Trương Thanh vô tri vô giác đi trên đường, cả người như mất hồn mất vía. Thời điểm Vương Giang Dân lái xe đi ngang qua bên người Trương Thanh, bấm còi mấy hồi nhưng Trương Thanh đều không đáp lại, cứ như vậy cúi đầu, vô định bước đi về phía trước.
Vương Giang Dân đạp cần ga, xe dừng ở bên người Trương Thanh, đưa đầu ra lớn tiếng kêu một câu: "Anh Thanh!"
Trương Thanh lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Vương Giang Dân. Vương Giang Dân bị sắc mặt xanh nhợt u tối của y dọa sợ, vội vàng từ trên xe bước xuống, đi tới bên cạnh.
"Sao thế? Anh Thanh, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Trương Thanh ngẩng đầu nhìn Vương Giang Dân, trong mắt cũng không có tiêu cự, nhìn Vương Giang Dân mờ mịt kêu: "A Tĩnh... A Tĩnh..."
Vương Giang Dân thấy y tinh thần không tốt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Anh Thanh, lên xe trước đi, em đưa đưa trở về, gọi điện cho A Tĩnh."
Vương Giang Dân đỡ Trương Thanh lên xe, một đường tăng tốc độ lái về ngôi nhà gạch đỏ, đỡ y ngồi xuống trên ghế sofa, Vương Giang Dân lại đi tới phòng bếp rót ly nước cho Trương Thanh, trong lúc vô tình liếc qua ba cái chén trên bếp, dưới chân hơi dừng một chút, lúc này mới ra khỏi phòng bếp.
"Anh Thanh, tới, uống ly nước nóng trước đi, em gọi điện cho A Tĩnh."
Trương Thanh không có phản ứng gì, Vương Giang Dân đỡ tay y, đem ly nước nhét vào trong tay y. Nước rất ấm áp, Trương Thanh cúi đầu nhìn một chút, lại nhìn Vương Giang Dân, giật giật môi nói một tiếng: "Cám ơn."
Vương Giang Dân cầm điện thoại di động, cười lắc đầu, điện thoại vang lên chừng mấy tiếng, lại không có người tiếp.
"Tĩnh Tĩnh có thể là đang dạy học, điện thoại di động không có ai nghe, chờ lát nữa ta gọi lại đi."
"Không cần đâu." Trương Thanh lộ ra một nụ cười tái nhợt, "Tôi cũng không có chuyện gì tìm nó, vẫn là để cho nó an tâm dạy học đi."
Vương Giang Dân mím môi, nghiêm mặt nói: "Anh Thanh, có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không?"
"Không có..."
Trương Thanh nói xong mới phát hiện mình trả lời quá nhanh, ánh mắt Vương Giang Dân nhìn chằm chằm vào y, nụ cười trên mặt Trương Thanh cứng đờ, dời mắt đi chỗ khác, giơ lên ly nước làm bộ uống nước.
Vương Giang Dân cũng không buông tha, anh đi tới bên người Trương Thanh ngồi xuống, nói: "Anh Thanh, không cần cái gì cũng giấu ở trong lòng, có cái gì thì anh có thể nói với em mà, coi như chỉ là bạn bè tâm sự tán gẫu với nhau đôi câu, cũng rất bình thường mà không phải sao?"
Trương Thanh vểnh môi, vẫn không nói chuyện.
"Anh Thanh, " Vương Giang Dân hít một hơi thật sâu, "Anh có biết hay không, có lúc anh quá lệ thuộc vào Tĩnh Tĩnh. Anh là ba nó không sai, nhưng mà giữa anh và Tĩnh Tĩnh thì ngược lại, chính anh lại cần thằng bé nhiều hơn thằng bé cần anh."
"Nó cũng cần tôi, " Trương Thanh phản bác, "Tôi là ba nó, nó cũng cần tôi."
"Nhưng nó trưởng thành rồi thì sẽ gặp được người nó thích, sẽ cùng người khác xây dựng một gia đình, cũng sẽ có đứa con thuộc về mình, đến lúc đó, dù nó có đối xử tốt với anh đến thế nào đi nữa thì sẽ có ngày có lòng nhưng không đủ lực."
Vương Giang Dân nói vẫn chỉ là sau này, nhưng mà anh không biết, Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ đã có con cùng người yêu rồi, những lời này của anh không nghi ngờ đả kích Trương Thanh vô cùng lớn, ánh mắt Trương Thanh đỏ ửng.
Vương Giang Dân hai tay nắm chặt, khẩn trương nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói với người trước mặt: "Anh Thanh, thật ra thì anh hoàn toàn có thể... Có thể tìm một người nữa, một người nguyện ý bầu bạn với anh suốt đời, người ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi anh, vĩnh viễn đều ở bên cạnh anh, từ thể xác lẫn tâm can đều trao hết cho anh."
Trương Thanh lắc đầu: "Sẽ không, sẽ không có người như vậy..."
"Anh không thử một chút thì làm sao biết là không có? Anh Thanh, anh cho tới bây giờ cũng chưa có thử mở ra cánh cửa trái tim mình, lại làm sao biết được không có ai nguyện ý bước vào?" Vương Giang Dân có chút nóng nảy kéo cánh tay Trương Thanh, để cho y đối mặt với mình.
Trương Thanh bởi vì đụng chạm của Vương Giang Dân mà trong lòng không nhịn được run lên. Y nhìn Vương Giang Dân, thần sắc phức tạp. Vương Giang Dân cảm thấy mình cho tới bây giờ cũng không hiểu được Trương Thanh, rõ ràng là một người sạch sẽ, trong sáng như thế, nhưng duy chỉ có đôi mắt này, Vương Giang Dân cho tới bây giờ cũng không hiểu nổi, không phải quá sâu thẳm mà là quá mức bi thương.
"Anh Thanh, anh rốt cuộc... khổ sở vì cái gì?"
Trương Thanh lắc đầu: "Tôi không phải khổ sở..."
"Không phải khổ sở vậy là cái gì?"
Là sợ, Trương Thanh không có nói ra, mà thái độ y như vậy, đối với Vương Giang Dân không thể nghi ngờ cũng là một loại tổn thương.
"Anh Thanh..." Thanh âm Vương Giang Dân khàn khàn, hai tay bắt lấy hai cánh tay Trương Thanh, cúi đầu mặt đầy thất bại."Anh Thanh, anh biết rất rõ mà,anh biết em đối với anh..."
"A Dân!"
Trương Thanh hốt hoảng ngăn cản Vương Giang Dân, hy vọng anh đừng nói nữa, Vương Giang Dân lần này giống như đã quyết tâm rồi, cắn răng nói ra khỏi miệng.
"Em thích anh, đã nhiều năm như vậy nhưng em không có cách nào quên được anh. Anh có biết hay không, viết thư cho anh là lúc em thống khổ nhất, cũng là lúc ngọt ngào nhất, bởi vì em có thể len lén giấu đi tâm tư của mình trong thư. Em khát vọng anh phát hiện ra chúng lại vừa sợ bị anh phát hiện, em sợ anh cảm thấy chán ghét em, cảm thấy em giống như một..." Hai chữ biến thái, Vương Giang Dân không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Trương Thanh cảm giác khí lực mình như bị rút cạn, khi Vương Giang Dân nói hai chữ "thích anh" nói ra khỏi miệng, Vương Giang Dân cũng không có phát hiện ra sắc mặt Trương Thanh còn thảm hơn vừa nãy.
"Anh Thanh, cho em một cơ hội để em chiếu cố anh, có được hay không?"
Vương Giang Dân đưa tay, vuốt ve mặt Trương Thanh, trong mắt mang thâm tình.
"Anh Thanh... Cũng cho chính anh một lần cơ hội, có được hay không?"
Trương Thanh cả người đều run lẩy bẩy, y giật giật môi lại không thể phát ra âm thanh. Vương Giang Dân đến gần y, anh muốn hôn y, vẫn luôn muốn, rất muốn rất muốn.
Lúc môi hai người gần như là dán lên nhau, Trương Thanh bỗng nhiên kêu một tiếng: "A Dân."
Vương Giang Dân ngừng động tác một lát, trực giác nói Trương Thanh tựa hồ có lời muốn nói, anh miễn cưỡng kéo dài khoảng cách giữa hai đôi môi, dịu dàng mỉm cười.
"Thế nào?"
"Ba cậu sẽ đồng ý cho cậu ở bên một người đàn ông sao? Anh chị cậu sẽ tiếp nhận một người em dâu là đàn ông sao? Bọn họ biết... cậu thích đàn ông sao?"
Ba cái tại sao, trong nháy mắt khiến Vương Giang Dân thay đổi sắc mặt, anh há miệng: "Anh Thanh, em..."
Em cái gì, anh không nói ra miệng.
Trương Thanh cười một tiếng, sắc mặt tái nhợt gần như là trong suốt.
"A Dân, thật ra thì cậu cái gì cũng không có chuẩn bị, nói với tôi như vậy là bởi vì trong lòng cậu cũng rõ ràng, một khi cùng cha mẹ ngửa bài hết thảy đều sẽ trở thành gương vỡ khó lành. Cậu muốn gánh trên lưng không chỉ là lời chửi rủa mắng nhiếc của người ngoài còn có cả sự chỉ trích cùng đau lòng của người nhà. Cậu để lại cho mình một đường lui, giống như lúc cậu viết thư vậy,cậu hy vọng tôi có thể phát hiện mà không phải là do cậu nói cho tôi, cũng là bởi vì cậu không có dũng khí mà ở bên một người đàn ông một cách đường hoàng."
"Không phải vậy, không phải vậy, Anh Thanh em..."
Vương Giang Dân lo lắng muốn giải thích cái gì đó nhưng Trương Thanh lắc đầu, không để cho anh nói dù chỉ một chút.
"A Dân, chúng ta đều lớn cả rồi không phải còn nhỏ nữa, mọi người trong lòng đều hiểu, quan hệ tình yêu cho tới bây giờ cũng không chỉ là chuyện riêng của hai người mà còn bao gồm cả người nhà của nhau. Nếu như không thể có sự chúc phúc của người nhà thì vĩnh viễn sẽ không thể nào hạnh phúc."
"Cho nên anh đón nhận Hạ Phạm Hành? Anh đồng ý cho hắn cùng Tĩnh Tĩnh chung một chỗ, vậy anh tại sao lại không cho em một cơ hội chứ? Một ngày nào đó em sẽ nói cho ba em biết. " Sắc mặt Vương Giang Dân thâm trầm, không biết là do Trương Thanh không tín nhiệm hay là bởi vì lời của y lại đâm trúng tim đen của mình.
Trương Thanh không lên tiếng, y không nghĩ tới Vương Giang Dân đã biết chuyện của Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh.
Thật ra thì Vương Giang Dân trước đây cũng không chắc chắn hai người đã ở bên nhau, cho đến khi nhìn thấy ba cái chén ở trong bếp.
Trước kia anh chỉ thấy nơi đó bình thường chỉ có hai cái chén, bởi vì nếu như không phải là thường xài chén đũa thì mọi người sẽ cất hết vào trong tủ bát, sợ bị bụi bặm bám đầy; Trương Quốc Phú bị thương, Trương Thị khoảng thời gian này không thể nào có thời gian thường xuyên chạy tới bên này ăn uống, hơn nữa ba lần bốn lượt gặp phải Hạ Phạm Hành xuất hiện ở bên người Quách Tĩnh Tĩnh, Vương Giang Dân mới thử dò xét trong lòng, nói ra những lời này.
Mà phản ứng của Trương Thanh hiển nhiên là anh đã đoán đúng.
Vương Giang Dân nhắm mắt gật đầu, giễu cợt cười một tiếng hỏi: "Hạ Phạm Hành thì sao? Người như hắn, gia đình như của hắn sẽ chịu tiếp nhận Tĩnh Tĩnh sao?"
Trương Thanh nói: "Hạ Phạm Hành nói hắn sẽ bảo vệ tốt A Tĩnh!"
"Em cũng sẽ bảo vệ anh!" Vương Giang Dân hét, "Nhưng anh tại sao lại không chịu tin tưởng em?"
Trương Thanh vểnh môi không nói lời nào, Vương Giang Dân không chịu nổi loại kiềm chế không nói này. Anh cảm thấy Trương Thanh tín nhiệm đối với một người ngoài còn hơn cả anh. Vương Giang Dân một mực cố giữ bình tĩnh, nhưng có lúc, kiềm chế lâu quá cuối cùng cũng sẽ có một ngày nổ tung.
Trương Thanh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Vương Giang Dân đã thuận thế đẩy y ngã nhào, ly nước lật tới trên đất, choang một tiếng rơi nát bét. Môi Vương Giang Dân đè ép xuống, không để ý tới Trương Thanh đang giãy giụa né tránh.
"A Dân, A Dân đừng như vậy, đừng như vậy tôi sợ, A Dân, không muốn..."
Giãy giụa là phản ứng trong dự liệu, nhưng Vương Giang Dân không hề muốn buông tha. Anh hôn cằm rồi hôn cổ Trương Thanh, đưa tay cởi áo khoác y ra, áo lông cùng áo sơ mi bị vén đến tận trên ngực.
"Không muốn... Không muốn, tôi sợ lắm..."
Cảm giác một bàn tay không thuộc về mình ở trước ngực sờ soạng tới lui, Trương Thanh cả người tái nhợt, trời rất lạnh nhưng trán y lại toát ra mồ hôi, ướt sũng. Hai tay Trương Thanh liều mạng đẩy Vương Giang Dân, ngón tay vài lần gần như bị bẻ gãy.
Nhưng Vương Giang Dân như nổi điên, đòi lấy thứ mình lâu nay vẫn luôn ao ước, không chút nào phát hiện ra Trương Thanh không đúng.
Trương Thanh biết đẩy không có tác dụng, trọng lượng cơ thể khác nhau đẩy y vào thế bị động. Tay rương Thanh bắt đầu giống như lục lọi bốn phía, lúc đụng đến nước đọng trên mặt nước, Trương Thanh bừng tỉnh nhớ tới cái gì đó, liều mạng nắm lên một mảnh vụn thủy tinh, đâm lên mu bàn tay Vương Giang Dân.
"A!"
Trên mu bàn tay đau nhói trong nháy mắt khiến cho Vương Giang Dân khôi phục lại lý trí. Trương Thanh hạ thủ không nhẹ, đầu nhọn của mảnh vụn thủy tinh trực tiếp ghim vào trong da thịt Vương Giang Dân, máu đỏ tươi lập tức từ vết thương chảy ra.
Vương Giang Dân không dám tin nhìn về phía Trương Thanh, con ngươi vô hạn mở rộng.
"Anh Thanh, anh..." Vương Giang Dân là một bác sĩ giải phẫu ngoại khoa, tay đối vớianh mà nói trọng yếu bao nhiêu Trương Thanh không phải là không biết.
Trương Thanh cũng bị dọa sợ không nhẹ, y lắc đầu nhìn vết thương kia lẩm bẩm: "Tôi không phải cố ý, tôi không phải cố ý, tôi không phải..."
"Anh Thanh?"
Vương Giang Dân lúc này mới phát hiện Trương Thanh không đúng, cũng không chờ anh nhìn cẩn thận, Trương Thanh đã không biết từ dùng sức đẩy anh ra, lảo đảo chạy ra ngoài.
"Anh Thanh!"
Đây là nhà Trương Thanh nhưng Trương Thanh lại chạy như vậy, cũng không quay đầu lại, Vương Giang Dân lấy lại tinh thần vừa muốn đuổi theo nhưng chân lại như mọc rễ, căn bản bước không nổi, vết thương trên tay truyền tới hàng loạt cảm giác đau nhói, cũng tỏ rõ hết thảy những gì anh vừa làm với Trương Thanh.
"Mày con mẹ nó chính là một tên khốn nạn mà!"
Những lời này Trương Thanh không nghe được, Trương Thanh một đường cứ như vậy chạy ra khỏi thôn Mã Tỉnh, chạy lên đại lộ, ven đường vừa vặn có một chiếc taxi đi ngang qua, Trương Thanh chẳng ngó ngàng gì tới vọt tới trước đầu xe, ngăn xe lại.
"Bị sao thế? Không muốn sống nữa à?"
Tài xế mở cửa sổ mắng to, Trương Thanh mở cửa xe ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, báo địa chỉ trường học của Quách Tĩnh Tĩnh, thúc giục: "Mau, nhanh lên một chút, nhanh đi!"
Tài xế thấy y thần sắc khó coi rất dọa người, cho là đã xảy ra chuyện gì, cũng không đoái hoài tới mắng chửi người nữa đạp cần ga đi tới trường học.
Tay Vương Giang Dân vẫn còn chảy máu, lúc mảnh thủy tinh đâm lên mu bàn tay anh cũng đồng thời đâm nát vào lòng bàn tay của anh. Tay của anh rõ ràng đang co quắp, nhưng anh lại làm như cái gì cũng không nhìn thấy
Tài xế taxi rất nhanh, không tới hai mươi phút xe đã đến cửa trường học, tài xế hấp tấp nói: "Mau đi nhìn đứa nhỏ đi."
Tài xế cho là con y ở trường xảy ra chuyện. Mặt Trương Thanh vốn trẻ hơn tuổi, hơn nữa bây giờ cũng lưu hành chuyện kết hôn muộn, thật sự có con đang học tiểu học cũng không phải không thể.
Trương Thanh nghe không hiểu lời này, bất quá những thứ này đối với y đã không quan trọng nữa rồi, đưa tiền cho tài xế, nói tiếng cám ơn rồi đi xuống xe.
Tài xế mới vừa muốn nói cái gì đó, cúi đầu nhìn, tiền kia vẫn còn dính vết máu.
Trương Thanh từ trên xe bước xuống, cửa trường học bị khóa, còn phải qua một hồi nữa mới tan học, cửa trường học vào lúc này bị vây quanh bởi không ít học sinh, Trương Thanh muốn đi vào trong cũng không đi nổi. Y rướn cổ lên nhìn quanh, gọi điện cho Quách Tĩnh Tĩnh lại không có người tiếp.
Quách Tử Chương tới đón Quách Tiểu Niên. Vết thương của anh đã khỏi hết rồi, phía trên cũng gọi điện cho anh mấy lần, hỏi anh lúc nào có thể về đơn vị. Anh từ trước tới giờ luôn tích cực giờ lại do dự, thậm chí dùng hết khả năng đẩy thời gian lâu một tí, làm cho lãnh đạo ra sức tra hỏi có phải đang yêu đương hay không.
Quách Tử Chương muốn nói: Tôi con mẹ nó không phải yêu, là đang vạch trần bí mật lớn về thân thế!
Anh muốn đi tìm Trương Thanh nhưng lại không có cớ, Trương Thanh đối với anh hết sức lãnh đạm, làm cho anh cảm thấy hết sức phiền não.
Tới đón Quách Tiểu Niên là anh chủ động nói với Quách Tử Hoa. Anh nghĩ có thể thông qua việc xuống tay với Quách Tiểu Niên, tỷ như phụng bồi "cháu làm loạn muốn phải xuống thôn quê du ngoạn" các loại...
Sự thật chứng minh, Quách Tiểu Niên đúng là một tiểu Phúc tinh. Xe Quách Tử Chương vừa mới tới cửa trường học, ngay tại phía ngoài cửa trường đã nhìn thấy một bóng người đang tìm kiếm chung quanh, người nọ không phải Trương Thanh thì là ai?
"Ha!" Quách Tử Chương đang muốn xúc động về duyên phận đột nhiên tới thì liền bị bàn tay dính dầy máu của Trương Thanh dọa cho sợ hết hồn.
Quách Tử Chương mở cửa xe, bước nhanh đi tới chỗ Trương Thanh, bắt lấy tay Trương Thanh.
"Chú Trương? Tay ngài..."
Quách Tử Chương là ai? Vết thương làm sao nhìn một cái là biết. Vị trí này ngoài bản thân ra thì không ai làm ra được, sắc mặt Quách Tử Chương trở nên hơi ám trầm.
Trương Thanh hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp Quách Tử Chương, lúc tay bị người bắt được theo bản năng giãy giụa, y vừa mới dùng một chút lực thì máu tươi vừa mới ngừng lại bắt đầu chảy ra.
"Quách... Quách tiên sinh..."
Quách Tử Chương mím môi, nói: "Cháu trước tiên đưa ngài đi bệnh viện."
"Không cần." Trương Thanh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Ta không có chuyện gì."
Y thử muốn rút tay về, nhưng Quách Tử Chương không thả, nghiêm túc cực kỳ giống người trong trí nhớ. Trương Thanh trong nháy mắt có chút bối rối.
"Cháu đưa ngài đi bệnh viện." Giọng Quách Tử Chương hết sức kiên quyết.
"Không."
"Ngài chắc không hy vọng Quách Tĩnh Tĩnh thấy bộ dáng này của mình chứ?"
Trương Thanh lời còn chưa dứt, Quách Tử Chương liền lên tiếng cắt đứt y, hiển nhiên, Quách Tĩnh Tĩnh chính là điểm yếu chí mạng của Trương Thanh, anh vừa nói như vậy Trương Thanh ngay cả giãy giụa cũng ngừng lại.
"Chú Trương, trước đi bệnh viện xử lí vết thương một chút đi"
Quách Tử Chương mềm mỏng nói, Trương Thanh nhìn anh, cuối cùng chậm rãi gật đầu một cái.