Ngưu Nam

chương 59: viên mãn rồi…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc giữa trưa lão Dương liền lái xe tải chạy lên Ngưu Vương trang, sau đó lại lái xe của Tiếu Thụ Lâm quay về công ty, trong thùng xe chứa trái dưa hấu bự, dưa bở, dưa lê các thể loại, còn có các loại đậu rau dưa vân vân, người này chạy một chuyến này, kiếm được cũng không ít so với chở hàng cho người khác.

Buổi sáng La Mông và Tiếu Thụ Lâm liền hái hết dưa trên núi có thể hái được, ngoại trừ cấp số lượng nhất định cho Cực Vị Lâu, còn lại tất cả đều bốc lên xe tải.

Hai người hẹn tốt thứ hôm nay buổi sáng năm giờ xuất phát, kết quả Tiếu Thụ Lâm lúc giờ rưỡi tới rồi, La Mông đã ngồi xổm chờ, người này hôm nay mặc áo sơmi màu trắng thoải mái, có vẻ lại nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều so với bình thường, Tiếu Thụ Lâm cảm thấy còn rất đẹp.

“Cậu tới lâu chưa?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi La Mông.

“Không, tớ cũng vừa mới tới”. La Mông cười cười với Tiếu Thụ Lâm, nói.

Xe một đường từ trấn Thủy Ngưu chạy tới Đồng thành, từ bầu trời tối đen chạy đến bình minh, chờ lúc bọn họ tới Đồng thành, mặt trời đã treo cao thật cao.

Tiếu Thụ Lâm chạy xe tới quảng trường văn hóa của Đồng thành, La Mông vừa nhìn, người đầy non nửa quảng trường, chút dưa hấu của anh đủ chia gì chứ, vội vàng liền mở cửa xe lủi lên đỉnh xe hô lên: “Mọi người xếp thành hàng, mỗi người hạn mức mua trái dưa hấu”.

Trật tự này phải theo ngay từ đầu liền thành lập lên, bằng không loạn lên như thế này, vậy liền muộn rồi.

“Con tôi nói là , sao hiện tại lại biến thành vậy?”. Một người bác gái trong đó liền bất mãn.

La Mông vừa thấy bác gái này liền hoảng, trong tay bác kéo xe đẩy, cùng xe đẩy trong phân xưởng nhà máy trước kia của anh giống nhau như đúc, có thứ như vậy trong tay, kéo bốn năm trái dưa hấu về, vậy còn không phải dễ như chơi hay sao.

“Nhiều người a, không đủ chia thì sao?”. La Mông cũng là bất đắc dĩ, ngày nóng như vậy, mọi người khó khăn chạy tới nơi này, dù sao không thể để người ta tay không trở về chứ?

“Cậu nói bọn họ à?”. Bác gái chỉ vào một đám người cách đó không xa, liền hỏi.

“Dạ”. La Mông lên tiếng, trong lòng cũng thầm nghĩ, hay là bọn họ không phải?

“Hài, bọn họ không phải tới mua dưa hấu”. Quả nhiên, bác gái kia liền nói: “Quảng trường văn hóa này của chúng ta mỗi ngày đều rất nhiều người, đều là tới tìm đối tượng cho con gái nhà mình”.

“Nhiều người như vậy đều thế sao?”. La Mông nhịn không được liền hỏi.

“Đều là nha, bây giờ người trẻ tuổi cũng không thích tìm đối tượng, người già trong nhà đều sắp lo chết rồi, mấy người ở xa, sáng sớm năm sáu giờ liền thức dậy bắt xe buýt, lúc này mọi người coi như ít đó, mỗi ngày sáng sớm lúc bảy tám giờ, đó mới kêu náo nhiệt”. Bác gái là người bản địa, nói tới chuyện này đó là biết rành mạch.

“Vậy à, nếu bọn họ không phải, vậy cháu vẫn là theo ban đầu, hạn mua ”. La Mông sờ sờ cái mũi, còn tưởng dưa hấu của nhà mình hot như vậy, thì ra là do anh nghĩ nhiều rồi.

“Hiện tại bắt đầu bán à?”.

“Đúng, hiện tại”.

“Vậy tôi liền đi xếp hàng trước, xếp hàng xếp hàng, tới trước xếp phía trước, tới sau xép phía sau, bắt đầu từ phía sau tôi, từng người từng người xếp tiếp”. Bác gái kia hắng giọng liền hô lên.

La Mông nghe hai câu trước còn thật đường hoàng, lúc câu sau kia lòi ra, suýt nữa rớt xuống khỏi xe. Người này sao liền thích chiếm tiện nghi như vậy chứ?

La Mông xách cái cân trong xe tải ra, Tiếu Thụ Lâm liền bê từng trái từng trái dưa hấu trong thùng xe để xuống dưới mặt đất, khách nào chọn xong dưa hấu rồi, La Mông liền cân thu tiền của họ.

Bọn họ bên này xếp hàng mua dưa, bên kia ông cụ bà cụ này cũng có lại đây hóng hớt, ông cụ trong đó liền ngồi xổm trên mặt đất lăn qua lộn lại nửa ngày trái dưa hấu của nhà La Mông, vẫn là nhìn không ra thành quả gì.

“Cậu bán chính là dưa gì?”. Ông cụ kia liền hỏi La Mông.

“Dưa bản địa”. La Mông lưu loát giúp bà cụ bỏ trái dưa hấu vào trong túi bột mì, nhà bọn họ làm bánh mỳ mỗi ngày phải dùng không ít bột mì, sau thời gian, liền chất đống rất nhiều túi bột mì, lúc bán dưa hấu cơ bản dùng nó đựng.

“Dưa bản địa cân muốn bán đồng rưỡi à?”. Mấy ông cụ bà cụ này đối giá cả rau dưa hoa quả trên thị trường đó là biết rành mạch. “Người ta tối đa mới bán đồng rưỡi”.

“Cái đó khác biệt”. La Mông cũng nghiêm túc nói với ông ấy.

“Khác biệt ra sao?”. Ông cụ vẫn không chịu bỏ qua, thế nào cũng phải truy hỏi.

La Mông bỏ việc trong tay xuống, liếc mắt nhìn ông cụ kia một cái, cười liền nói: “Cái này rốt cuộc chỗ nào khác biệt, ông hỏi những người xếp hàng đi, bọn họ cũng đều biết rõ, cháu nói ông cũng không tin nha”.

“Ông, ông già này cũng thật là, người ta làm buôn bán mà, ông đây không phải phá đám hay sao?”. Bác gái kia đứng lúc lại nói xen vào, người này cuối cùng cũng không có thể xếp đầu tiên mua dưa hấu, bởi vì ánh mắt của quần chúng đều là sáng như tuyết, bà căn bản là không phải người thứ nhất tới đây.

“Tôi phá đám gì hả, tôi chính là muốn làm rõ thôi, dưa hấu nhà cậu ta sao liền khác biệt với người khác”. Tính tình bướng bỉnh của ông cụ này cũng nổi lên.

“Khác biệt gì sao? Ăn ngon đó!”. Bác gái hắng giọng lớn giọng, nói xong liền cười ha ha lên, rất nhiều người trong đội ngũ cũng đều cười theo.

“Thật sự ăn ngon à?”. Ông cụ kia liền nói với La Mông: “Vậy cậu bổ thử trái đi”.

“Dưa hấu bự, bổ ra rồi không bán được”. La Mông biết ông cụ này hôm nay không làm rõ đầu đuôi ngọn nguồn chuyện này, ông ta là không định đi khỏi, vì thế liền chọn trái dưa hấu nhỏ chút, cầm dao gọt trái cây, rắc rắc rắc đâm lần góc độ, ở trên vỏ dưa cắt ra cái hình tam giác, lấy ngón tay móc ra, miếng vỏ dưa hấu kia liền bị moi ra rồi, bên trên còn mang theo một khối thịt dưa đỏ tươi.

“Ăn thử chút đi”. La Mông cắt thịt dưa xuống đưa cho ông cụ kia, vỏ dưa lắp lại vị trí cũ.

Ông cụ kia ăn một ngụm, lắc ngón tay liền chỉ chỉ trái dưa mới này: “Trái này, tôi mua, cậu chọn trái nữa cho tôi”.

“Hài, ông đây là không phải chen ngang hay sao?”.

“Được lắm ông già, chen ngang còn chen tới rất có trình độ”. Người xếp hàng phái sau liền bất mãn.

“Được rồi, xếp hàng thì xếp hàng”. Ông cụ vẫy vẫy tay, vẫy cánh tay già chân già liền đi phía sau đội ngũ, lúc này còn liên tục có người tới đây, thoáng trì hoãn chút, liền lại kéo dài thêm chút.

“Sao rồi? Thật ăn rất ngon hả?”. Nhóm ông cụ bà cụ đi cùng ông cụ này liền đều hỏi ông ta.

“Ăn thật ngon”. Ông cụ rất nghiêm túc gật đầu nói.

“Mùi vị ra sao?”. Có người không yên tâm, liền lại hỏi.

“Vị dưa hấu, vị dưa hấu chân chính”. Dưa hấu mà, chẳng lẽ còn có thể ăn vị dâu tây?

“Nè, mấy người nhanh chóng lại đây xếp hàng, lão Thiết nói dưa hấu nhà này ăn ngon, khẳng định không sai được”.

“Thật sự?”.

“Vậy tôi cũng mua trái ăn thử”. Liền thời gian ngắn ngủn như vậy, đội ngũ lại kéo dài thêm.

La Mông coi thời gian, còn chưa tới giờ, xem ra hôm nay người nào chậm chân, đều đừng nghĩ mua được dưa hấu. Chuyện này thật không thể trách anh, những người đó hiểu rõ tình huống của Đồng thành hơn so với anh, trước đó liền nói muốn tới quảng trường văn hóa bán dưa, những người đó như thế nào liền không nghĩ tới những ông cụ bà cụ này chứ?

Cố tình lúc này, chị gái vừa mới mua dưa lại làm rớt bể trái dưa hấu trên mặt đất. Chị gái này cũng là người mạnh mẽ, chạy chiếc xe đạp điện vác cái túi lại đây mua dưa, trong ba lô còn đựng trái dưa hấu bự, tay xe trái phải còn treo trái, chỗ để chân còn để trái, dùng dây buộc rất chặt, thật cũng không rớt được.

Mới vừa cô chính là một cái không cẩn thận, khiến xe nghiêng một chút, không chống ổn, trái dưa hấu của tay lái bên phải liền rớt xuống đất, bụp một tiếng bể thành mấy miếng, nước dưa hấu màu đỏ chảy ra, mùi dưa hấu trong veo bay đi ra ngoài thật xa.

Mấy người mở tiệm gần đó đi ngang qua, ngửi được mùi dưa hấu liền tới đây, đội ngũ lập tức lại kéo dài thật dài.

“Phía sau đừng xếp hàng nữa, xếp cũng không mua được”. La Mông liền hô lên với những người phía sau.

“Ông chủ, không đủ bán cậu liền bán ít đi chút cho họ, đừng ấn trái, hai ba trái cũng có thể mà”. Người phía sau liền chỉ chiêu cho La Mông.

“Dựa vào cái gì hả, bà đây giờ liền xếp hàng ở đây, lần tới nếu mấy người nếu muốn, cũng đến sớm một chút”. Người xếp hàng phía trước có thể để bọn họ làm như vậy sao?

“Ôi, bác gái này, sao bác lại ở đàng đó vậy? Mới nãy không phải đều mua qua rồi hay sao?”. Giữa đội ngũ liền có người chỉ vào bác gái phía sau, nói.

“…….”. Bác gái không hé răng, người ta làm bộ không có nghe thấy.

Đúng lúc này, cô bé trong đội ngũ liền hô: “Ôi, dưa hấu của ai vậy? Đều bị người ta ôm chạy rồi?”.

La Mông theo ánh mắt của cô bé liền thấy, quả nhiên, ở bên kia trong lùm cây, giấu mấy trái dưa hấu, không nhìn kỹ căn bản không nhìn thấy, lúc này người đàn ông trung niên quần áo lôi thôi đạp xe ba bánh đang bê dưa hấu lên trên xe của chính mình.

“Ông già ơi! Dưa hấu nhà mình bị người ta chôm rồi kìa!”. Bác gái bị nói xếp hàng lần liền lớn tiếng quát lên.

“Gì?”. Một ông bác xếp hàng ở phía trước cách đó không xa vừa nhìn, dưa hấu nhà mình bị người khác chôm rồi, vậy ông còn có thể làm sao chứ, “Hắc, ai lấy dưa hấu nhà tôi đó? Mau bỏ xuống cho tôi, trái hơn đồng đó, bắt được xử tử ngươi luôn”.

Nói xong liền đuổi theo, tên trộm kia vừa nhìn, dưa hấu còn lại cũng không cần, đạp xe ba bánh, chở trái dưa hấu bỏ chạy.

“Mình đi xem chút”. La Mông nói xong cũng chạy đuổi theo, ra khỏi quảng trường văn hóa này chính là đường cái lớn, hai người này người chạy người đuổi theo, cũng đừng để xảy ra chuyện gì, liền vì trái dưa hấu, không đáng giá.

Tên trộm kia cọt kẹt cọt kẹt đạp xe ở phía trước, miệng còn nói với ông bác, “Bác ơi, bác liền đừng đuổi theo nữa, liền trái dưa”. Gã vốn liền muốn trộm trái dưa hấu này về cho vợ con ăn thử chút, không nghĩ tới ông bác này còn đuổi theo không tha, đường cái lớn này, nếu xảy ra chuyện gì, vậy không phải tạo nghiệt hay sao?

“Liền trái dưa? Cậu như thế nào không tự mình mua đi? “. Ông bác hiển nhiên không phải cái loại người dễ dàng có thể thuyết phục này.

“Bọn cháu rất nghèo, dưa cân hai đồng rưỡi làm sao ăn nổi nha”. Người đàn ông đàng trước liền nói.

“Không ngờ cậu ngay cả giá đều dò la rồi, có phải đi loanh quanh ở phụ cận ở đàng kia đã lâu hay không? Liền nhìn chằm chằm mấy ông già bà già chúng tôi xuống tay! Cậu nha còn là người sao?”. Ông bác tức tối không chỗ phát tiết, đuổi lại đuổi không kịp, lấy giầy liền ném.

“Bác ơi, chúng ta vẫn là bỏ qua đi”. La Mông mang đôi dép lê chạy theo người này, khó khăn đuổi theo ông bác kia, dưới chân một cái lảo đảo, chậc, dép hư rồi.

Đây là buổi sáng hôm nay đặc biệt từ trong ngăn tủ tìm ra mang đó, thoạt nhìn không bắt mắt lắm, trước kia lúc mua còn tốn hơn ngàn của anh đó, đặc biệt giữ lại ở lúc mấu chốt dùng làm màu đó, còn chưa mang mấy lần đâu, liền hư rồi, liền vì đuổi theo trái dưa hấu kia.

Lúc này đang chạy, dép lê vừa hư, La Mông khẳng định phải té, ngay tại lúc mũi anh sắp đập trên mặt đất, La Mông chỉ cảm thấy sau lưng có người túm lấy anh, sau đó trước ngực căng thẳng, tiếng roẹt cái vang lên, áo sơ mi trên người cũng tiêu tùng luôn, giống như đôi dép lê kia, đây cũng không phải hàng rẻ tiền.

“Cậu không sao chứ?”. Tiếu Thụ Lâm có chút ngượng ngùng hỏi han, mới nãy gã hẳn là kéo cánh tay của La Mông, nhưng mà lúc đó gấp quá, đầu óc liền không kịp suy nghĩ, giơ tay liền hướng cái áo của cậu ta.

“Không sao”. La Mông cười cười: “Một cái áo áo sơ mi đổi một cái mũi, đáng giá”.

Tiếu Thụ Lâm chạy rất nhanh, xe ba bánh kia đạp đi, không chạy được bao xa, liền bị Tiếu Thụ Lâm đuổi kịp, dùng sức kéo ghi đông của xe ba bánh, xe ba bánh liền đụng lên bức tường, người đàn ông đạp xe kia cũng từ chỗ ngồi té xuống, sau đó rất nhanh lại bò lên, chính là xước chút da.

Ông bác kia thấy người bị ngăn lại rồi, cực kỳ kích động chạy đi lên liền giáo huấn thông suốt phen, xong rồi từ trên xe bê trái dưa hấu xuống, “Được rồi, cậu cũng không dễ dàng, trái dưa hấu kia liền mang về cho vợ con ăn đi”.

Ông bác kia cơn giận cũng phát tiết rồi, dưa hấu cũng ôm trở về trái, còn người kia cảm ơn rối rít, cuối cùng là thỏa mãn, sau đó ông bác quay người lại, vừa quay đầu lại liền nhìn đến bộ dạng chật vật của La Mông, “Cậu sao thành như vầy chứ?”.

“Không sao ạ”. La Mông vẫy vẫy tay, so đo cùng ông bác trẻ con làm gì chứ.

Dép lê không thể mang, La Mông liền thuận đường quẹo vào tiệm giày dép ven đường, mua một đôi dép lê nhựa đồng, về phần quần áo, rách thì rách, thật cũng không lộ thịt lắm, mặc đỡ đi, bán dưa hấu xong nói sau.

Chờ xe dưa hấu này bán xong, hai người đều mệt tới ra thân mồ hôi hôi rình, La Mông qua loa kéo vạt áo lau lau mồ hôi trên mặt, cưới nói với Tiếu Thụ Lâm: “Đi a, nhanh chóng tìm một chỗ tắm rửa đi”.

“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười, liền chạy xe tới khách sạn gần đó.

Nơi này trang hoàng còn thật xa hoa, hai người đậu xe tải giữa đống xe việt dã, sau đó liền ngông nghênh đi vào đại sảnh, đợi trước bàn lễ tân, La Mông vừa muốn bỏ tiền túi, liền bị Tiếu Thụ Lâm ngăn cản lại.

“Để tớ”. Tiếu Thụ Lâm lưu loát đưa ra chứng minh, lại trả tiền thuê phòng, sau đó đưa thẻ phòng cho La Mông, “Cậu đi lên trước đi”.

“Ừ”. La Mông cười cười, cũng không quản cô gái ở bàn lễ tân có phải có ánh mắt khác thường nhìn anh hay không.

La Mông tìm được phòng của bọn họ, đi vào trước mở máy lạnh lên, lại sung sướng hưởng hơi lạnh, chỉ chốc lát sau, Tiếu Thụ Lâm liền trở lại, tay trái cầm cái túi bự, bên trong là quần áo gã mua cho La Mông, tay phải ôm trái dưa hấu.

“Oa, cậu còn chừa lại trái nha”. Ban ngày mệt mỏi rồi, lại không có chuyện gì sướng hơn so với ăn dưa hấu.

“Ừ”. Đường nét khuôn mặt của Tiếu Thụ Lâm có chút căng thẳng.

“Cậu đi tắm trước, mình bỏ nó vào tủ lạnh trong bếp làm lạnh”.

Nửa giờ sau, Tiếu Thụ Lâm đã tắm rửa xong rồi, La Mông cũng ôm dưa hấu cầm muỗng trở lại rồi, hai người liền ngồi đối diện ở trên sàn nhà cạnh cái giường, từng miếng từng miếng ăn dưa hấu.

Chờ ăn tới không sai biệt lắm, La Mông quay đầu nhìn Tiếu Thụ Lâm, phát hiện Tiếu Thụ Lâm cũng đang nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, có cái gì đó hết sức căng thẳng, La Mông nhào qua hôn một cái, thơm thơm mát mát mùi dưa hấu.

Chỉ cần một chút đốm lửa, hai thân thể đói khát này liền không thể ức chế bốc cháy lên, bọn họ giống như dã thú lăn lộn trên mặt đất, gặm cắn thân thể của đối phương, xé rách quần áo vướng bận…….

“A……”. Tiếu Thụ Lâm khó nhịn thở gấp gáp, môi lưỡi của La Mông tựa như ngọn lửa, từng chút từng chút đốt cả người gã, rõ ràng biết tiếp tục như vậy là không đúng, nhưng mà sảng khoái và sung sướng cực hạn như vậy làm cho gã nhịn không được bị hút vào, tùy ý chính mình cùng La Mông cùng nhau bốc cháy, quay cuồng.

Vực sâu của dục vọng không có đáy, thân thể trẻ tuổi từ buổi sáng dây dưa tới buổi tối, cho tới khi hai người đều sức cùng lực kiệt, La Mông còn chưa thỏa mãn từng chút từng chút hôn sau ót của Tiếu Thụ Lâm.

Nơi này là khu vực mẫn cảm của Tiếu Thụ Lâm, tại lúc tình cảm mãnh liệt đang nồng, chỉ cần La Mông dâm dê liếm sau ót của Tiếu Thụ Lâm, người đàn ông cao to này sẽ giống như con mèo nheo mắt lại, phát ra nức nở khó nhịn, có đôi khi thậm chí còn có thể vong tình đong đưa vòng eo mềm dẻo hữu lực của cậu ta……..

“Cút”. Tiếu Thụ Lâm chưa bao giờ biết, định lực của chính mình lại kém như vậy, bị sờ mấy cái hôn mấy cái liền mặc người ta xâm lược, sự tình phát triển cùng dự đoán trước kia của gã rất không giống nhau, lúc này gã vẫn là có chút không tiếp nhận được.

“Tắm rửa trước một cái lại ngủ”. Lại hôn hôn bả vai của Tiếu Thụ Lâm, La Mông xuống giường tới phòng tắm xả nước, nếu có thể, anh một khắc cũng không muốn tách khỏi người này.

“Lão tử tự tự mình tắm”. Lúc tắm rửa, Tiếu Thụ Lâm lại cảm giác được nguy hiểm, nhưng mà đã quá muộn rồi, trong thân thể gã cất giấu một cái lại một cái chốt mở của dục vọng, La Mông luôn có thể chuẩn xác tìm được vị trí của chúng nó, sau đó không lưu tình chút nào toàn bộ mở ra, còn lại, cũng chỉ có trầm mê vô tận.

Hơi nước trong phòng tắm mù mịt, người đàn ông dồn dập thở dốc, khó nhịn rên rỉ, bọt nước văng khắp nơi bắn vào trên người gã, sau đó dọc theo dọc theo đường cong cơ thể tràn ngập lực lượng chậm rãi trựt xuống……. Hết thảy của hết thảy, đều tràn ngập cảm quan của La Mông, chỉ cảm thấy Tiếu Thụ Lâm trước mặt đẹp không thể tưởng tượng nổi, làm cho anh nhịn không được muốn càng nhiều……..

Tác giả thiệt là ác mà, sau chương mới có H, mà không thèm tả chi tiết gì hết, có mấy câu là xong mịa màn H của anh giai rồi, nguyền rủa tác giả a!!!!!

Bắt đầu từ chương này anh đã xác định tình êu dánh cho nhau rồi nhé, Mèo sẽ đổi xưng hô giữa anh thành tớ vs cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio