Nếu nói tới khả năng làm việc thì con nít quả thật là không so được với người lớn, nhưng mà nếu bàn về bắt sâu thì đám con nít này lại không kém xíu nào so với người lớn, đặc biệt nhóm con nít bảy tới hơn mười tuổi, mắt tinh, thân thể lại linh hoạt, eo dẻo, chân khỏe, người lớn căn bản không có cách nào so với bọn nó.
Thời gian nửa ngày trôi qua, thu hoạch còn muốn nhiều hơn một ít so với dự đoán của La Mông, chỉ một mình La Văn Phong đã bắt hai chai rưỡi sâu rồi, ngoài ra nó còn cầm nửa chai sâu từ em họ La Tú Trúc của nó gộp thành một chai, đáp ứng nói rõ nửa bình sữa cho cô bé.
Ấn giao hẹn trước đó, La Mông cầm cuốn sổ nhỏ tới, đều ghi vào sổ từng cái cho bọn nó, ngay cả Mĩ Linh Mĩ Tuệ cũng đều ghi vào, tuy rằng hai chị em này uống sữa trâu là không giới hạn số lượng, nhưng con nít mà, hòa đồng chút cũng không có gì xấu.
Nhưng mà hai chị em này tuổi còn nhỏ, cũng không linh hoạt như con nít trong làng, một buổi chiều trôi qua hai đứa gộp lại cũng chưa bắt đủ một chai nữa, La Mông nhìn nhìn sâu trong bình, trên cột số lượng ghi .
Cũng có đứa nhịn không được cơn thèm ăn, lúc ấy liền đổi sữa trâu, một đường uống trở về nhà, cha mẹ hỏi sữa lấy ở đâu, bọn nó liền tíu ta tíu tít nói chuyện này ra.
Đối với chuyện La Mông sử dụng mấy đứa con nít này bắt sâu, người lớn trong làng nhưng thật ra không có ý kiến gì, bắt nhiều lắm thì một ngày có thể đổi mấy chai sữa trâu, ấn giá trong tiệm nhà La Mông tính, một ngày trôi qua, kiếm được không ít so với người lớn.
Chờ đám con nít này đi rồi, La Mông mang nửa sọt sâu bọn nó bắt về rải cho gà ăn, gà mái gà con đều tranh cướp điên cuồng, được một bữa rất ngon.
Bởi vì ngày đầu tiên nếm được ngon ngọt, ngày hôm sau con nít giúp La Mông bắt sâu càng nhiều, mới sáng sớm đã chạy đi trên núi của La Mông báo danh, giữa trưa chạy về về nhà ăn cơm, lại trở về trên núi làm tiếp.
Hai ngày này bận rộn làm xong, một tuần kế tiếp sữa trâu cơ bản liền vẫn còn, La Văn Phong không chỉ có kiếm đủ phần của chính mình, còn chia một chai cho em họ nó, cuối cùng còn lãnh một chai uống trên đường về.
Em họ của La Văn Phong mới học lớp một, trên đường đi liền ồn ào quấn lấy nó: “Cho uống một ngụm thôi, cho uống một ngụm thôi, cho uống thêm một ngụm nữa thôi”.
Sáng sớm ngày thứ hai, La Văn Phong liền dẫn mấy đứa con nít tới nhà La Mông lấy sữa trâu, La Mông sớm có chuẩn bị rồi, sáng sớm liền để riêng sữa của bọn nó ra.
Đám con nít cầm sữa liền đi ven đường cái chờ xe, làng Đại Loan cách trấn trên hơi xa, mỗi ngày con nít trong làng đều là ngồi xe bánh mì đi học. Cha mẹ cũng đều không đưa đón gì cả, còn có lúc thấy sắc trời tối rồi mà con còn chưa về nhà, sẽ gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, nếu chủ nhiệm lớp nói không biết, bọn họ liền đi ra ngoài tìm, đám con nít điên cuồng chơi đùa bên ngoài bị tóm về nhà, tự nhiên không thể thiếu phải ăn roi.
Buổi sáng hôm nay đám con nít làng Đại Loan mỗi đứa cầm một chai “Đại Thủy Ngưu”, lại khiến bạn học cùng lớp hâm mộ muốn chết. Bởi vì “Đại Thủy Ngưu” khó mua được, nếu trong nhà không ai dậy sớm đi xếp hàng trong tiệm nhà bọn họ, căn bản không mua được.
Lần này đám con nít làng Đại Loan xem như hãnh diện, bắt đầu từ lúc bọn nó đi tới trấn trên học, liền suốt ngày nhìn thấy ba mẹ bạn học cùng lớp hôm nay mua cho cái này ngày mai mua cho cái kia, có mấy thứ con nít trong làng thường thường đều là không có, cho dù thình thoảng trong nhà hào phóng một hồi, cũng luôn rất nhanh liền sẽ bị thứ mới mẻ mắc tiền nổi tiếng khác thay thế.
Cái này cũng không có thể trách bọn nó thích so đo, đều đi học ở cùng trường, ngồi ở trong cùng một phòng học, nếu nơi chốn đều nghèo hèn hơn so với người khác, thời gian lâu, trong lòng luôn phải có chênh lệch, hiện giờ sữa trâu này, cuối cùng là khiến bọn nó tìm được một chút cảm giác cân bằng.
Nếu chỉ có hôm nay cũng liền thôi, đứa trẻ khác cũng chính là hâm mộ một chút, không nghĩ tới ngày thứ hai ngày thứ ba, mấy ngày liền bọn nó đều có “Đại Thủy Ngưu” uống, còn đều là cùng ngày (phụ huynh nào đó có thói quen một lần mua hai ba chai), nhiều đứa trẻ trong trường học liền đều mất bình tĩnh.
Trẻ con về nhà tìm cha mẹ ồn ào, cha mẹ bọn nó cũng hết cách, nghe nói nhiều người trấn trên hơn bốn giờ sáng liền đi xếp hàng trước cửa tiệm của La Hồng Phượng, còn có người trong thị trấn từ xa lái xe lại đây xếp hàng, bọn họ nếu không tới sớm, căn bản không mua được. Nhưng hơn bốn giờ sáng chính là lúc buồn ngủ cực kỳ, không có chút quyết tâm nghị lực, vậy thì khẳng định không dậy nổi.
Cha mẹ giải quyết không được vấn đề này, tìm trường học phản ánh tình huống, ý chính là muốn trường học câu thông cùng người bên “Đại Thủy Ngưu”, xem có thể cung cấp sữa cho học sinh của trường học bọn họ hay không.
Bởi vì thật sự rất nhiều cha mẹ phản ánh vấn đề này, hiệu trưởng cũng chỉ đành mang theo một thầy giáo trẻ đi một chuyến tới tiệm của La Hồng Phượng, việc này La Hồng Phượng cũng không làm chủ được, liền gọi điện thoại cho La Mông, bảo La Mông qua đây giải quyết.
La Mông cũng biết hiệu trưởng của tiểu học của trấn Thủy Ngưu, năm đó anh học được bốn năm ở trường tiểu học làng anh thì trường học đóng cửa, học sinh bọn anh cũng chỉ đành đi học tiểu học của trấn trên, lúc ấy Phó Quốc An này còn trẻ, cũng chưa lên làm hiệu trưởng.
“La Mông à, tôi là Phó Quốc An hiệu trưởng của tiểu học trấn Thủy Ngưu, hôm nay chúng tôi tới tìm cậu, chính là vì nói chuyện sữa trâu với cậu”. Phó Quốc An hơn năm mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, hơi chút chút hói đầu, có đôi mắt dài nhỏ, nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự trật tự rõ ràng.
“À, nghe chị tôi nói, là muốn để tôi cung cấp sữa cho trường mấy chú”. La Mông cũng không mập mờ.
“Chính là chuyện này, tôi nghe nghe người ta nói hiện tại cậu cũng cung hàng cho mấy trường cao trung trong huyện, rất ủng hộ sự nghiệp giáo dục của huyện chúng ta. Học sinh trong trường tiểu học chúng tôi, tuổi còn nhỏ, đúng là lúc phát triển cơ thể, rất nhiều phụ huynh học sinh phản ánh cùng tôi là sữa trâu nhà cậu khó mua, cậu xem, nếu là cung không đủ cầu, chúng ta có thể để học sinh tiểu học trấn trên uống trước hay không”.
Yêu cầu của hiệu trưởng tiểu học hợp tình hợp lý, mặc dù La Mông có chút khó xử, nhưng vẫn quyết đoán từ chối, “Việc này không được”.
“Vì sao? Có khó khăn gì sao?”. Hiệu trưởng Phó Quốc An không nghĩ tới La Mông sẽ từ chối dứt khoát như vậy, nhưng ông vẫn là có vẻ rất ôn hòa, cũng không có bởi vì La Mông từ chối mà biểu hiện khó chịu, ngược lại bày ra thái độ chăm chú lắng nghe.
“Khó khăn quả thật là có, liền hiện tại nhà tôi mỗi ngày sản xuất sữa trâu này, cho dù toàn bộ giao cho trường học các chú, cũng không nhất định có thể vượt qua số lượng học sinh đặt sữa, nhưng mà cái này cũng không phải chủ yếu nhất, dù sao sau này tôi còn có thể mở rộng quy mô. Nhưng mà hiệu trưởng, có cái vấn đề chú có nghĩ tới chưa?”. La Mông hỏi Phó Quốc An.
“Vấn đề gì?”.
“Sữa trâu nhà tôi giá hơi cao, không phải loại chai sữa hai ba tệ bên ngoài, trong trường học cũng không phải mỗi học sinh đều uống được, nhưng mà nếu chú muốn tôi giảm giá cho chú, đó là không có khả năng, giá thành cố định rồi, hiện tại giá cũng đã là thấp nhất”.
“Chúng tôi cũng suy xét qua vấn đề này”. Phó Quốc An nói: “Chúng tôi nghĩ người đặt sữa, cũng không phải ép buộc, cũng không cần thiết phải ép buộc, tới lúc đó mọi nhà có thể căn cứ điều kiện kinh tế của nhà mình, lượng sức mà làm”.
“Nào có đơn giản như vậy giống chú nói như vậy”. La Mông cười lắc lắc đầu, “Liền người trấn trên chúng ta, hiện tại trong nhà cũng liền có một hai đứa con thôi, nếu trường học muốn làm việc đặt sữa này, rất nhiều gia đình cho dù là người cả nhà thắt lưng buộc bụng, cũng không thể để con nhà mình thua thiệt con nhà người khác?”
“Chính là như vậy, từng đứa trẻ liền đều có thể uống được sữa trâu sao?”. La Mông tự hỏi tự đáp, nói: “Đó là không có khả năng, trong một lớp hoặc nhiều hoặc ít luôn luôn có mấy đứa trẻ không uống được sữa, tới lúc đó chú bảo mấy đứa trẻ này sinh hoạt trong trường học như thế nào?
Nghe xong La Mông nói như thế, Phó Quốc An im lặng thật lâu, trước mắt trường học bọn họ tuy rằng phong trào sữa trâu bị dấy lên, nhưng mà mỗi ngày học sinh có thể uống sữa trâu cũng liền có bốn năm đứa thôi, tuy rằng khó mua cũng có liên quan rất nhiều, nhưng mà cũng không bài trừ nhân tố giá cả.
Liền trước mắt mà nói, những đứa cho tới bây giờ không uống qua sữa trâu cũng không có vẻ đặc biệt, nhưng mà về sau chuyện đặt sữa trâu nếu thật muốn làm, tới lúc đó phần lớn học sinh trong cùng một lớp đều uống sữa trâu, cũng chỉ còn lại mấy học sinh không uống được, vậy tới lúc đó quan hệ của mấy đứa đó cùng mấy đứa khác phải như thế nào, vậy thật sự là…….
Sau khi im lặng, Phó Quốc An nói phương diện này là trường học bọn họ suy xét chưa chu toàn toàn bộ, chuyện đặt sữa trước hết bỏ qua một bên, về sau hẵng nói. Lúc sau liền tạm biệt La Mông, mang theo thầy giáo trẻ kia rời khỏi tiệm của La Hồng Phượng.
Thấy giáo đem vấn đề La Mông đưa ra giải thích cùng phụ huynh học sinh, tuy rằng còn có một bộ phận phụ huynh tỏ vẻ không đồng ý, nhưng mà việc này trường học đã quyết định, bọn họ cũng đành chịu.
Sự kiện đặt sữa vừa trôi qua không bao lâu, lại đã tới thời gian du xuân mỗi năm một lần, thật ra năm rồi trấn Thủy Ngưu tổ chức du xuân cũng không thật sự thú vị, không phải đi thăm trại an dưỡng, chính là đi mộ liệt sĩ tặng hoa, đi du xuân rồi mà mùa thu còn đi, rất nhiều học sinh lớp lớn đều đã sớm chán chết rồi.
Thầy cô giáo trong trường cũng chán chết rồi, lúc này đây còn có mấy thầy cô giáo đề nghị, nói muốn đi trại nuôi trâu của “Đại Thủy Ngưu” tham quan cảnh tượng lao động vắt sữa của bọn họ. Đề nghị này chiếm được ủng hộ của rất nhiều người, bọn học sinh cũng thật hăng hái, nói đến lúc đó thế nào cũng phải thử một ngụm sữa tươi mới vừa vắt xong mới được.
Vì việc này, chủ nhiệm lớp của La Văn Phong bảo nó nói với La Mông trước, thăm dò trước đã, đừng tới lúc đó lại ngay cả con trâu cũng không xem được. La Văn Phong nhận mệnh lệnh, vừa tan học liền chạy tới chỗ La Mông, hăng hái bừng bừng nói qua chuyện trường nó muốn tới làng bọn họ du xuân cùng La Mông, còn muốn xem đám trâu nhà La Mông.
La Mông vừa nghe, lập tức liền không vui, nói: “Du xuân? Không được, các cháu đi chỗ khác chơi đi, đừng tới chỗ của chú”.
“Vì sao nha?”. Toàn bộ thầy cô giáo học sinh đều muốn tới làng Đại Loan bọn họ, việc này ở trong mắt La Văn Phong thì rất có mặt mũi, chuyện này thật tốt, sao La Mông còn đẩy ra bên ngoài chứ?
Trả lời của La Mông làm cho La Văn Phong buồn bực cả một buổi tối, ngày hôm sau nó đi văn phòng chủ nhiệm lớp của nó chuyển lời: “Chú La Mông con nói không cho đi”.
“Vì sao nha?”. Chủ nhiệm lớp của nó cũng nghĩ không ra, chuyện này rất tốt, vì sao không đồng ý chứ? Chắc không phải La Văn Phong chuyền lời sai lệch chứ, không thể a, chỉ là du xuân, có thể sai tới chỗ nào chứ.
“…….”. Mặt La Văn Phong đỏ lên, nửa ngày nghẹn không ra tới một cái rắm, lời này nó nói như thế nào mới tốt đây.
“Rốt cuộc là nguyên nhân gì, còn thằng bé này sao còn không nói chuyện hả?”. Chủ nhiệm lớp của nó đợi một hồi lâu, còn chờ không đến La Văn Phong lên tiếng, nhịn không được cũng có chút nóng nảy.
“Thằng bé này hôm nay làm sao vậy, bình thường không phải rất biết ăn nói hay sao?”. Thầy cô giáo khác trong văn phòng cảm thấy rất buồn bực, thành tích của La Văn Phong là hơi kém chút, nhưng phải kể tới biết ăn nói, liền trẻ con trong trường học này, thật đúng là không mấy đứa có thể so với nó.
“Con nói xem nào, lúc ấy chú La Mông con là nói như thế nào với con”. Lại có cô giáo dịu dàng hướng dẫn từng bước nói.
La Văn Phong bị bức tới không có biện pháp, nhắm mắt lại, cái lổ tai đỏ lên, liền nói.
“Lão tử tự mình bỏ tiền bao đỉnh núi, bằng cái gì để cho người khác đến giẫm đạp”. —— Đây là nguyên văn lời nói của La Mông