Tiếu Thụ Lâm đều đồng ý rồi, La Mông lập tức liền lên mạng hô tiếng: “Ngày mốt buổi sáng giờ, chở xe dưa hấu tới quảng trường văn hóa Đồng thành mỗi người hạn mức mua trái, tới trước được trước”.
Bài post này vừa tung lên, còn chưa tới mấy phút, bình luận liền kéo dài tới mấy trang, “Ngao! Là lão Chu! Anh ta nói chở dưa hấu qua cho chúng ta! Tôi không phải đang nằm mơ chứ!”.
“Ngày mốt!? Không được nha, ngày mốt mới thứ , buổi sáng giờ tôi đang đi làm, đổi cuối tuần được không?”.
“Lầu hai cút! Lão tử không đợi được tới cuối tuần, Đại Kim nhà tôi đều hai ngày không ăn cơm rồi!”.
“Ít giả vờ đi, hai ngày không ăn cơm sớm đều ngủm rồi, còn có thể đợi tới thứ ”.
“Không ăn cơm không thể uống canh thịt à?”.
“Ngày mai phải đi xin phép, ngày mốt buổi sáng xin nghỉ nửa ngày”.
“Tôi không xin phép, tôi trực tiếp đi muộn”.
“Hắc hắc, lúc này liền lộ ra công ty nhỏ thật là tốt, tôi không cần quẹt thẻ”.
“Tôi ngẫm nghĩ, có nên để ông bà cụ nhà tôi tách ra hành động hay không?”.
“Anh như vậy không được nha, đều bị nhà các người mua hết, người ta ăn gì?”.
“Nhà chúng tôi miệng ăn, mua trái dưa hấu không quá đáng mà?”.
“Gì? miệng ăn?”.
“Bốn gia đình, cùng ở chung, cùng tòa nhà cùng tầng, thứ tư buổi sáng chín giờ, người lớn đi làm con nít đi học, liền còn lại hai ông bà cụ rãnh rỗi”.
“Ngày nóng như vậy, đừng khiến người già mệt chết nha”.
“Tới lúc đó để ông bà đi taxi, lại mang theo cái xe đẩy, chắc là không sao”.
“Tôi chỉ sợ thứ rất nhiều người, ông bà cụ nhà tôi không chen vào được”.
“Nói trước rồi, tới lúc đó đều xếp hàng nha!”.
“Thằng nào dám chen lấn ông cụ nhà tôi, nửa đêm anh ném bể cửa sổ nhà nó”.
“Nhà tôi ở tầng , lực cánh tay anh như thế nào”.
“Tôi nói nè, chúng ta có phải nên đổi chỗ trò chuyện hay không?”.
“Làm cho bài post này chìm xuống?”.
“Đi bài post khác dội bom, lập tức liền nhấn chìm bài này”.
La Mông vừa thấy đoàn người này suy nghĩ mấy chuyện xấu, lập tức từ đáy nước trồi lên tới: “Cậu nha nhấn chìm lão tử thử xem”.
“Ôi! Lão Chu vẫn còn online nà”.
“Chúng tôi chỉ là sợ tới lúc đó người nhiều qua, loạn”.
“Đúng, ngộ nhỡ lại tới mấy kẻ đạo đức bại hoại tố chất thấp, lấy dưa hấu còn không trả tiền thì sao?”.
La Mông có thể dễ dàng để bọn họ lừa dối như vậy hay sao? Ngộ nhỡ tới lúc đó anh và Tiếu Thụ Lâm đường chở dưa hấu đi Đồng thành, kết quả người tới mua không có mấy người, làm trò trước mặt người trong lòng, vậy anh thật sự rất mất mặt đó.
“Lão tử ngày thứ tới Đồng thành bán dưa, nếu như không ai tới, sau này liền không đi bán nữa, các người tự xem làm sao thì làm đi”.
“Lão Chu ơi, anh xem, không phải anh là bán dưa hay sao, cũng không phải biểu diễn nghệ thuật, muốn nhiều người tới như vậy làm gì chứ?”.
“Tôi nếu không muốn bán dưa hấu, còn cần phải tới Đồng thành?”.
“Lần này lão Chu chính là chuyên môn vì cho chúng ta tộc đàn đi làm công khổ bức này đưa dưa tới nha!”.
“Lão Chu là người tốt nha!”.
“Lão Chu vinh quang!”.
“Lão Chu vĩ đại!”
“Lão Chu tâm địa Bồ Tát!”.
“Các anh em các chị em, lần tới trở lại nhà lão Chu nhổ cây đậu, chúng ta nhơ kỹ cũng nhổ hết cỏ dại trên bờ ruộng nhà bọn họ nha”.
“……”
Hơn nữa bên Tiếu Thụ Lâm, hôm nay chập tối Tiếu Thụ Lâm vừa về tới bên lò rèn, chợt nghe tới hai cô bé trong sân đang nói chuyện, cô bé trong đó nói: “Hôm nay người dọn tới sao kỳ quái như vậy chứ?”.
“Sao?”. Một người liền hỏi.
“Ban ngày gì cũng không làm, liền ngồi xổm sau vườn nhìn chằm chằm ngắm mấy con gà trống nhỏ nhà ông ấy”.
“Đại khái là vừa chuyển nhà, lo lắng mấy con gà kia không thích ứng đi”.
“Em có biết buổi sáng lúc mới vừa thấy ông ấy, chị nghĩ tới ai không?”.
“Ai vậy?”.
“Ông nội Quy tiên nhân”. (= quy lão Kame mê gái trong truyện Dragon Ball)
“Ha ha ha, liền bởi vì người ta đeo kiếng râm hả?”.
“Bộ dáng đi đường cũng giống”.
“……..”
“Khụ khụ”. Tiếu Thụ Lâm vốn định chờ các cô bé nói xong mới đi vào, đỡ phải xấu hổ, không nghĩ tới hai cô bé này lại tiếp tục nói không ngớt, gã đành phải lên tiếng tỏ vẻ nơi này còn có một người.
Hai cô bé kia nhìn thấy Tiếu Thụ Lâm, có chút ngượng ngùng cười cười với gã, sau đó một trước một sau vội vàng liền vào nhà rồi.
Tiếu Thụ Lâm vào căn phòng nhà mình liền thấy, Tiếu lão đại quả nhiên còn ngổi xổm sau vườn nhìn gà.
“Ăn cơm chưa?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi cha gã.
“Vừa mới ăn chút mì”. Tiếu lão đại thấy con trai về rồi, cũng liền không ngồi xổm tại sau vườn nữa, đứng dậy vào phòng.
“Nếu không hôm nào con chở TV tới đây cho cha?”. Cả ngày liền ngồi xổm sau vườn nhìn gà, cũng không phải chuyện hay.
“Muốn thứ đó làm gì?”. Ông lúc này không có hứng xem TV.
“Sao rồi, chưa nói chuyện cùng người ta à?”. Tiếu Thụ Lâm hạ giọng hỏi một câu.
“Chưa”. Tiếu lão đại làm như không nghe thấy trả lời nói.
“Dù sao cũng không thể không nói chuyện cùng bọn họ?”. Tiếu Thụ Lâm nóng nảy, liền biểu hiện hiện tại này của cha gã, lúc nào mới có thể cùng dì Vân thành sự chứ? Tới lúc đó nhỡ ra lại bị người khác đoạt trước, Tiếu lão đại làm sao đây, đều đã mấy chục năm rồi, vẫn là lần động lòng đầu tiên.
“Bằng không làm sao? Bên bọn họ phòng phụ nữ, nếu không có việc gì cha đi qua nói này nói kia, người ta còn có thể coi cha là người đứng đắn hay sao?”. Tiếu lão đại nói.
Tiếu Thụ Lâm nghĩ cũng đúng, chuyện này có được hay không có thể từ từ sẽ đến, trước lưu ấn tượng tốt trước mắt mới là việc quan trọng nhất, sau đó gã liền chỉ chiêu cho Tiếu lão đại, “Không phải nói dì Vân nói bản thân không biết chu toàn cuộc sống hay sao, tay nghề nấu ăn đại khái cũng không ra sao, ngày mai cha làm đồ ăn ngon bưng qua cho bọn họ thử xem”.
“Làm món gì mới được?”. Tiếu lão đại bình thường đầu óc cũng xài tốt, hôm nay lại giống như chai keo dán, liền dựa vào con ông.
“Trước hầm con gà trống đi”. Tiếu Thụ Lâm liền nói.
Lát sau La Mông liền gọi điện thoại lại đây, nói muốn Tiếu Thụ Lâm cùng anh đi Đồng thành bán dưa. Hai người này củi khô bốc lửa đi ra khỏi nhà, ngẫm lại đều biết đó là vì chuyện gì.
Tiếu Thụ Lâm vốn còn định từ từ, trước bồi dưỡng tình cảm cùng La Mông, sau đó lại phát triển tới tiếp xúc thân mật, tốt xấu cũng đừng tỏ ra gã giống như con cầm thú. Nhưng mà La Mông nếu đều chủ động nhắc tới, nếu như gã từ chối, vậy đối phương chắc hẳn rất mất mặt, vì thế gã đáp ứng.
Buổi tối hôm nay tâm tình của Tiếu Thụ Lâm rất phức tạp, có chút khẩn trương lại có chút chờ mong, lập tức nhịn không được lại nghĩ tới giữa trưa hôm nay La Mông nhiệt tình như lửa, lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm mới ngủ.
Ngày hôm sau buổi sáng lúc Tiếu Thụ Lâm thức dậy, Tiếu lão đại đang ngồi trên băng ghế nhỏ nhổ lông chân của con gà trống nhỏ, nhìn xem thời gian mới hơn giờ, ông già này tối hôm qua rốt cuộc có ngủ hay không?
Chờ luyện võ xong ăn qua bữa sáng, Tiếu Thụ Lâm đi tới Ngưu Vương trang, nhìn đến La Mông hái dưa hấu về đã chất thành đống cao như ngọn núi nhỏ bên cạnh chuồng trâu. Lúc này mới vừa bình mình bao lâu? Tối mò cũng có thể hái dưa?
“Phải hái nhiều như vậy hay sao?”. Lúc này gã đúng lúc nhìn đến La Mông lái xe ba bánh chở xe dưa hấu từ trên núi xuống, Tiếu Thụ Lâm liền hỏi La Mông.
Chiếc xe ba bánh này vẫn là gần đây mới vừa mua, lần trước đám gỗ kia cuối cùng chỉ tốn chưa tới vạn, còn lại tới hơn vạn Tiếu Thụ Lâm bảo La Mông giữ mà dùng, hơn nữa bên Cực Vị Lâu ở Đồng thành lại chuyển khoản món tiền hàng, tiền trong tay La Mông dư dả, liền lại đi Vĩnh Thanh mua chiếc xe máy ba bánh.
Chiếc xe này mã lực càng mạnh hơn so với chiếc xe của La Hồng Phượng, hơn nữa thể hình xe bánh nhỏ, đặt ở trên Ngưu Vương trang sẽ cực kỳ thích hợp.
“Bài post đăng lên còn thật hỏa (hot=rực lửa=nhiều người xem), đừng tới lúc đó không đủ bán”. La Mông vừa nhìn đến Tiếu Thụ Lâm, liền cao hứng lộ cái răng trắng.
“Cậu nghỉ một lát đi, tớ làm cho”. Tiếu Thụ Lâm nói xong xắn tay áo liền muốn thế chỗ cho La Mông.
“Không sao, tớ tự làm được mà, lát nữa nếu cậu rảnh, liền đi Vĩnh Thanh chạy xe tải tới đây, hôm nay bốc hết hàng lên xe, sáng mai có thể đi rồi”. La Mông nghĩ nghĩ, lại giấu đầu hở đuôi nói bổ sung: “Đi sớm chút hóng gió”.
“Xe tải tớ để lão Dương hỗ trợ chạy tới đây là được”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm không muốn lái xe lắm.
“Cũng được, tớ liền thừa dịp hiện tại mặt trời chưa gay gắt, hái nhiều dưa về”. La Mông nhìn Tiếu Thụ Lâm, cười đến kêu một cái rực rỡ, anh rất sẵn lòng làm việc cùng chỗ cùng Tiếu Thụ Lâm. Tiếu Thụ Lâm bị La Mông nhìn, nhịn không được nhếch miệng cười cười theo, không biết tại sao, dù sao trong lòng chính là cảm thấy cao hứng.
Đúng lúc này, di động trong túi La Mông rất sát phong cảnh liền vang lên, La Mông vừa nhìn màn hình hiển thị, tức giận liền nhận cuộc gọi: “Chuyện gì vậy, bây giờ đang bận mà”.
“Thằng nhóc la Mông nhà ngươi, lần trước lão tử nói hơn nói thiệt, cậu mới đáp ứng một ngày cho tôi trái dưa, không phải nói không còn sao, hừ, nghe nói ngày mai muốn đi quảng trường văn hóa bày sạp hả?”. Đầu điện thoại kia Mã Từ Quân bày ra một bộ sắc mặt quỷ đòi nợ, chất vấn La Mông.
“Ôi, tin tức còn thật nhanh nhạy”. La Mông móc móc cái lổ tai, đổi bên khác nghe điện thoại.
“Thằng nhóc cậu không coi trọng nghĩa khí! Chính cậu nói chút coi, mấy tháng này kiếm được bao nhiêu tiền của lão tử? Làm ăn sao có thể không nói đạo lí như vậy?”. Mã Từ Quân tiếp tục lên tiếng phê phán La Mông
“Bớt nói nhảm đi, nói tới giống như chính anh không nhờ phúc của lão tử kiếm tiền ấy”. La Mông không lép vế trước cái bộ dạng đó của gã ta. “Trước kia lúc anh tới Ngưu Vương trang là mùa vụ gì hả? Dưa hấu trên núi một ngày có thể hái năm sáu mươi trái, có thể cho anh trái là tốt rồi, gần đây trên núi dưa nhiều, tăng gấp đôi cho anh, một ngày trái, sao nào?”.
“Tôi nói cậu không có việc gì bày sạp làm gì chứ? Đó không phải tìm việc làm hay sao? Có bao nhiêu dưa cậu nói tiếng với tôi, bốc dỡ hàng vận chuyển, cái gì cũng không cần cậu bận tâm”. Nói trắng ra là, Mã Từ Quân vẫn là không muốn để La Mông chở dưa tới quảng trường văn hóa bán, tới lúc đó người ta ăn qua, dưa này sao lại có cùng mùi vị giống như dưa của Cực Vị Lâu vậy? Vậy không phải làm sập tiệm Cực Vị Lâu của gã hay sao?
“Thật đúng là bị anh nói trúng rồi, tôi chính là không có việc gì tìm việc làm, dù sao sau này Cực Vị Lâu một ngày liền trái dưa, giá cả không thay đổi, được rồi, không có việc gì thì cúp máy đi, còn có một đống việc chờ làm đây”. La Mông nói xong, cũng không chờ Mã Từ Quân đồng ý hay không đồng ý, trực tiếp liền cúp điện thoại.
Người này cũng thật xấu xa, Cực Vị Lâu bọn họ mỗi ngày đều có dưa hấu, người ta cũng chỉ là thi thoảng tại bên ngoài mua hồi thôi, cứ như vậy gã còn muốn làm xáo trộn việc này, Tiếu Thụ Lâm nhà anh nhìn người chính là chuẩn, người này quả thật không phải người tốt đẹp gì.
A, Tiếu Thụ Lâm đâu rồi? La Mông nhìn trái nhìn phải, nơi nào còn có bóng dáng của Tiếu Thụ Lâm. Xong rồi! Giận rồi!
La Mông hớt hải đi tìm. Một đường chạy tới trên núi, gặp bọn Nhị Lang đang nhảy nhót vui vẻ, liền hỏi nó: “Nhị Lang, có nhìn thấy Tiếu Thụ Lâm hay không?”.
“Ụm bò!”. Nhị Lang hướng đỉnh núi bên trái nó quơ quơ đầu.
“Bé ngoan, buổi chiều bổ dưa hấu cho mày ăn”. La Mông đang muốn đi hướng bên đỉnh núi kia, nhưng lại bị Nha Nha cản đường.
“A ô…….Ô…….”. Nó cũng biết, nhưng La Mông không có hỏi nó.
“Được rồi, đều là bé ngoan, buổi chiều đều có dưa hấu ăn, đi chơi đi, đang bận mà”. Hiện tại La Mông một lòng một dạ đều đặt ở trên người Tiếu Thụ Lâm, nào có thời gian phản ứng nó?
“A ô a ô a ô…….”. Con chó này còn khá hăng hái.
“Được rồi, Nha Nha, Tiếu Thụ Lâm đâu?”. Mịa nó, lúc này hiển nhiên không phải lúc có thể phân cao thấp cùng còn Husky này, La Mông rất sảng khoái liền thỏa hiệp.
“Gâu gâu!”. Husky ngốc được thỏa mãn như mong muốn, rất là thần khí hướng phiến đỉnh núi vừa nãy kia sủa hai tiếng, bốn anh em Đông Tây Nam Bắc liến ngồi xổm ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn con chó bự này.
“Bé ngoan, đều là bé ngoan”. La Mông qua ải, hớt hải liền chạy hướng trên núi, một bên chạy còn một bên không yên lòng lắm quay đầu lại dặn dò câu: “Đông, Tây, Nam, Bắc bọn mày ngàn vạn lần đừng học theo Nha Nha! Biết không?”.
La Mông mới vừa lên núi, liền thấy Tiếu Thụ Lâm đang đào mương, đào mương này là kỹ thuật sống còn, không thể trông cậy vào nhân viên nghiệp dư trong thành phố tới, chỉ có thể chính mình chậm rãi làm, tới bây giờ chưa làm xong nữa.
“Không phải nói cùng nhau đi hái dưa hay sao? Sao lại chạy tới đây đào mương vậy?”. La Mông đi tới bên người Tiếu Thụ Lâm, nhẹ giọng chậm rãi nói.
“…….”. Tiếu Thụ Lâm căn bản cũng không nhìn La Mông cái nào.
“Đi thôi, chúng ta vẫn là đi hái dưa hấu thôi”. La Mông cẩn thận kéo kéo quần áo của Tiếu Thụ Lâm.
Thấy Tiếu Thụ Lâm vẫn là không phản ứng, La Mông nhìn trái nhìn phải đều không có ai cả, liền bất chấp: “Tớ không thích Mã Từ Quân, chỉ thích cậu”. Lời nói chua lè như vậy, đời này anh vẫn là lần đầu tiên nói đó.
Tiếu Thụ Lâm nghe xong, quay đầu lại còn thật nghiêm túc nhìn La Mông, giống như đang phân biệt những lời này có thể đáng tin bao nhiêu. La Mông thấy Tiếu Thụ Lâm rốt cục chịu quay mặt qua đây, lập tức sáp qua, hôn bẹp một cái.
Tiếu Thụ Lâm nhếch nhếch khóe miệng, vứt công cụ trong tay xuống: “Đi hái dưa”.
Dù sao mai đây người này đều là của chính mình, về phần thằng cha Mã Từ Quân kia, hắn ta nghĩ cũng đều đừng nghĩ, không có cửa đâu.