Sau khi về nhà La Mông nói chuyện này cùng người nhà, liền nói Tiếu Thụ Lâm ở nhà rãnh rỗi, thời gian này tới chỗ anh giúp chút việc, thuận tiện đi ra ngoài giải khuây.
Về phần trả hay không trả tiền lương, La Mông không nhắc tới, những người khác cũng không có hỏi, La Mông tốt xấu cũng là người sắp , cũng không lấy tiền trong nhà xài, tự anh tích tiền muốn dùng ra sao, cho tới bây giờ người trong nhà đều là không quản.
Trước đó lúc La Mông bao núi, mấy chục vạn lập tức liền ném ra ngoài, ông La và Lưu Xuân Lan cũng chưa nói qua cái gì. Ở trong mắt người bọn họ, con cái lớn rồi, cũng đã ra ngoài xã hội rồi, có chủ ý hơn so với ông bà.
“Đi ra tản bộ cũng tốt, cả ngày ở rịt trong nhà cũng không phải chuyện tốt”. Lưu Xuân Lan nói.
“Đúng vậy, bên Vĩnh Thanh đó, ngay cả địa phương hóng mát đều không có, không hiểu được trong thành phố có gì tốt, những người đó một đám đều muốn dọn tới ở trong thành phố”. Tiếp đó ông La cũng phát biểu một chút ý kiến của chính mình.
“Con nít đi học tiện hơn chút”. La Hồng Phượng nói.
Giống như Cao Mĩ Tuệ nhà họ, từ trước ở Vĩnh Thanh đã đi mẫu giáo rồi, chẳng qua từ sau khi La Hồng Phương ly hôn, chuyện trong nhà nhiều, mỗi người đều rất bận rộn, nếu đưa Cao Mĩ Tuệ đi mẫu giáo, vậy Cao Mĩ Linh thật sự ngay cả người chơi cùng đều không có.
La Hồng Phượng định tháng năm nay liền đưa Cao Mĩ Tuệ đi mẫu giáo trong trung tâm trấn Thủy Ngưu, tuy nói đi hay không đi mẫu giáo cũng liền như nhau, nhưng mà trẻ em liền dù sao cũng phải hòa đồng nha, bằng không đợi lúc học tiểu học, người ta học các thứ đều nhiều hơn so với nó, lúc đó làm sao đây.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Cao Mĩ Linh cũng quen thuộc với nhà bà ngoại rồi, cũng quen biết trẻ con trong làng rồi, tình huống cũng khá tốt rồi, chờ qua năm nữa, nó cũng có thể đi theo chị nó đi trấn trên đi học.
Ngày hôm sau, sáng sớm Tiếu Thụ Lâm liền thức dậy, đánh răng rửa mặt xong chờ ngay tại trong nhà, xe của lão Dương mới vừa dừng lại tại cửa nhà gã, Tiếu Thụ Lâm chợt nghe tới tiếng động liền đi ra.
“Sao tới muộn như vậy?”. Tiếu Thụ Lâm oán giận leo lên ghế phó lái.
“Không muộn, tôi canh chuẩn thời gian mà”. Lão Dương đều lái xe nhiều năm rồi, lái rất ổn định.
“Lát nữa mấy nhà bán hải sản gọi điện thoại trách cứ, tôi liền để kế toán trừ tiền thưởng của anh”. Tiếu Thụ Lâm nói lầm bầm.
“Đừng mà, anh chủ, lúc này thật không muộn, còn chưa tới giờ phút mà, tôi rành đường này lắm, lúc này lại không có xe khác, thời gian còn rất dư dả”. Lão Dương nói xong liền khởi động xe, chạy hướng trấn Thủy Ngưu.
“Sao? Còn muốn tăng tốc độ sao? Đừng tưởng rằng quen thuộc tình hình giao thông là có thể lơ là, tôi chính là tấm gương cho mấy người học đó, đều nhìn đường thật kỹ cho tôi”. Nhớ tới tai nạn xe ngày đó, bây giờ Tiếu Thụ Lâm còn có chút nghĩ lại còn rùng mình, mạng nhỏ này của gã, thật đúng là thiếu chút nữa liền tiêu tùng rồi.
“Biết rồi, biết rồi”. Lão Dương vội vàng nói sang chuyện khác: “Anh chủ, anh tới làng Đại Loan làm gì vậy?”. Không thể liền là vì một chút bữa sáng chứ, tuy rằng chính gã cũng biết bữa sáng của nhà La Mông thật sự ngon.
“Anh chủ mấy người, liền bởi vì sơ sẩy lơ là, hiện giờ đã muốn tàn phế cấp rồi, xe không thể lái, cũng chỉ đành đi làng Đại Loan trồng trọt thôi”.
Tiếu Thụ Lâm dựa vào ghế dựa, thở dài một hơi, làm tới còn rất giống thật sự như vậy, trong lòng lão Dương nói, anh nha không làm cho nhà người ta thêm phiền hà liền xem như không tệ rồi, người ngay cả cái cuốc cũng chưa sờ qua, biết trồng trọt gì chứ, nhưng mà những lời này gã cũng chính là nói nói ở trong lòng thôi.
“Buổi chiều có đi về không?”. Lão Dương hỏi Tiếu Thụ Lâm.
“Về chứ, hơn giờ chiều là có thể về rồi, anh đánh tiếng với mấy anh em khác đi, lúc ấy ai đang ở trấn Thủy Ngưu, nhớ rõ chở tôi về”. Nhà họ còn có Tiếu lão đại, ông già có tuổi rồi, căn phòng lớn cái kia nếu người ở, thật là rất lạnh lẽo rất quạnh quẽ.
“Không thành vấn đề”. Lão Dương cười hì hì, xuất ra thủ thế (dùng tay ra hiệu) Ok.
“Đúng rồi anh chủ, anh có nghe nói qua chuyện nhà bọn họ hay không?”. Xe chạy được nửa đường, lão Dương lại hỏi Tiếu Thụ Lâm.
“Chuyện gì vậy?”. Tiếu Thụ Lâm ngáp một cái, hồi hôm ngủ muộn, hôm nay đột nhiên dậy sớm thật là có chút không quen.
“Chính là chuyện của La Mông, chuyện là…….Anh thật sự không có nghe nói qua sao?”. Lão Dương cảm thấy lời này thật sự có chút khó nói ra khỏi miệng, gã là người đàn ông, nói chuyện cùng người đàn ông khác, nói chuyện đàn ông thích đàn ông, cái này có bao nhiêu mất tự nhiên chứ.
“Có việc cứ nói ra, đừng cọ cọ xát xát”. Tiếu Thụ Lâm không muốn nhìn nhất loại người như vậy, phun một nửa chừa một nửa, mịa nó câu cá à.
“Chính là bên ngoài có người nói, La Mông cậu ta không thích phụ nữ thích đàn ông”. Vì không lại tiếp tục bị ăn chửi, lúc này lão Dương trái lại sảng sảng khoái khoái nói thẳng.
“Anh nghe ai nói?”. Chân mày của Tiếu Thụ Lâm liền nhíu lại chút.
“Bên ngoài đều đang truyền, rất nhiều người nói như vậy, không phải một hai người, nói tới còn rất bài bản”.
“Mọi người chỗ chúng ta rảnh tới hoảng rồi, không có căn cứ đều có thể nặn ra chuyện như thật”.
Tiếu Thụ Lâm không tin, tên La Mông này còn có thể không thích phụ nữ sao? Lúc trước khi học cao trung, quan hệ của cậu ta cùng bạn học nữ cùng lớp chính là thiếu chút nữa liền vượt qua ranh giới bạn bè. Hừ, người bây giờ thật đúng là ăn nói tùy tiện, tùy tiện xem mấy bộ phim trên TV, tiểu thuyết, tranh châm biếm, liền coi toàn bộ thế giới dường như đều là đồng tính luyến ái (gay).
“Anh chủ thấy có phải không?”. Lão Dương ngắm ngắm biểu cảm của Tiếu Thụ Lâm, thật cẩn thận hỏi han. Thời gian này La Mông nhờ gã mang cái này cái kia tới nhà Tiếu Thụ Lâm, sau đó gã liên hệ tới nghe đồn bên ngoài, nhịn không được liền suy nghĩ tới phương diện đó chút. Nhưng loại chuyện này cũng không có thể trực tiếp hỏi đương sự, vì thế liền đề cập chuyện này với Tiếu Thụ Lâm.
“Quản cậu ta có phải hay không, La Mông thích người nào liên quan gì với anh chứ? Người ta còn có thể coi trọng anh sao?”. Tiếu Thụ Lâm không thích tán dóc chuyện người khác, người đàn ông mạnh mẽ, đừng giống như bà tám chứ.
Lão Dương bị Tiếu Thụ Lâm nói như vậy, nghĩ thầm quả thật cũng đúng, La Mông có phải thích đàn ông hay không, vừa mắt hay không vừa mắt anh chủ của bọn họ, liên quan gì tới gã chứ. Cho dù La Mông này vừa mắt, còn phải được Tiếu Thụ Lâm đồng ý mới có thể thành công, nếu Tiếu Thụ Lâm không đồng ý, cậu ta còn có thể làm ăn gì được chứ, Tiếu Thụ Lâm người ta chính là con trai của Tiếu lão đại, ai dám động Tiếu Thụ Lâm?
Xe một đường chạy tới trấn Thủy Ngưu, ở chợ dỡ hàng, lại chạy đi làng Đại Loan, Tiếu Thụ Lâm vẫn là giống thường lui tới chính mình cầm chén ăn bữa sáng. Mấy người Lưu Xuân Lan đang làm việc, thấy gã tới đây, liền hỏi thân thể gã sao rồi, tĩnh dưỡng cho tốt đi và vân vân, khiến cho gã còn rất ngượng ngùng.
Một lát sau La Mông vắt sữa xong trở lại trong làng ăn sáng, thấy Tiếu Thụ Lâm, cũng không nói gì, chỉ là gật gật đầu chào hỏi cùng Tiếu Thụ Lâm.
Trong lòng Tiếu Thụ Lâm nói, liền loại này còn có thể thích đàn ông sao, ẻo lả chân chính thích đàn ông, thấy chính mình dạng đàn ông chuẩn men như vầy, sớm nên choáng đi đường hết nổi rồi, còn có thể bình tĩnh như vậy? Quay ngược thời gian, người này còn từng đánh gã trận.
Tiếu Thụ Lâm nhưng thật ra đã quên, lúc La Mông đánh nhau cùng gã, gã còn chưa kịp trưởng thành thành đàn ông chuẩn men đâu, liền trái bí lùn, còn rất lớn lối, lớn lên chính là loại thiếu đánh, chẳng qua tất cả mọi người biết cha gã là Tiếu lão đại, không can đảm đụng tới gã.
Hơn nữa La Mông khác mấy người ẻo lả kia, anh tuyệt đối càng giống như động vật ăn thịt.
Nếm qua bữa sáng, lão Dương chở xe hàng đi rồi, La Mông liền dẫn Tiếu Thụ Lâm tới đỉnh núi nhà mình làm việc, thuận tiện mang chút bữa sáng cho cha con La Toàn Quý và La Tiến Hỉ, mấy cái bánh mỳ, bình trà, canh mì.
La Mông nói với cha con này, thời gian này Tiếu Thụ Lâm đang dưỡng bệnh, tới chỗ này của bọn họ giải khuây, nhân tiện làm giúp chút việc. Anh nói như vậy, chủ yếu là bởi vì này cha con này đều là người thẳng tính, nếu phát hiện công nhân mới tới này không làm việc, sợ là nhìn Tiếu Thụ Lâm không vừa mắt.
La Toàn Quý và La Tiến Hỉ nghe nói Tiếu Thụ Lâm là bệnh nhân, quả nhiên chiếu cố nhiều với gã hơn, không cho gã chọn phân trâu, cũng không gã vác cỏ khô, việc gì đều cướp làm.
“Vậy tôi có thể làm gì đây?”. Tiếu Thụ Lâm có chút đành chịu hỏi lại.
“Cậu lên đỉnh núi trông đàn trâu đi, đừng để chúng nó chạy loạn”. La Mông cho Tiếu Thụ Lâm công việc nhàn nhã, trên thực tế trâu của nhà bọn họ, ngoại trừ Nhị Lang, còn lại cũng sẽ không chạy loạn, ngay cả con trâu con mới vừa sinh ra không bao lâu kia đều là vô cùng nhu thuận.
Ông chủ đều nói như vậy rồi, Tiếu Thụ Lâm tự nhiên cũng không ý kiến gì, đến đất trồng dưa leo bứt trái dưa leo non, một đường gặm, đi lên núi phơi nắng.
Hơn nữa, đỉnh núi của Ngưu Vương trang này quả nhiên chính là thoải mái rất nhiều so với sân nhà gã, ánh mặt trời tháng năm đẹp đẽ, sáng tới có chú nong nóng, tại dưới mặt trời lớn này gặm mấy trái dưa leo mát lạnh ngon miệng này, có thể nói rất thoải mái khoan khoái.
Lại nói dưa leo của nhà La Mông bởi vì không dùng lán che, cũng là lúc này vừa mới bước vào kì thành thục, mấy ngày hôm trước La Hồng Phượng hái được một đám, muối chút dưa leo giòn mặn, kết quả ở trong tiệm bọn họ bán rất đắt hàng, đồng dĩa dưa muối, liền như vậy vài miếng dưa leo muối, những người đó ăn dĩa lại gọi thêm dĩa, còn nói: “Dưa leo này, liền phải là mùi vị này nha”.
Còn có người muốn mua túi, La Hồng Phượng không cho, nhiều nhất bán đồng, nhiều hơn không bán, nếu lập tức bán hết rồi, khách hàng phía sau ăn gì nha.
La Hồng Phượng nói với La Mông, bán dưa leo muối này kiếm tiền được lắm, kiếm được hơn so với bánh bao sữa bánh mỳ sữa, trước tiên chi phí liền thấp nha, bảo anh đừng đem dưa leo này cho trâu ăn, đều giữ lại, mỗi ngày cô muối chúng, đem tới cửa tiệm bán.
Lúc ban đầu La Mông thấy đám dưa leo này ra trái nhiều như vậy, con trâu sợ là ăn không hết, chưa từng nghĩ, bây giờ lại như vậy, đàn trâu này của nhà anh, năm nay tới bây giờ còn chưa hưởng qua dưa leo nhà anh là mùi vị gì.
Tiếu Thụ Lâm tận hưởng vui sướng khoan khoái của chính mình, gã liền không biết hương vị dưa leo trong miệng mình, lan tỏa tại trên đỉnh núi này, có bao nhiêu con trâu thèm thuồng, nhóm trâu mẹ cũng không biết liếc nhìn gã bao nhiêu lần rồi, cố tình người này một chút cũng không phát giác, chỉ nhét dưa leo vào trong miệng mình nhai, nhai tới rốp rốp rốp.
Đợi tới lúc vắt sữa buổi chiều, Tiếu Thụ Lâm rảnh rổi cả ngày cuối cùng là tìm được việc để làm, vắt sữa không tính việc nặng, gã bệqnh nhân này cũng có thể làm.
La Mông đầu tiên là làm mẫu lần cho Tiếu Thụ Lâm, tư thế trên tay phải bày như thế nào, động tác phải như thế nào đến, dùng sức ra sao, đều nói rõ từng cái một với Tiếu Thụ Lâm. Tiếu Thụ Lâm nhìn qua, việc này cũng không khó, vì thế cũng xắn tay áo bất đầu làm.
“Ụm bò!”. Còn chưa vắt được mấy cái, con trâu mẹ này liền khó chịu, phát ra một tiếng kêu to thật dài, trong thanh âm còn mang theo bất mãn nồng đậm.
“Hừ, sao yếu ớt vậy chứ, trước kiên nhẫn một chút, chờ động tác trên tay của tao thuần thục thì tốt rồi”. Tiếu Thụ Lâm vỗ vỗ bụng trâu, tiếp theo lại vùi đầu vắt sữa.
“Ụm bò!”. Đây là cảnh cáo con giun xéo lắm cũng oằn.
“”Đừng nổi nóng”. Tiếu Thụ Lâm lại vỗ vỗ bụng trâu, định tiếp tục vắt sữa.
“Ụm bò!”. Nhị Lang con trâu con này không biết từ chỗ nào lủi ra, cào mạnh đất trên trên mặt đất hướng về Tiếu Thụ Lâm, giống như tùy thời đều muốn xông qua.
“Gâu! Gâu! Gâu gâu!”. Bốn anh em Đông, Tây, Nam, Bắc đi theo cũng bao vây xung quanh Tiếu Thụ Lâm. Bây giờ vừa là trâu rống lại là chó sủa, hơn nữa chúng nó thoạt nhìn thật có tính công kích, uy hiếp, làm tới đích thật có chút oai phong, đáng tiếc chính là chúng hơi nhỏ chút.
“Đi xuống” La Mông ra lệnh một tiếng, anh em Đông, Tây, Nam, Bắc liền đều im lặng lui qua một bên, chủ ý của chúng nó là không muốn như vậy, Nhị Lang là anh em của chúng nó, lúc này không phải chúng nó phải có nghĩa khí hay sao, nhưng mà không nghe lời chủ nhân đó là tuyệt đối không được.
“Nghé con này sao vậy?”. Tiếu Thụ Lâm không rõ cho nên nhìn con trâu nhỏ phun khí phì phì đối diện gã, chắc sẽ không là vì cà chua trước kia còn muốn tìm gã quậy chứ? Gã không phải đã trả lại cho nó trái sao?
La Mông cũng là không hiểu sao trăng gì hết, vừa cẩn thận nhìn chút con trâu mẹ vừa mới bị Tiếu Thụ Lâm vắt sữa, lúc này mới có chút hiểu được, “Chú xem đây có phải là Đại Hoa hay không?”. Anh hỏi La Toàn Quý, trâu nhà anh nhiều như vậy, bộ dạng lại đều giông giống, trong lúc nhất thời thật là có chút không nhận ra được.
“Đây không phải chính là Đại Hoa sao?”. La Toàn Quý bên cạnh vỗ tay một cái, bộ dạng bỗng nhiên hiểu ra.
“Đại Hoa thì sao?”. Tiếu Thụ Lâm không nghĩ ra, Đại Hoa liền rất giỏi a, Đại Hoa có thể không cho vắt sữa?
“Đại Hoa là mẹ của Nhị Lang”. La Mông công bố đáp án cho Tiếu Thụ Lâm, Nhị Lang con trâu con này đây là bất bình thay mẹ nó