toàn Quý.
La Toàn Quý mấy năm trước được người khác giới thiệu, đưa con của ông là La Tiến Hỉ đi học ở một trường khuyết tật, mấy năm nay cũng sống rất tốt, năm nay thằng bé này không biết nghĩ như thế nào, thế nhưng đi theo một đám người lên xe lửa, xuất chiêu đòi tiền cùng hành khách.
Sau lại bị nhân viên bảo vệ phát hiện, liền trục xuất trở về, hai ngày trước vừa về tới nhà, La Toàn Quý muốn để nó lại quay về trường đi học, nhưng mà thằng bé này lại bất kể như thế nào cũng không chịu lại đi trở về, hơn nữa trong trường học cũng có không ít người biết chuyện của nó rồi, trở về trường học cũng không nhất định có thể tiếp tục ở lại.
Lưu Xuân Lan liền nói với La Mông: “Chú La Toàn Thuận con cũng không dễ dàng, con xem thử còn có việc gì có thể phù hợp Tiến Hỉ làm hay không, cứ luôn nằm dí ở nhà như vậy, sợ thằng bé này nghĩ không thông”.
“Để con xem lại đã”. La Mông cũng không có lập tức đáp ứng, hiện tại La Toàn Quý ở nhà anh làm việc cũng không tệ lắm, anh cũng không muốn phát sinh rắc rối, thuê con ông ta làm việc thì dễ thôi, tới lúc đó ngộ nhỡ không thích hợp, còn phải đuổi cậu ta đi sẽ không dễ làm.
Hơn nữa La Mông cũng nhận thức khá rõ tình huống của chính anh, liền anh cái dạng này, không có chuyện gì người ta đều còn ở sau lưng nói xấu anh mấy câu, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay gì thôi, vậy tới lúc đó còn còn không biết bị người ta nói thành cái dạng gì nữa.
Bản thân La Mông tự nhiên là không thể có ý tưởng gì đối thiếu niên hơn mười tuổi, trong mắt anh hiện tại liền một mình Tiếu Thụ Lâm, nhưng người ta không biết a, anh cũng không có thể giải thích như vậy với người ngoài, người ta cũng sẽ không cho anh cơ hội giải thích, bởi vì bọn họ căn bản sẽ không giáp mặt nói.
Cho dù người khác cũng không nói cái gì, bây giờ nếu La Mông thật nhiệt tình nói với La Toàn Quý, chú để Tiến Hỉ tới chỗ cháu làm việc đi. Không biết chừng người làm cha này sẽ đề phòng anh như thế nào đây.
Cho nên việc này La Mông cũng không chủ động, liền chờ La Toàn Quý tự mình nói với anh, La Toàn Quý là một người người thành thật, làm việc là không tồi, miệng liền vụng về một chút, cho tới bây giờ cũng không biết ăn nói, hai ngày nay ông luôn muốn nói lại thôi đối với La Mông.
“Chú, có phải chú có gì muốn nói với cháu hay không?”. Hôm nay La Mông nhìn ông ta thật sự nhịn tới vất vả, liền chủ động hỏi một chút.
Anh vừa hỏi, La Toàn Quý liền nói tuốt: “La Mông à, cháu cũng biết con chú La Tiến Hỉ mới vừa trở về làng, ở nhà cũng không có việc gì làm, cháu xem có thể cho nó tới đây giúp hỗ trợ hỗ trợ hay không?”.
“Chú cũng không cần nhiều tiền lương, chỉ là muốn cho nó ra ngoài hít thở không khí, mấy ngày hôm trước chú cuối cùng để nó tới đây, nhưng mà thằng bé này da mặt mỏng, không bắt chuyện cùng cháu, nói cái gì nó cũng không chịu tới. Hơn nữa, cháu đại khái cũng nghe nói chuyện của nó rồi, chú liền lo lắng cả ngày cả ngày nó ở trong nhà sẽ khiến nó buồn bực chết mất”.
La Toàn Quý đều nói như vậy rồi, La Mông đương nhiên cũng không nói lời từ chối, nhưng bọn họ vẫn giao hẹn tốt rồi, trước để La Tiến Hỉ lại đây làm một tháng, tiền lương trước hết ấn một ngàn hai trăm tệ trả, nếu nó làm tốt, tháng sau tăng lương, nếu làm không tốt, vậy tháng sau cũng đừng tới nữa.
Rạng sáng ngày hôm sau, La Mông đang vắt sữa, La Toàn Quý mang theo con ông ta La Tiến Hỉ liền qua đây. Gần đây trâu của nhà La Mông càng ngày càng nhiều, việc vắt sữa này lại càng lúc càng nặng nề, bây giờ hai cha con này tới đây, chính là ý muốn giúp vắt sữa.
La Mông ngẩng đầu nhìn nhìn thằng nhóc phía sau La Toàn Quý, anh cũng đã nhiều năm không gặp La Tiến Hỉ, lúc trước lúc anh rời khỏi làng, La Tiến Hỉ còn rất bé, hơn nữa thằng bé này cũng không thích đi ra ngoài chơi, La Mông liền không có ấn tượng gì đối nó.
Lúc này La Mông vừa nhìn, bộ dạng La Tiến Hỉ này da mềm thịt non, vóc dáng cũng nhỏ, chưa tới mét , trong lòng anh liền có chút nghĩ thầm, nó sẽ không còn chưa trưởng thành chứ?
“Chú Toàn Quý, năm nay con chú bao nhiêu tuổi?”. La Mông hỏi La Toàn Quý.
“Năm nay mới vừa mười tám”. La Toàn Quý trả lời, La Tiến Hỉ sau lưng ông mím miệng không nhúc nhích.
“À, mười tám là tốt rồi, có khả năng làm việc rồi, có gì không biết liền học trước với cha em”. La Mông dặn dò một câu, sau đó lại lo lắng hai cha con này không được tự nhiên, cầm thùng sữa đi tới một đầu khác của chuồng trâu làm việc.
La Tiến Hỉ này vừa nhìn chính là một người nhạy cảm cẩn thận, thằng nhóc mười tám tuổi chưa tốt nghiệp liền rời trường học, tay nghề chuyên nghiệp không có, còn là người câm bẩm sinh, loại tình huống này, thằng nhóc này nếu cứ mỗi ngày quanh quẩn ở trong nhà, nghĩ muốn không đi vào chỗ bế tắc đều khó, cũng khó trách La Toàn Quý lo lắng.
Một lát sau vắt sữa xong, La Mông muốn chuyển sữa tới trong sân, thuận tiện về nhà ăn sáng, liền hỏi hai cha con bọ họ là muốn cùng nhau ở chỗ này chờ anh mang bánh bao về hay là sắp xếp một người đi qua ăn sáng trước, dù sao bên chuồng trâu này chỉ cần một người ở lại trông chừng là được.
La Toàn Quý liền hỏi con trai ông: “Tiến Hỉ, con đói bụng chưa?”.
Biểu cảm kia, giọng điệu kia thật rất hòa ái ân cần, trong ấn tượng ông La cho tới bây giờ chưa nói chuyện như vậy cùng La Mông. Ài, đều là người làm cha, sao có thể khác biệt như vậy, La Mông một đường cảm thán đi về nhà, La Tiến Hỉ vừa mới lắc đầu tỏ vẻ chính mình không đói bụng, hai cha con liền cũng không đi qua.
Lại nói tiếp, La Mông cũng cung hàng cho các trường trung học trong thị trấn được một thời gian rồi, anh nhớ rõ trước đó lúc cái tên kêu Vương Tương Dương kia tới nhà anh, nói qua cùng Lưu Xuân Lan, nói công ty bọn họ ba tháng liền thay ca một lần, sau đó gã cũng có thể tới phiên ca sớm.
Nhưng tính tính ngày, chỉ là thời gian La Mông cung hàng cho ba trường học kia đều có ba tháng rồi, sao Tiếu Thụ Lâm còn chạy ca sớm chứ? Nhưng mà suy nghĩ chỉ là suy nghĩ thôi, La Mông khẳng định không thể đi tìm gã hỏi, Tiếu Thụ Lâm người này nhìn qua tùy tùy tiện tiện rất nam tính, thật ra tính tình kia rất biệt nữu.
biệt nữu: nói một đằng làm một nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ
Mùa xuân thời tiết ấm áp, vạn vật khôi phục, thật sự là cái gì cũng đều tốt, chỉ là có một chút không tốt thì chính là sâu rất nhiều, đặc biệt khối núi kia của nhà La Mông, có thể là bởi vì rau mầm, cây con nhà La Mông lớn tốt, nuôi ra sâu cũng là cực kỳ to khỏe.
La Mông là không tính dùng thuốc trừ sâu, nếu muốn bắt chúng thì một mảnh đất lớn như vậy La Mông cũng bắt không xuể, nếu thả đám gà nhà anh ra, sâu đại khái thật có thể ăn luôn không ít, nhưng mà rau mầm, cây con cũng đừng nghĩ còn.
Việc này khiến La Mông rất buồn bực, hôm nay giữa trưa anh đang chuẩn bị về nhà ăn cơm, liền nhìn đến La Văn Phong và một đám con nít trong làng đang dẫn hai chị em Mĩ Linh Mĩ Tuệ chơi ở ven đường cái, lúc này La Mông mới nhớ tới thì ra hôm nay là thứ bảy.
Bởi vì con suối nhỏ rất gần đường cái, con nít trong làng đều thích tới nơi này chơi, người lớn nói qua, mắng qua, đánh qua, nhưng hết thảy vô dụng.
Lúc này La Mông vừa nhìn thấy đám con nít này, lập tức liền nghĩ tới đám sâu trên núi nhà mình. Dù sao đám con nít này rãnh rỗi cũng là rãnh rỗi, cùng với để bọn nó chơi ở ven đường cái, còn không bằng cho bọn nó đi lên trên núi.
“La Văn Phong, cháu có muốn uống sữa trâu hay không?”. La Mông cũng không giống như những người lớn khác trong làng, vừa nhìn thấy bọn nó chơi ở ven đường cái liền mở miệng la mắng.
“Chú cho à?”. La Văn Phong hểnh mũi lên, tức giận hỏi ngược lại.
Ai không muốn uống sữa trâu chứ, mấy ngày hôm trước em họ của nó La Tú Trúc lúc sinh nhật, bà nội Tào Phượng Liên liền mua cho em ấy một chai sữa trâu, lúc ấy La Văn Phong nói hơn nói thiệt (nói trắng ra là dụ để xin ăn ké) mãi cô bé mới cho nó một ngụm, mùi vị kia không cần phải nói, hiện tại nó nhớ tới còn chảy nước miếng nè.
Nghe nói sữa trâu nhà La Mông bán cũng không rẻ, nhưng lại có không ít người tranh nhau cướp mua, ở trường học bọn nó, nếu có thể từ trong cặp sách lấy ra một chai “Đại Thủy Ngưu”, vậy đều xem như chuyện thật có mặt mũi. Liền như vậy, La Mông sao có thể cho bọn nó uống chùa sữa trâu chứ? Thấy bọn nó con nít dễ lừa chắc?
“Đây khẳng định là không thể cho các cháu uống chùa”. La Mông cười ha hả nói: “Các cháu biết khối núi nhà chú thầu chứ?”.
“Biết”. Muốn nói chuyện trong làng, La Văn Phong còn biết nhiều hơn so với La Mông, La Mông bao núi là chuyện lớn nha, rất nhiều người trong làng đều nhắc tới, nhà nó cũng được chia phần tiền ngày đó, Tào Phượng Liên còn mua một cái chân heo rất lớn về kho tàu nữa.
“Gần đây trên núi có sâu, vừa lớn lại mập, các cháu ai có thể bắt một chai sâu cho chú, chú liền cho đứa đó một chai sữa trâu. Sao nào?”. La Mông đề xuất điều kiện giao dịch.
“Cái chai lớn bao nhiêu?”. La Văn Phong hỏi.
“Chính là chai nước khoáng bình thường”.
“Chai sữa lớn bao nhiêu?”. Nít ranh này còn thật có tâm nhãn.
“Chính là cái loại chai mà tiệm Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm trên trấn bán”.
Mấy đứa nít ranh châu đầu lại cùng nhau, thì thầm bàn bạc một hồi, sau đó La Văn Phong liền đại diện đám nít ranh này đạt thành hiệp nghị cùng La Mông, sau này mỗi ngày cuối tuần đều giúp La Mông bắt sâu, nhưng mà khi nào thì lãnh sữa trâu thì tự bọn nó định đoạt.
La Mông tự nhiên không ý kiến, liền hiện tại trên núi nhà anh nhiều sâu như vậy, một đứa con nít một ngày ước chừng có thể bắt mấy chai, chẳng lẽ cũng để bọn nó đổi mấy chai sữa trâu mang về sao, uống không hết liền ôi thiu, vậy thật lãng phí.
Giữa trưa cùng ngày ăn qua cơm trưa, rất nhiều con nít trong làng liền đều đi tới cổng làng tập hợp, ngay cả hai chị em Mĩ Linh Mĩ Tuệ đều cầm cái chai nước khoáng rỗng đi qua góp vui, La Mông tự mình cầm mấy cái chai cũng đi.
Ở cổng làng kiểm tra một chút trang bị của đám con nít này, nhìn thấy có đứa lưu manh cố ý lấy cái chai rất nhỏ tới, La Mông lấy cái chai trên tay của chính mình đổi cho bọn nó. Lại dặn dò mấy câu đừng đạp nát cây con, an toàn linh tinh, liền mang theo đám nít ranh này lên núi, để bọn nó tự mình tìm chỗ bắt sâu.