Tay phải che ngực mình, Dịch Thanh Phong làm bộ như không để ý chút nào quay đầu đi, nội tâm lại như thủy triều dâng lên mãnh liệt mênh mông.
Tại sao vừa rồi lại có cảm giác tim đập thật nhanh?
Ngơ ngác nhìn ngọn lửa trước mắt dồn dập cháy lên, Dịch Thanh Phong cảm giác thập phần bối rối.
Dạ Minh thấy hắn ngây người không có phản ứng, liền thử bò qua, kể từ lần nó “cường hôn” Dịch Thanh Phong, đối phương liền đối với nó đề phòng rất lợi hại, chỉ cần nó tới gần một chút, ngay lập tức sẽ bị hung hăng giáo huấn ngay.
Dịch Thanh Phong không có võ công, nhưng là khí lực lớn ngoài dự đoán của mọi người, lúc “ẩu đả” với Dạ Minh lại không lưu tình chút nào. Cho nên, sau vài lần nếm qua nắm tay của hắn, Dạ Minh cũng không dám tùy tiện tới gần hắn nữa.
Thế nhưng hiện tại, thèm nhỏ dãi “sắc đẹp” của Dịch Thanh Phong, Dạ Minh lại không sợ chết tới gần, ví dụ điển hình cho sẹo lành thì quên đau.
Dịch Thanh Phong đột nhiên phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn về phía Dạ Minh.
Dạ Minh bị ánh mắt sắc bén của hắn hoảng sợ, cánh tay đang giơ lên định chạm vào hắn cũng dừng giữa không khí.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Dịch Thanh Phong ánh mắt đột nhiên biến lạnh.
Dạ Minh sợ hãi nhìn hắn, giống như một tiểu sủng vật thật cẩn thận e ngại chủ nhân thoạt nhìn thập phần đáng yêu.
Dịch Thanh Phong ngưng mi, bất động thanh sắc nhích thân người ra xa một chút.
Động tác này, làm cho Dạ Minh có chút sinh khí.
Nó rõ ràng thích Dịch Thanh Phong như vậy, đối phương lại tuyệt không cảm kích, tuy rằng trong đầu rất đơn giản, nhưng nó cũng có thể hiểu được việc này.
Dịch Thanh Phong ghét nó.
Điều này làm cho nó cảm giác thực chán nản.
Trong cơn giận dữ, Dạ Minh dứt khoát trực tiếp nhào vào trong lòng Dịch Thanh Phong, hai tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn thẳng Dịch Thanh Phong.
Nó đang giận lẫy, cũng là đang khiêu khích.
Cảm giác được thân thể thiếu niên gầy gò trong lòng phát ra nhiệt độ, thân thể Dịch Thanh Phong cứng đờ, theo bản năng muốn đẩy nó ra, nhưng mà lúc này Dạ Minh giống như là muốn cùng hắn phân cao thấp vậy, hai tay liều mạng ôm cổ hắn.
Dịch Thanh Phong không dám dùng lực mạnh, hắn sợ làm bị thương Dạ Minh, thế nhưng mà trường hợp như vậy làm cho hắn cảm giác rất không thoải mái, hắn phi thường chán ghét người khác tùy tiện đụng vào thân thể hắn.
Hai người cứ như vậy giằng co không thôi, không khí có chút xấu hổ.
Thấy Dịch Thanh Phong không hề giãy dụa, Dạ Minh vừa lòng nở nụ cười, chôn đầu vào cần cổ hắn, giống như mèo nhỏ cọ tới cọ lui, đây là cách trước giờ nó vẫn làm nũng.
Chính là động tác vô cùng thân thiết như vậy làm cho Dịch Thanh Phong khổ không nói nổi.
Dạ Minh hô hấp cực nóng phun trên cần cổ Dịch Thanh Phong, cảm giác ấm áp hơi hơi ẩm ướt kia rõ ràng như thế, thân thể Dịch Thanh Phong nóng lên, nơi nào đó trên cơ thể tức khắc có phản ứng không nên.
Song, Dạ Minh đơn thuần vẫn là không hề có cảm giác gì, vẫn vẫn ở trong lòng hắn cọ đến cọ đi không ngừng, chỉ là có chút kỳ quái có cái gì đó ngẩng ngẩng chạm vào bụng mình, vì thế, nó vươn tay, hướng nơi đó chộp tới. . .
Dịch Thanh Phong hít một hơi lãnh khí, theo bản năng đẩy Dạ Minh ra.
Dạ Minh bất ngờ không kịp phòng bị, thân thể không có cách nào bảo trì cân bằng, ngã ngửa về phía sau, theo bản năng bắt được áo Dịch Thanh Phong.
Dịch Thanh Phong bị chuyện vừa rồi khuấy đầu óc loạn xà ngầu, không có chú ý tới động tác của Dạ Minh, bị nó trực tiếp kéo xuống, gục trên người Dạ Minh, hai người ngã thật mạnh trên mặt đất.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Dịch Thanh Phong phẫn nộ từ Dạ Minh trên người bật dậy, hai tay chống hai bên sườn nó, nhẹ nhàng ở phía trên thân thể nó, giận dữ gào lên.
Dạ Minh lưng nện vào nền đá cứng rắn, đau nước mắt lưng tròng, bị hắn rống như vậy, nhất thời cảm giác thập phần ủy khuất, liền khóc ầm lên.
Dịch Thanh Phong nhất thời luống cuống, Dạ Minh khóc phi thường đáng thương, làm cho hắn có loại cảm giác đang khi dễ kẻ yếu, tuy rằng thực oan uổng, nhưng hắn cũng chỉ có thể không nề hà, lại không biết nên dỗ nó thế nào, đành phải bế tắc ở yên một chỗ.
Trường hợp thập phần khôi hài.
Thêm nữa, hắn không chú ý tới, tư thế hắn ở trên người Dạ Minh đen tối đến mức nào.
“Khụ phụt.” Phi thường không hợp lúc, Tư Không Vịnh Dạ lại ho phun ra.
Dịch Thanh Phong nội tâm chấn động, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Quả nhiên. . . . . .
Nhìn thấy mấy người kia vẻ mặt tươi cười đen tối, Dịch Thanh Phong nhất thời có loại xúc động muốn nổi quạo.
Mấy người tươi cười nhất thời càng thêm đãng hơn, đương nhiên, trừ Mã Nhược Phàm luôn nghiêm trang.
Trên trán gân xanh thình thịch nhảy lên, Dịch Thanh Phong cực nhanh đứng dậy, vẻ mặt khốc khốc tiêu sái đến phía khác của đống lửa, không thèm để ý đến bọn họ nữa.
Dạ Minh muốn bò qua, bị biểu tình hắn hung thần ác sát dọa lùi lại, nhất thời đáng thương cuộn tròn, vẻ mặt ai oán nhìn hắn, giống như một tiểu động vật đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ.
Dịch Thanh Phong bất động thanh sắc nhắm mắt, không nhìn nó.
Biết cá tính Dịch Thanh Phong không được tự nhiên, mấy người kia cũng không nói gì nữa , chỉ là vẻ mặt đồng tình nhìn Dạ Minh.
Không khí an tĩnh lại, mọi người im lặng ngồi một chỗ, ngơ ngác nghĩ chuyện chính mình.
Trời đã tối rồi.
Có lẽ là bởi vì nội lực Tư Không Viêm Lưu tác dụng, Tư Không Vịnh Dạ cảm mạo rất nhanh đỡ hơn, mệt mỏi, liền dựa vào ngực Tư Không Viêm Lưu ngủ.
Tư Không Viêm Lưu sờ sờ lưng y, khóe miệng gợi lên một tươi cười thản nhiên.
Ngọn lửa dần tắt, mấy người đã mệt mỏi không chịu nổi rốt cuộc không thể chống đỡ, toàn bộ đều im lặng ngủ say.
Cả sơn động nhất thời chỉ còn một mảnh tĩnh mịch, im lặng đến chỉ còn nghe tiếng hít thở của bọn họ rất có nhịp.
Hài hòa như thế.
Sáng sớm, ánh rạng đông lặng yên dâng lên, xuyên qua cửa động bị lá che chắn chiếu vào trong sơn động, cắt ra thành nhiều mảnh trên đất.
Tư Không Viêm Lưu tỉnh lại tỉnh lại.
Nhẹ tay nhẹ chân đặt Tư Không Vịnh Dạ trong lòng xuống đất, Tư Không Viêm Lưu đi ra ngoài sơn động.
Đắm chìm dưới dương quang sáng sớm, Tư Không Viêm Lưu thích ý nheo mắt lại.
“Hoàng Thượng, ngài không ngủ thêm chút nữa sao?” Phía sau, thanh âm Mã Nhược Phàm cung kính vang lên. Vừa rồi Tư Không Viêm Lưu có động tác, hắn liền tỉnh lại, vì thế liền đi ra theo.
Tư Không Viêm Lưu đầu cũng không quay: “Không cần.” Ngữ khí mang theo mỉm cười, hiển nhiên giờ phút này tâm tình không tồi.
“Đúng rồi, giờ không cần đánh thức bọn họ, ra ngoài săn thú trước đi.” Tư Không Viêm Lưu xoay xoay bả vai: “Đã lâu không đi săn , ta nghĩ muốn vận động trước.”
Mã Nhược Phàm gật gật đầu: “Dạ, Hoàng Thượng.”
Tư Không Viêm Lưu một lần đi săn này, liền có thu hoạch lớn.
Võ công hắn phi thường thâm hậu, hơn nữa rất có chiến lược, vừa ra tay, liền trực tiếp bắt được đại hình động vật đơn lẻ, hơn nữa cơ hồ không tốn khí lực gì nhiều lắm, chỉ là dùng kế khiến chúng nó tàn sát lẫn nhau, hắn cùng Mã Nhược Phàm một bên ngư ông đắc lợi.
Đương nhiên, bọn họ chỉ cần một là đủ rồi, vì thế liền chỉ lựa chọn dã lộc hương vị ngon nhất, thả chạy mấy động vật bị thương nặng khác.
“Hoàng Thượng, người thật lợi hại a! Vi thần bội phục.” Đem con hươu bị cắt đứt cổ họng đặt lên vai, Mã Nhược Phàm khen nói, không phải vuốt mông ngựa, mà là khen ngợi phát ra từ nội tâm.
Tư Không Viêm Lưu mỉm cười: “Đi thôi, bọn họ chỉ sợ đã tỉnh. Lúc chúng ta đi không nói cho bọn họ, chỉ sợ bọn họ đang lo lắng cho chúng ta .”
Mã Nhược Phàm gật gật đầu: “Dạ, Hoàng Thượng.”
“Chỉ sợ, các ngươi ai cũng đi không được .” Đột ngột thanh âm đột nhiên từ bên cạnh truyền tới, ngữ điệu có chút quái dị, nhưng là ngôn ngữ vẫn là ngôn ngữ thông dụng của Đại Hoa triều.
Chỉ thấy, một đám nam nhân thân hình cao lớn từ rừng rậm đi ra, thân da thú chế thành quần áo, tóc tai bù xù đại đa số đều thực tục tằng.
Tên thủ lĩnh, lại là một thân da hổ thưởng mắt, trên mặt còn có không biết dùng thuốc màu gì vẽ những vạch ngang, đỏ tươi chói mắt.
Điển hình cách ăn mặc của cư dân nguyên thủy.
Quanh đây có người. Hơn nữa, có vẻ không phải thân thiết gì. . .
Tư Không Viêm Lưu nội tâm căng thẳng, vậy Vịnh Dạ bọn họ. . .
“Phụ. . . Phụ thân, ” đang lúc Tư Không Viêm Lưu lo lắng an nguy mấy người Tư Không Vịnh Dạ thì, trong đám người truyền ra thanh âm hắn vô cùng quen thuộc, ngữ khí mang theo một tia kinh hoảng.
Tư Không Viêm Lưu thân thể chấn động, từ đám người rậm rạp, thấy bên trong có mấy người bị trói chặt, mà Tư Không Vịnh Dạ là một trong số đó.
Hết chương thứ một trăm ba mươi tám