Nguyệt Hạ Triền Miên

chương 137

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lửa cháy rất mạnh, y phục của mấy người vốn ướt đẫm rất nhanh được hong khô, ngọn lửa hừng hực sơn động chiếu sáng hắc ám, cũng bị xua tan hàn ý đến xương.

Nhưng mà, đối với Tư Không Vịnh Dạ mà nói, vẫn là chậm.

Từ lúc vào sơn động, Tư Không Vịnh Dạ liên tục hắt xì, nước mũi trên cái mũi xinh xắn tuy rằng thực đáng yêu, nhưng cũng làm cho Tư Không Viêm Lưu vô cùng đau lòng.

Lúc hong khô y phục cho Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu thử độ ấm trên người y.

Chạm tay vào thấy nóng dọa người, quả nhiên mắc một trận mưa, Tư Không Vịnh Dạ đã phát sốt .

Bất đắc dĩ ôm y vào trong lòng, Tư Không Viêm Lưu không khỏi cảm thán, thân thể Tư Không Vịnh Dạ thật sự là quá kém .

Đưa tay để phía sau lưng y, Tư Không Viêm Lưu chuyển vận nội lực vào trong cơ thể y.

Từ lúc giải huyết cổ của Tư Không Viêm Sanh về sau, Tư Không Vịnh Dạ đối nội lực bên ngoài chuyển vận vào không hề bài xích, đây cũng là Tư Không Viêm Lưu trong lúc lơ đãng phát hiện, lúc ấy còn hưng phấn muốn chết, coi như là trong họa có phúc đi.

Theo nội lực chuyển vận càng ngày càng nhiều, đỉnh đầu Tư Không Vịnh Dạ bắt đầu bốc lên từng đợt khói trắng, cũng cảm giác thoải mái hơn nhiều , im lặng lui vào trong lòng Tư Không Viêm Lưu nhắm mắt dưỡng thần.

Mấy người im lặng ngồi trước đống lửa, lẳng lặng nhìn ngọn lửa màu cam hừng hực thiêu đốt, cũng không ai mở miệng nói chuyện, trong sơn động chỉ còn lại có tiếng củi gỗ cháy bùm bùm.

Không biết qua bao lâu, Mã Nhược Phàm đột nhiên đứng dậy, “Ta đi ra ngoài tìm chút đồ ăn.”

Thượng Quan Lưu Hiên giữ chặt tay hắn: “Ta cũng đi.”

Tư Không Viêm Lưu thản nhiên nhìn bọn họ liếc mắt một cái: “Ân, cẩn thận một chút.”

Hai người gật gật đầu, ra khỏi sơn động.

Hai người này lúc đi vẫn còn là ban ngày, đến gần hoàng hôn mới trở về.

“Sao lại đi lâu như vậy?” Nhìn hai người vẻ mặt mỏi mệt, Tư Không Viêm Lưu có chút lo lắng hỏi.

Mã Nhược Phàm một tay lấy con lợn rừng trên vai ném xuống đất, vỗ vỗ bả vai bị ép tới đau nhức: “Động vật vùng phụ cận ít đến đáng thương, chúng thần vòng vo nửa ngày chỉ phát hiện một con lợn rừng này.”

Tư Không Viêm Lưu im lặng không nói, khóe miệng lại đột nhiên gợi lên một độ cung ấm áp, kỳ thật … ngẫu nhiên thử cuộc sống như vậy cũng không tồi lắm.

Dùng gỗ làm một cái giá đơn giản, Mã Nhược Phàm cùng Thượng Quan Lưu Hiên cạo hết lông lợn rừng, đặt con lợn đã bỏ sạch nội tạng để lên trên lửa.

Mùi thịt nướng rất nhanh tràn ngập trong sơn động, vô cùng khiêu khích mấy con sâu đói trong bụng mọi, mấy người bụng đói kêu vang bất động thanh sắc nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt trông mong nhìn thấy lợn rừng đang dần chín.

“Phụ hoàng, thơm quá a.”

Hương khí nồng hơn làm tỉnh Tư Không Vịnh Dạ đang ngủ mơ, nhìn thấy da vàng rực rỡ của lợn rừng bị nướng, Tư Không Vịnh Dạ nguyên bản vô tình lập tức mắt phiếm lục quang.

Tư Không Viêm Lưu nhất thời buồn cười, đưa tay lau nước miếng ở khóe miệng y không cẩn thận chảy xuống: “Đồ tham ăn, nước miếng chảy xuống cũng không biết.”

Tư Không Vịnh Dạ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng che miệng mình, vẻ mặt quẫn bách….

Mã Nhược Phàm cùng Thượng Quan Lưu Hiên đều là cười sáng lạn, nhưng thật ra Dạ Minh, toàn bộ lực chú ý của nó đều đặt trên người Dịch Thanh Phong, vẫn chằm chằm theo dõi hắn, làm hắn cả người sợ hãi.

Món ăn thôn quê không hổ là món ăn thôn quê, hương vị so với chăn nuôi bình thường cũng ngon hơn nhiều, từng ngụm từng ngụm nuốt thịt lợn rừng mỹ vị, mấy người cắn miếng lớn ăn, ăn miệng đầy là mỡ, hoàn toàn quẳng hình tượng gì đó qua một bên.

Lợn rừng rất lớn, cho nên cho dù bọn họ ăn no thì cũng còn dư dả, nhưng mà bọn họ vẫn như đang chiến đấu, ăn như lang thôn hổ yết.

“Ăn ngon thật a!” Gối lên đùi Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Vịnh Dạ ăn no sờ sờ bị cái bụng tròn vo, cảm thán nói.

Tư Không Viêm Lưu bị ngữ khí của y như lão nhân làm cho tức cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi y, tức giận nói: “Mới vừa ăn no liền ngủ, cẩn thận biến thành heo.”

Tư Không Vịnh Dạ bắt lấy tay hắn, ngẩng đầu lên, đối hắn nháy mắt mấy cái: “Có heo anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như ta sao?” Dứt lời, còn giả bộ cho hắn một cái nhìn mị nhãn.

Tư Không Viêm Lưu nhất thời một trận ác hàn: “Nói năng ngọt xớt như vậy, là ai dạy ngươi?”

Sau đó, ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía Thượng Quan Lưu Hiên đang để tay lên người Mã Nhược Phàm, ăn nhiều đậu hủ, yên lặng nhìn gã.

Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời ôm cánh tay, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị: “Nhìn ta gì chứ? Người khiêm tốn như ta, không có khả năng dạy y loại sự tình này.” Dứt lời, cánh tay càng làm càn tham nhập vào bên trong áo Mã Nhược Phàm, rà qua rà lại trên ngực rắn chắc của hắn, thủ pháp tương đương hạ lưu.

Mọi người khóe mắt nhất thời có chút run rẩy.

Mã Nhược Phàm gân xanh thái dương hiện lên, tay phải nắm chặt thành nắm tay, ngón tay vì dùng sức quá mức mà rung rung.

“Không cần lúc khiếm nhã trước mặt người khác, lại làm ra vẻ mặt đứng đắn như vậy •••” Mã Nhược Phàm nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói, hung hăng một quyền đấm về phía Thượng Quan Lưu Hiên.

Thượng Quan Lưu Hiên một phen cầm tay hắn, thuận thế khom người, trực tiếp đẩy hắn ngã trên mặt đất, thân thể đè lên: “Ngạch, cưng à, ngươi rất thô bạo , đây không phải là ‘ thê tử ’ tốt nga.”

Dứt lời, liền bắt đầu làm vài hoạt động không nên làm.

“Khụ khụ.” Đúng lúc này, Tư Không Vịnh Dạ có chút ngượng ngùng ho khan thật mạnh vài tiếng.

Mã Nhược Phàm mặt đỏ lên, cũng không biết sức lực từ đâu ra, một cước đá văng Thượng Quan Lưu Hiên khí lực lớn hơn hắn rất nhiều.

Tư Không Vịnh Dạ có chút ngượng ngùng quay mặt đi, ánh mắt lóe ra, lại bị Tư Không Viêm Lưu một phen ôm vào trong ngực.

Tư Không Vịnh Dạ bị hoảng sợ, còn tưởng rằng Tư Không Viêm Lưu cũng muốn giống Thượng Quan Lưu Hiên, trước mặt mọi người đùa giỡn lưu manh, bối rối giãy dụa lên: “Phụ … phụ hoàng, người muốn làm gì, mau … mau thả ta ra!”

Tư Không Viêm Lưu buông y ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn gương mặt y thập phần cảnh giác: “Vịnh Dạ, ngươi cho là phụ hoàng sẽ làm gì ngươi!”

Tư Không Vịnh Dạ mặt đỏ thành một mảnh: “Ai biết a.” Ngươi lão nam nhân biến thái này … đương nhiên, một câu sau y không dám nói ra, y cũng không muốn bị Tư Không Viêm Lưu ngay tại chỗ tử hình.

Tư Không Viêm Lưu nhướn mi lên, lại ôm y vào lòng, cường thế ôm lấy y.

Tư Không Vịnh Dạ tự nhiên lại giãy dụa, lại bị Tư Không Viêm Lưu dùng sức gõ đỉnh đầu: “Đừng nhúc nhích, nếu không phụ hoàng không chừng thật sự sẽ làm ra chuyện gì đó.”

Tư Không Vịnh Dạ thân thể cứng đờ, không dám lộn xộn nữa, bởi vì y phi thường rõ ràng cảm giác được, vật thể cứng rắn dưới thân nam nhân rục rịch.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút muốn khóc, nam nhân này, sao ở chỗ tóc bay rối sự mà cũng thế này a, không một chút tiết tháo.

Thế nhưng, chuyện làm cho y lo lắng lại trước sau không có phát sinh, Tư Không Viêm Lưu vẫn lẳng lặng ôm y, cằm cọ qua cọ lại trên đỉnh đầu y, không có hành vi rõ ràng gì.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lập tức khóe miệng nổi lên một nụ cười mỉm, nam nhân này làm nũng, thật đúng là một đại hình khuyển dính người mà.

Mà ở góc khác, Mã Nhược Phàm cũng bị Thượng Quan đại lưu manh cường ngạnh ôm vào lòng, không thể động đậy, tuy rằng cảm giác mất mặt, nhưng chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Bốn người song song đối đối, ấp ấp ôm ôm, rất ngọt ngào, dáng vẻ làm người ngoài ao ước.

Đương nhiên, người ngoài kia chỉ có mình Dạ Minh •••

Ngậm một ngón tay, Dạ Minh trông mong nhìn bốn người bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.

Mà tiểu mĩ nam băng sơn Dịch Thanh Phong lại là hai tay khoanh lại, dựa trên vách tường, nhắm mắt dưỡng thần, đối với bọn họ hoàn toàn phòng thủ, nhưng không biết vì cái gì, mặt có điểm hồng, có lẽ là bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt kia làm nổi bật đi, nói tóm lại, tuấn mỹ kinh người.

Dạ Minh quay đầu, nhất thời ngắm trơ ra.

Tuy rằng trong óc rất đơn giản, nhưng là giờ phút này nó cũng hiểu được Dịch Thanh Phong nhìn tốt như thế nào, đương nhiên nó không hiểu ngôn ngữ gì, chỉ là cảm giác đầu tiên hiện ra trong đầu thôi.

Giống như muốn ôm hắn một cái nga •••

Dạ Minh chớp chớp đôi mắt to như nước trong veo.

Tâm động không bằng hành động, Dạ Minh cười sáng lạn, lén lút từ từ tiến qua.

Dịch Thanh Phong phi thường cảnh giác, lúc nó vừa mới có động tác, liền mở mắt.

“Ngươi muốn làm gì?” Dịch Thanh Phong lạnh lùng theo dõi nó.

Dạ Minh tất nhiên là nghe không hiểu hắn nói, nghiêng đầu, vẻ mặt Bảo Bảo tò mò.

Dịch Thanh Phong nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, hắn thật sự là không thể chịu đựng được một đại nam hài hơn mười tuổi làm ra biểu tình đồng trĩ như vậy.

Tuy rằng, thực đáng yêu •••

Thấy Dịch Thanh Phong không có phản ứng, Dạ Minh khóe miệng dần dần căng ra, lộ ra hàm răng sắp xếp chỉnh tề mà trắng nõn.

Nụ cười thật sáng lạn.

Dịch Thanh Phong nội tâm nổ lớn, lập tức bị phản ứng của chính mình vừa rồi làm hoảng sợ.

Hết chương thứ một trăm ba mươi tám

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio