Trong khoảng thời gian này làng Đại Loan có rất nhiều chim chóc bay tới, mỗi ngày trời vừa sáng, liền líu ríu kêu không ngừng, người già trong làng đều nói, nhiều năm chưa thấy nhiều chim chóc như vậy.
“Gần đây làng chúng ta sao nhiều chim chóc như vậy chứ?”. Buổi sáng tám chín giờ, người trong làng rãnh rỗi, liền thích ngồi ở dưới cây đại thụ ở cửa làng tán gẫu, dưới tàng cây đặt mấy viên đá tảng, có mấy người mang băng ghế trong nhà ra, ăn sáng, bóc cây đậu, lặt rau, đều thích qua chỗ này ngồi.
“Phong thủy rất tốt”. Một bác gái cầm cái quần lủng của chồng bà trong tay đang khâu, nghe người ta nói như vây, liền cười ha hả đáp câu.
“Từ lúc thằng con của Mười Sáu trở về, làng chúng ta liền náo nhiệt hơn so với ngày xưa”. Ông lão chống cái cuốc là vừa từ trong ruộng trở về, người trong thôn thức dậy sớm, đều thích sớm đi trong ruộng làm xong việc trong ngày, sau đó sớm trở về, từ từ nhàn nhã trôi qua cả ngày.
“Theo tôi thì náo nhiệt này vẫn là Nhị Lang mang về tới”. Bên kia lại có người khác nói.
“Có đạo lý nha”. Loại cách nói này chiếm được rất nhiều người chấp nhận, mọi người đều nói Nhị Lang con Ngưu vương này có thể tới làng bọn họ, đây chính là phúc khí của làng Đại Loan bọn họ nha.
“Các ông bà nói xem đám chim chóc này tới làng chúng ta làm cái gì?”. Lúc này lại có người hỏi. Người trong làng tin quỷ thần, tin tưởng vạn vật đều có linh tính, nhắc tới đàn chim chóc không việc gì chỉ là tới làng Đại Loan bay chơi, điều này bọn họ không tin đâu, nếu như ai giải thích đạo lý khoa học cùng bọn họ, vậy cũng không mấy người thích nghe.
“Đây không phải tới chỗ chúng ta bái lạy Ngưu vương sao?”. Đây mới là đáp án tiêu chuẩn đồng cảm nhận của mọi người nha.
“Nói đùa gì vậy, chim chóc muốn bái lạy cũng là bái lạy phượng hoàng, bái lạy Ngưu vương gì chứ, hai bên cũng không liên quan”. Đương nhiên, thanh âm không hài hòa cũng là sẽ có.
“Sao không liên quan chứ? Ngưu Lang Chức Nữ người ta, vẫn là chim khách bắc cầu cho đấy thôi”. Lập tức có người phản bác.
“Trước đây tôi thả trâu ở trên núi, mỗi con chim trên đỉnh Thủy Ngưu Bối này, trâu cũng không đuổi chúng nó, chung sống rất tốt, tôi thấy giao tình của trâu và chim vốn liền không bình thường”. Bên kia lại có người đưa ra ví dụ cho người bên cạnh.
“Trâu và chim này, cho dù không phải người nhà, chúng nó cũng là thân thích nha, chim con chim cháu, tới núi này bái lạy Ngưu vương, đây đều là không phải là nên làm sao?”. Ông cụ trong làng cầm ống điếu, rất là chắc chắc liền ra kết luận.
Sau này trẻ con nhà ai nếu muốn bắt chim, vậy liền khó khăn rồi, trong thôn bất cứ ai nhìn thấy, đều phải tóm lấy bọn nó, tụng tràng dài: “Không thể bắt nha, chim chóc này chính là tới bái lạy Ngưu Vương, không thể bắt”.
Lại nói bên Ngưu Vương trang, mấy ngày nay Tiếu Thụ Lâm liền vẫn khuyến khích La Mông mua máy vắt sữa, nói bây giờ là thời buồi gì rồi, ai còn dùng sức người vắt sữa chứ, sớm đều cơ giới hóa sản xuất rồi.
La Mông cũng không do dự liền đáp ứng rồi, mua máy vắt sữa, buổi sáng tốt nhất liền không để La Hồng Phượng tới đây vắt sữa nữa, chị ấy chỉ quản cửa tiệm thôi liền không dễ dàng rồi.
Lấy vạn đồng, mua máy vắt sữa đôi, có cái máy này gia nhập lao động mỗi ngày, năng suất quả nhiên tăng lên không ít, tốc độ nhanh không nói, chủ yếu nhất là bớt sức người.
Nhưng mà mấy cái máy vắt sữa này trước mắt vẫn là bọn La Mông đang dùng, Tiếu Thụ Lâm rốt cuộc vẫn là không thể sử dụng, chủ yếu là gã căn bản quá kém, tay chân vụng về ngay cả vòi hút sữa đều lắp không tốt, lúc không ra sữa cũng không biết mát xa như thế nào, lúc nào xem như vắt sữa xong gã cũng không có khái niệm.
Vì không để Tiếu Thụ Lâm làm bị thương trâu mẹ, La Mông liền để Tiếu Thụ Lâm xách cái thùng sữa ngồi trên băng ghế nhỏ, tiếp tục luyện tập vắt sữa, trước làm quen cùng nhóm trâu mẹ.
Cũng may chuyện vắt sữa này cũng liền chú cái quen tay hay việc, Tiếu Thụ Lâm cũng không ngốc, thời gian liền quen tay, trình độ ít nhiều cũng chậm rãi liền tăng lên, nhóm trâu mẹ cũng không kêu to, việc này ít nhiều làm cho gã vãn hồi một chút mặt mũi.
Trừ bỏ ngày đầu tiên bị Nhị Lang quậy như vậy, khiến cho Tiếu Thụ Lâm cảm thấy có chút mất mặt, vài ngày sau làm việc, sinh hoạt, cơ bản vẫn là khá suông sẻ, nhất là thức ăn của nhà La Mông rất là làm cho gã hài lòng.
Nhà La Mông tổng cộng có người, La Mông và La Hồng Phượng đều là tuổi ăn được làm được, suốt ngày làm việc cũng nhiều, lúc ăn cơm cũng ngon miệng, ăn liền hai ba chén, chén lớn của La Mông, chén nhỏ của La Hồng Phượng.
Ông La và Lưu Xuân Lan tuổi tuy rằng không ít, nhưng mà mỗi ngày sinh hoạt quy luật, mức hoạt động cũng không nhỏ, cho nên ăn cơm cũng không kém so với người trẻ tuổi. Trong nhà còn có đứa trẻ, Cao Mĩ Tuệ và Cao Mĩ Linh đang tuổi lớn, lượng cơm ăn nhưng cũng rất không sai, Cao Mĩ Linh còn chưa biết dùng đũa, lúc ăn cơm cầm muỗng nhỏ, chén cơm còn chưa đủ, phải chén rưỡi.
Bây giờ lại thêm Tiếu Thụ Lâm, đây tuyệt đối là người ăn nhiều nhất, ngoại trừ ngày đầu tiên phải giữ ý, liền ăn hai chén rưỡi, sau đó mỗi bữa đều là chén bự.
Hôm nay lúc ăn cơm trưa, ông La liền nói: “Sang năm cha trồng nhiều lúa thêm chút”.
“La Mông có ở nhà hay không vậy?”. Buổi chiều bọn họ đang vắt sữa, có chiếc Mercedes chạy lên Ngưu Vương trang, trên xe bước xuống người cao to lại mập.
“Chuyện gì vậy?”. Nếu muốn mua mật ong, ít nhất cũng phải gọi cuộc điện thoại đánh tiếng trước, không đánh tiếng trước thì La Mông đồng loạt không bán.
Gần đây La Mông bán mật bán tới thiếu chút nữa đem chính mình thành người công tác ngầm, không phải Cung Bạch Kì, Tiếu lão đại và mấy lão hộ khách giới thiệu tới đây, anh toàn bộ cũng không bán cho người ta, liền nói phải giữ lại tự mình ăn, giá cả cũng không nói. Sợ chính là mật của nhà mình tới lúc đó nổi bật quá, trêu chọc tới ít phiền phức không cần thiết.
“Tôi gọi là Vương Đại Thắng, là người của Vương gia trang”. Người đàn ông bự con kia cười cười, còn rất thân thiện.
“À, Vương gia trang”. La Mông ngừng công việc trong tay, lau lau tay, đứng lên, lấy băng ghế nhỏ ra từ chuồng trâu, bảo gã ta ngồi. “Tới tìm tôi là có chuyện gì vậy?”.
Vương Đại Thắng này ngồi xuống bên ngoài chuồng trâu của La Mông, liền nói mục đích của chính mình khi tới đây. Vương Đại Thắng người này hơn tuổi liền đi ra bên ngoài làm cu li ở công trường xây dựng cho người ta, sau lại từ từ liền leo lên đốc công, mấy năm nay lại làm bất động sản, buôn bán lời chút tiền.
Vương Đại Thắng người này cũng không tệ, nhớ tình cũ, chính mình phát đạt, nghĩ tới trong làng quê mình còn có không ít người đang gặp cảnh khốn cùng, liền trăm phương nghìn kế muốn tìm cách kiếm tiền cho Vương gia trang bọn họ, nhưng mà nơi này của bọn họ rất xa xôi, Vương gia trang cái gì cũng không có, chung quanh đều là núi, muốn làm giàu thật đúng là không dễ dàng.
Nhưng mà thời gian này gã nghe người ta nói, La Mông bao cái đỉnh núi ở chỗ bọn họ, nuôi trâu bán sữa trâu, làm rất ra hình ra dáng, gã liền tới đây học hỏi kinh nghiệm.
“Việc làm ăn này của tôi, các anh không làm được đâu”. La Mông nghe xong lời nói của Vương Đại Thắng, lập tức liền phủ định ý tưởng của Vương Đại Thắng muốn người của Vương gia trang cũng đi theo nuôi trâu. “Chỗ các anh núi bao quanh, nuôi mấy con dê còn tạm được, nuôi trâu liền không thích hợp”.
“Dê cũng có người thả rồi, tôi đều cân nhắc để bọn họ sau này nuôi dê rồi, cậu ngươi có biết làng chúng ta hiện tại người trẻ tuổi ít, hầu như là một ít ông cụ bà cụ, cánh tay cẳng chân yếu ớt kia, cả ngày còn chạy trên núi, nhìn thấy liền kinh hãi”. Vương Đại Thắng này vì tìm cách phát triển Vương gia trang của gã cũng không phải một ngày hai ngày, nói tới việc này, tự nhiên là gã rất sành sõi rồi.
“Vậy cũng đừng nuôi trâu, hiện tại con trâu giá bao nhiêu, một ngày cho bao nhiêu sữa, anh xuất thân từ nông thôn, trong lòng ít nhiều cũng có thể tính được rồi chứ? Số tiền này chính anh phải tính toán thật kỹ, liền biết rõ việc làm ăn này rất khó làm”.
Người ta chân chân thành thành lại đây trao đổi cùng chính mình, La Mông cũng ôn hòa nói đạo lý, sự thật cùng gã ta. Bà con cùng quê này, không thể nhìn bọn họ nhảy vào hố lửa, thứ sữa trâu kia nếu muốn lợi nhuận liền không bán giá thấp, vậy giá cả kia hơi cao rồi, hơn nữa bọn họ nếu còn muốn học anh nuôi trâu bản địa, lượng sữa rất thấp.
“Tôi chính là không rõ điểm ấy, không phải mới tới tìm cậu đó sao?”. Trong lòng Vương Đại Thắng tự nhiên cũng có tính toán rồi, mua bán sữa trâu này, tính ra sao cũng không được bao nhiêu lợi nhuận, sao nhà La Mông có thể làm việc mua bán này hưng thịnh chứ?
“Việc này tôi không thể nói với anh”. La Mông vừa nghe Vương Đại Thắng nói như vậy, lập tức liền vui sướng.
Kinh doanh là kinh doanh, không nói đến linh tuyền vốn chính là không thể để người ngoài biết, cho dù chính là cơ mật thương nghiệp bình thường, vậy cũng không thể ngớ ngẩn mà nói với người khác, bí quyết gì đều để người ta biết hết, vậy anh còn làm ăn được gì nữa chứ?
“Nhưng mà với tình huống của Vương gia trang các anh, tôi thật ra có thể chỉ cho anh con đường kiếm tiền”. Đề tài vừa chuyển, La Mông lại đưa ra chủ ý cho Vương Đại Thắng.
“Con đường kiếm tiền gì vậy?”. Vương Đại Thắng liền hỏi.
“Nuôi ong, chung quanh làng các anh không phải là nhiều núi sao, hoa dại trên núi cũng không ít, hàng năm xuân hè cũng không lo nguồn mật, đợi tới mùa thu, gần Vương gia trang các anh không phải còn có rất nhiều hoa quế rừng, nở thành cụm thành cụm, mấy năm trước không phải nghe nói các anh còn muốn đem xuất khẩu sao, sau đó không biết sao lại thất bại nữa?”.
Hoa quế rừng tên khoa học là linh mộc, mùa thu đông nở hoa, khi đó thời tiết lạnh, ong mật cơ bản đã không ra khỏi thùng nuôi ong nữa, chỉ có ong rừng còn có thể ra ngoài hút mật, vốn mật ong rừng thứ này liền đắt đỏ, hơn nữa lại là loại mật hoa quế hiếm có, vậy càng thêm đắt đỏ, tóm lại việc này nếu thành công, con đường kiếm tiền tuyệt đối là có.
” Giao thông chỗ tôi rất bất tiện”. Vương Đại Thắng nói.
“Mật ong thứ này cũng không sợ giao thông bất tiện, mật hoa quế kia chính là loại mật hiếm, tới lúc đó làng các anh nếu có thể nuôi mấy chục thùng ong, quay mấy cái clip tung lên mạng, lại làm hoạt động mua bán nhìn tận mắt gì gì đó, để mấy người có tiền tới coi quá trình lấy mật, vậy mật ong kia còn có thể lo bán không được sao?”. Ngồi ở bên cạnh chuồng trâu nhà mình, La Mông miêu tả một chút tương lai tốt đẹp của Vương gia trang cho Vương Đại Thằng nghe.
“Ong hoang này dễ nuôi không?”. Nuôi ong, thả ong, đây không phải đều là kỹ thuật sống còn hay sao?
“Có gì không dễ nuôi chứ, mấy tháng trước tôi còn là tay ngang mà, hiện tại làm theo cũng không phải nuôi rất tốt hay sao. Anh có tiền, có đường kiếm tiền rồi, bỏ chút tiền tìm người tới làng các anh dạy người trong làng không phải là được rồi sao. Tới lúc đó người của Vương gia trang các anh nếu từng nhà đều có thể nuôi mấy thùng ong, chỉ là bán đều có thể thu vào không ít rồi, còn có thể nghèo khó sao? Nhưng mà nếu không đi ra ngoài thả ong, chỉ dựa vào nguồn mật gần làng, vậy quy mô phải nhỏ chút, muốn dựa vào việc này làm giàu cũng không dễ dàng lắm đâu”.
Khuyến khích người của Vương gia trang nuôi ong, La Mông cũng là đương thời nghĩ ra, chủ yếu là lo lắng mật ong của nhà mình sau này rất chói mắt, người của Vương gia trang nếu có thể làm tốt việc này, có thể giúp anh chắn đi không ít đầu gió.
Hơn nữa nuôi ong bán mật ong, đối người của Vương gia trang quả thật cũng là cách kiếm tiền không tệ, làng bọn họ có điều kiện. Chủ yếu Vương gia trang cách rất xa đỉnh núi của La Mông, ong bên kia cũng không thể trèo đèo lội suối bay qua bên này hút mật, đương nhiên tới lúc đó chẳng may nếu chúng nó muốn chuyển nhà lại đây, vậy La Mông cũng là rất chào đón.
Nghe xong những lời này của La Mông, Vương Đại Thắng vỗ đùi nói: “Nghe cậu nói những lời này, bây giờ trong lòng tôi thoải mái rồi! Hôm nay tới chỗ cậu thật đúng là tới đúng chỗ rồi, cám ơn cậu em nhé!”.
“Chuyện môi trên chạm môi dưới mà, đều là bà con cùng quê, khách sáo gì”. La Mông cười tủm tỉm nhìn Vương Đại Thắng đi khỏi Ngưu Vương trang, còn lại liền là đợi thôi, chờ tới ngày mật hoa quế của Ngưu vương trang nổi tiếng, mật cẩu kỷ của La Mông anh cũng sẽ không chói mắt như vậy.
“Cậu khuyến khích người ta nuôi ong làm gì?”. Vương Đại Thắng kia vừa đi, Tiếu Thụ Lâm liền lên tiếng.
“A?”. La Mông vừa quay đầu, nhìn đến Tiếu Thụ Lâm ngồi chồm hổm ngay tại bên cạnh anh, vừa rồi tế bào não của anh đều hao phí trên người Vương Đại Thắng, liền không chú ý tới Tiếu Thụ Lâm, “Sao cậu ngồi ở đây vậy?”.
“Tôi đều ở chỗ này từ lâu rồi, là cậu bày kế cho người ta bày tới rất chuyên tâm, không có hơi sức đâu mà nhìn tôi”. Vừa mới vắt sữa xong, Tiếu Thụ Lâm không có việc gì, liền cầm dưa leo gặm, ngồi chồm hổm nghe La Mông và Vương Đại Thắng nói chuyện, lấy hiểu biết của gã đối La Mông người này, việc này bên trong phần có ẩn ý khác.
“Đây không gọi là bày kế, việc này đối với tôi cũng rất tốt, đôi bên cùng có lợi”. La Mông ở trong lòng vì hình tượng phản diện của chính mình bi thương chút, ở trong mắt Tiếu Thụ Lâm, anh rốt cuộc là loại người gì?
“Vậy cậu để người ta nuôi ong làm gì?”. Tiếu Thụ Lâm lại hỏi.
“Không phải bọn họ muốn tìm cách kiếm tiền hay sao?”. La Mông trả lời, lại nói: “Đúng lúc gần đây tôi có chút lo lắng mật hoa cẩu kỷ nhà tôi gây náo động quá”.
“Gây náo động bộ không tốt sao?”. Hiện tại còn có người không thích gây náo động?
“Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập”. La Mông cười cười, cũng không nói tỉ mỉ cùng Tiếu Thụ Lâm, liền quan hệ hiện tại của anh và Tiếu Thụ Lâm, nói tới đây đã không sai biệt lắm rồi, nói tiếp thêm chút nữa, liền có chút mùi vị thân thiết quá với người quen sơ, còn là đơn phương nữa, thật sự không ý tứ gì.
Tiếu Thụ Lâm cũng không muốn phản ứng La Mông, chuyện có bây lớn, còn làm ra vẻ ta đây, cũng không ngại mệt tới hoảng. Bên này không có việc gì, anh em bên công ty còn chưa gọi điện thoại tới, Tiếu Thụ Lâm liền lại đi hái trái dưa leo, nằm trên đống rơm phơi nắng.
Chậc, mặt trời hơn giờ chiều chính là tốt a, ấm áp dễ chịu, còn không nóng người.
“Ụm bò!”. Hiển nhiên, chọn thời gian này nắm phơi nắng trên rơm rạ mềm mại không chỉ một mình Tiếu Thụ Lâm.
“Sao?”. Tiếu Thụ Lâm liếc mắt nhìn Nhị Lang bên cạnh một cái, thấy nó đang nhìn chằm chằm dưa leo trong tay của chính mình, trong lòng nhất thời liền hiểu ra, “Không cho”. Gã nói.
“Ụm bò……..”. Nhị Lang lại kêu lên tiếng, thật dài, mang theo chút ý tứ lấy lòng.
“Mày nha, ngày trước không phải còn rất thần khí sao, vừa dẫm chân lại phun khí phì phì, bây giờ mới nghĩ tới muốn tới vuốt mông ngựa (nịnh bợ), muộn rồi”. Tiếu Thụ Lâm bắt chéo chân, một bên gặm dưa leo, một bên lên lớp giáo dục tư tưởng cho con nghé con này.
“Ụm bò……”. Nhìn thấy mà ăn không ăn được, khó chịu biết bao nhiêu nha.
“Liền không cho”. Hại gã mất mặt như vậy, lúc này Tiếu Thụ Lâm còn chưa bỏ qua cho đâu.
“Ụm bò……..”. Nhị Lang bám riết không tha.
“Bỏ đi, cho mày nửa trái, liền nửa trái thôi đó”.
“……..”
“Còn muốn? Mày không sợ tiêu chảy?”.
“…….”