Quách Tử Chương đưa Trương Thanh đi tới bệnh viện huyện. Bác sĩ rửa sạch vết thương cho y, lại bôi thuốc, băng bó cho y. Vết thương hơi sâu, đoán chừng phải nhiều tháng không được đụng vào nước.
Trương Thanh kiên quyết không để cho Quách Tử Chương trả tiền thuốc men cho y, Quách Tử Chương không có biện pháp nào, chỉ có thể cùng y trở lại, điện thoại di động trong túi vang lên, là Quách Tĩnh Tĩnh gọi tới.
Quách Tử Chương cầm điện thoại di động, lúc này mới nhớ tới bản thân đã quên mất Quách Tiểu Niên.
" Này, xin lỗi thầy Quách, tôi tạm thời có một số việc không đi được, có thể làm phiền cậu buổi trưa trông Tiểu Niên giúp tôi được không?"
Quách Tĩnh Tĩnh không do dự liền đáp ứng, Quách Tử Chương nói cảm ơn với cậu. Điện thoại mới vừa cúp, điện thoại Trương Thanh cũng vang lên.
"Hẳn là Tĩnh Tĩnh gọi tới."
Quách Tử Chương nói như vậy, Trương Thanh dùng cái tay còn lành lặn còn lại cầm điện thoại nhìn, quả nhiên là Quách Tĩnh Tĩnh. Trương Thanh thở dài một hơi, hắng giọng rồi lúc này mới nghe điện thoại.
" Này, A Tĩnh..." Thanh âm rất bình thường, ít nhất giọng Trương Thanh nghe cũng không khác bình thường là mấy.
"Ba, ba gọi điện cho con, có phải có chuyện gì gấp hay không? Chú cũng gọi nữa, ba khó chịu chỗ nào sao?" Quách Tĩnh Tĩnh đối với những thứ này vẫn rất nhạy cảm, lập tức liền đoán trúng điểm chính.
Ánh mắt Trương Thanh lóe lóe, giọng không đổi: "Cũng không có sao, chỉ là vô tình cắt phải tay bị thương thôi, chú con quá kinh hãi ấy mà. Ba nói không cần gọi, cậu ấy càng muốn gọi điện cho con. Lúc này phòng khám bệnh đang bận nên chú con đã đi về trước rồi, ba liền gọi điện cho con nói một tiếng."
Quách Tử Chương đứng ở một bên nhìn sắc mặt Trương Thanh, mặc dù y đang cười, nhưng mà cặp mắt kia lại không có bao nhiêu ấm áp, thậm chí mang một tia sợ hãi.
Quách Tĩnh Tĩnh nghe Trương Thanh nói, vẫn rất không yên tâm hỏi: "Tay ba làm sao bị thương? Bị thương có nghiêm trọng không ba?"
"Không có nghiêm trọng đâu, " Trương Thanh vội vàng nói, "Chỉ là lúc rót nước vì nước nóng quá mà ba làm rớt bể ly nước, sau đó ba ngồi xổm xuống nhặt mảnh vụn, bị mảnh thủy tinh cắt phải bị thương, chảy chút máu, có... Có hơi đau, có điều, bôi thuốc là ổn thôi."
Thật ra thì không chỉ là đau một chút xíu đâu. Lúc bôi thuốc, nước mắt Trương Thanh cũng sắp chảy ra, đến bây giờ tay y như cái bánh chưng ấy, ngón tay cũng không nhúc nhích được, động một cái là đau tới tận tim gan. Khó trách người già ai ai cũng đều nói, mười ngón tay nối liền với trái tim.
Khi đó thật sự là trong lòng hốt hoảng không chỗ có thể đi, Trương Thanh mới có thể không để ý hết thảy mà chạy tới trường học tìm con, bây giờ tỉnh táo lại, y cũng không muốn để cho Quách Tĩnh Tĩnh phải lo lắng.
Quách Tĩnh Tĩnh ở bên kia điện thoại trầm mặc chốc lát, nhưng là cho dù như vậy, nghĩ đến bên kia đầu điện thoại là con trai của mình Trương Thanh sẽ cảm thấy an tâm.
"A Tĩnh, con đừng nóng giận."
"Con không có tức giận, " Quách Tĩnh Tĩnh nói, "Ba buổi trưa đừng tự mình làm cơm, đi tới nhà bà nội ăn tạm đi, tối về con làm cho ba món sườn heo chua ngọt ba thích ăn nhất, gà buổi tối chờ con về sẽ cho nó ăn. Ba đừng chạm vào nước, mùa đông lâu khỏi, đụng nước vạn nhất bị nhiễm trùng sẽ không tốt đâu, ba ngàn vạn lần đừng quên mất. Ba cứ không cẩn thận như vậy..."
"A Tĩnh, ba là ba con, con nói ba như vậy ba thấy thật mất mặt." Trương Thanh trong miệng mặc dù kháng nghị nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng lại hết sức hưởng thụ.
Quách Tử Chương cảm thấy, Quách Tĩnh Tĩnh giống như là thuốc vạn năng của Trương Thanh, dán một miếng lên thì bệnh sẽ hoàn toàn biến mất. Chẳng lẽ hai cha con trước đây cũng như thế này sao? Trong đầu Quách Tử Chương đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Quách Dực, anh tự giễu cười một tiếng, chắc anh với Quách Dực sẽ chẳng bao giờ xuất hiện loại chuyện như vậy. Nếu là người khác thì sao? Nếu như đổi lại là một người cha khác, có phải sẽ không giống nhau hay không?
Nghĩ tới đây, Quách Tử Chương nhìn mặt Trương Thanh hơi xuất thần.
Trương Thanh cúp điện thoại, tinh thần cũng đã khá hơn nhiều, trong lòng rạo rực mong chờ sườn heo chua ngọt buổi tối con trai làm cho mình.
Quách Tử Chương tỉnh hồn, thấy Trương Thanh tâm tình không tệ bèn nói: "Chú Trương, chú phải đi về sao? Cháu đưa chú về nhé?"
Trương Thanh cũng không phải người không biết tri ân báo đáp, mặc dù trên thế giới này, trừ con trai y Quách Tĩnh Tĩnh ra thì y ghét tất cả những người nào họ Quách, nhưng lúc này mà còn hà khắc với Quách Tử Chương thì không được tốt cho lắm, y suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu còn chưa ăn cơm đúng không?"
Quách Tử Chương ngẩn ra, trong lòng vô cùng mừng rỡ. ANh cố gắng khắc chế ưu tư, chậm rãi lắc đầu: "Còn chưa có ăn."
"Vậy cậu có thời gian rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm, cám ơn cậu đã đưa tôi tới bệnh viện."
" Được." Quách Tử Chương lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng.
Trương Thanh rất ít khi tới huyện thành, cũng không biết người tuổi trẻ bây giờ thích ăn cái gì nên để cho Quách Tử Chương tự mình làm chủ. Quách Tử Chương lái xe vòng vo hơn nửa huyện thành, cuối cùng dừng lại ở một quán ăn tại một vị trí hơi vắng vẻ. Quán ăn có một cái tên rất ấm áp, gọi là gia thường thái (đồ ăn nhà làm).
"Chú Trương, nếu không thì ăn ở chỗ này đi?"
Trương Thanh nhìn chung quanh một chút, hơi xa, nhưng nếu Quách Tử Chương đưa y tới xa như vậy, chắc mùi vị không tệ lắm.
" Ừ, được, ăn ở chỗ này đi."
Hai người xuống xe, Quách Tử Chương chọn một vị trí ở trong. Thời tiết rất lạnh, máy điều hòa của quán ăn cũng có tác dụng giữ ấm nhiều lắm bởi vì không gian thực sự quá lớn.
"Hai vị muốn ăn chút gì không?" Phục vụ viên là một tiểu cô nương, bởi vì thấy anh đẹp trai nên nụ cười trên mặt phá lệ rực rỡ.
Trương Thanh cười lịch sự với nàng một tiếng, nói với Quách Tử Chương: "Cậu gọi đi, cậu thích ăn là được."
Quách Tử Chương là động vật ăn tạp, nói đơn giản một chút chính là cơ hồ không có gì không ăn, nhưng Trương Thanh không giống anh. Anh không biết Trương Thanh thích ăn cái gì, nghĩ một chút liền nói với phục vụ: "Chỗ này có menu không?"
Trương Thanh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Quách Tử Chương, nhỏ giọng nói: "Cậu chưa từng tới sao?"
Quách Tử Chương rất đương nhiên gật đầu một cái: "Không có ạ."
Trương Thanh hết ý kiến, chưa từng tới mà còn đến chỗ vắng vẻ như vầy, y còn tưởng rằng Quách Tử Chương là bởi vì đã từng ăn rồi cho nên cố ý đưa y tới đây thử một chút, để tìm ra thì thật khó cho y quá (bản gốc là 真难为他居然能找着./thật khó cho hắn để có thể tìm. Mình không hiểu ý câu này là gì nên edit không được đúng, bạn nào biết chỉ mình với nhé.)
Thật ra thì Trương Thanh không biết, Quách Tử Chương tha y đi hơn nửa huyện thành chẳng qua là hy vọng có thể có nhiều thời gian ở bên y thêm một chút, chọn tiệm này cũng thuần túy là bởi vì tên của nó, đồ ăn nhà làm. Quách Tử Chương lớn như vậy rồi nhưng hình như chưa từng được ăn cái gọi là đồ ăn nhà làm.
Phục vụ viên nêu mấy món đặc trưng của quán mình, Quách Tử Chương tỉnh rụi nhìn sắc mặt Trương Thanh. Nếu như gọi món Trương Thanh thích thì biểu tình của y sẽ thoáng khác thường, Quách Tử Chương lập tức để phục vụ ghi lại, hai người vốn cũng không ăn hết quá nhiều, ba món ăn một món canh hoàn toàn đủ, Quách Tử Chương cũng không phải người lãng phí thức ăn.
Thừa dịp chờ đợi nhân viên mang thức ăn lên, Trương Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện ngày hôm nay, cậu có thể đừng nói cho Phạm Hành không?"
Quách Tử Chương ngẩng đầu nhìn y, Trương Thanh liền nói: "Phạm Hành biết nhất định sẽ nói cho A Tĩnh, tôi không muốn để cho A Tĩnh biết chuyện này"
Nhớ tới bộ dáng mất hồn mất vía của Trương Thanh ở cửa trường học vừa nãy, Quách Tử Chương tựa hồ do dự một chút mới hỏi: "Chú Trương, có phải... Đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Trương Thanh sững sốt một chút, cúi đầu xuống không muốn nói chuyện. Quách Tử Chương biết mình hỏi quá mức đường đột, cũng không chờ anh chú ý tới điểm này thì miệng đã nhanh hơn não rồi.
Quách Tử Chương muốn thu hồi lại đã không còn kịp rồi, anh vội vàng nói: "Chú Trương, cháu không có ý tứ gì khác, chẳng qua là nhìn chú tâm tình không được tốt... Nếu như chú không muốn nói, coi như cháu gì cũng không hỏi đi."
Trương Thanh trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên thì thấy Quách Tử Chương mặt đầy ảo não. Thật ra thì đứa nhỏ này cũng không có làm sai cái gì cả, biết rõ mình là giận cá chém thớt, Trương Thanh cũng có chút áy náy.
"Cậu...nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa?"
", còn... Chưa có đối tượng." Quách Tử Chương vội vàng trả lời.
"..." Trương Thanh lung lay, "Vậy cậu có nghĩ tới không, sau khi kết hôn thì dọn ra ngoài, không sống cùng cha mẹ nữa?"
Quách Tử Chương cười nói: "Cháu đã rời khỏi nhà rồi, tự mua một căn hộ, có điều rất ít khi ở lại."
"A? Vậy ba mẹ cậu có lo lắng cho cậu không? Bọn họ nhớ cậu thì làm thế nào?"
Quách Tử Chương suy nghĩ một chút, đè thấp giọng nói: "Cháu... Cháu không xác định được bọn họ có nhớ cháu hay không, có điều mẹ cháu không thích cháu lắm đâu."
"Làm sao biết được? Nào có người mẹ nào không thích đứa con mà mình dứt ruột đẻ ra chứ?"
"Bởi vì cháu không phải con ruột của bà ấy." Quách Tử Chương vừa nói, động tác tự nhiên cầm bình trà trên bàn lên rót cho mình cùng Trương Thanh một ly trà lúa mạch, ngẩng đầu thấy Trương Thanh mặt đầy kinh ngạc, Quách Tử Chương cười nói: "Cháu là do ba cháu nhặt về từ bên ngoài, mặc dù cháu rất rõ ràng cháu cũng không phải là con trai của ba, nhưng Đại thái thái... Chính là mẹ cháu, bà ấy năm đó vẫn cho rằng ba cháu ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với bà nên mới có cháu, mặc dù sau khi chứng minh thì không phải nhưng bà ấy đối với cháu đã sinh ra ngăn cách trong lòng, muốn thân cận, đừng nói là bà ấy, ngay cả cháu cũng không làm được."
"Vậy... Vậy cậu những năm này, đều là một mình trải qua sao?"
"Cũng không thể nói như vậy, cháu cũng không có quá nhiều thời gian cân nhắc những thứ khác, bởi vì tính chất công việc không cho cháu có bất kỳ suy nghĩ lung tung nào. Cháu từ mười sáu tuổi bắt đầu tiến vào bộ đội, có lúc muốn ở một mình cũng rất khó bởi vì bộ đội sẽ không cho bất kỳ một binh lính nào ở một mình một phòng."
"Cậu... Cậu chưa từng nghĩ tới việc đi tìm cha mẹ ruột của mình sao?"
"Sao cơ ạ? Không cần đâu, cháu biết người đó ở nơi nào, người đó chắc không quá nhớ tới cháu."Trên mặt Quách Tử Chương một mực nở một nụ cười thản nhiên, tựa hồ một chút cũng không cảm thấy bi thương.
Trương Thanh trợn to mắt nhìn Quách Tử Chương, mặt đầy kinh ngạc. Lúc này món ăn của bọn họ đã làm xong rồi, phục vụ viên bưng món ăn lên, cười nói một tiếng: "Mời hai vị từ từ dùng bữa."
Quách Tử Chương cầm khăn giấy giúp bản thân và Trương Thanh lau chén đũa trước mặt, cười nói: "Chú Trương, tới, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi." Trương Thanh nhận lấy đũa anh đưa tới, há miệng rồi cũng không thể thốt một câu nào ra khỏi miệng dược.
Sau đó Quách Tử Chương không tiếp tục cái chủ đề này nữa, Trương Thanh cũng không hỏi lại, hai người nhắc tới chuyện ngày đó giúp Trương Thị làm kẹo đường nâu.
"Tiểu Niên rất thích ăn, có điều nó không quá thích ăn hạt mè, thích ăn đậu phộng, chị cháu lại cảm thấy hạt mè thơm hơn."
Trương Thanh trả lời: "Trẻ con ai cũng thích ăn đậu phộng, nhà ai có trẻ nhỏ đều để đậu phộng nhiều hơn, đáng tiếc mọi người ngày đó không mang sơn trà, nếu như mang sơn trà, dùng nước đường viền mép, bọc vào sẽ thành kẹo hồ lô rồi. Cháu cậu chắc sẽ càng thích kẹo hồ lô hơn."
" Vâng chú, thằng bé từ nhỏ đã thích ăn ngọt rồi, chị cháu cũng chê nó mập, trên bụng, trên đùi đều là thịt." Quách Tử Chương kẹp một cái bánh bao trứng ăn một miếng, nói đến Quách Tiểu Niên mặt vô cùng ghét bỏ. (Tội em =)))
Trương Thanh đã thấy Quách Tiểu Niên một lần, mặc dù lần đó nhóc cả người vùi ở trong lòng Quách Tử Chương, ốm yếu, bộ dáng cũng không quá thấy rõ nhưng cảm giác quả thật cao tráng hơn so với những đứa trẻ cùng lứa. Không sai, thật ra thì y cho tới bây giờ cũng không có mất trí nhớ, chẳng qua là không muốn nói tới mà thôi.
Trương Thanh cười một tiếng: "Trẻ con mập cũng tốt mà, A Tĩnh khi còn bé chính là quá gầy, chắc là do bị đói quá mà ảnh hưởng tới, bây giờ ăn nhiều đến mấy cũng chẳng có mấy lượng thịt."
"Phải không ạ?" Quách Tử Chương nháy mắt mấy cái, "Thể chất này, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đây."
"Hâm mộ cái gì, tôi chỉ hy vọng nó có thể khỏe mạnh cường tráng hơn một chút, như vậy mới không có ai dám bắt nạt nó."
Một bữa cơm cứ ăn một chút trò chuyện một chút cũng tốn hơn nửa tiếng đồng hồ. Đồ ăn tiệm này cũng không phải là quá nhỏ, ít nhất trong số những tiệm cơm Quách Tử Chương từng ăn rồi, lọt vào top mười cũng không có cửa, nhưng bữa cơm này là bữa cơm Quách Tử Chương ăn thoải mái nhất, vui sướng nhất.
Ăn cơm xong, Quách Tử Chương không tranh cùng Trương Thanh trả tiền. Anh đã xem qua giấy tính tiền, tổng cộng cũng chỉ chừng một trăm khối, rất tiện, không cần phải vì cái này mà khiến Trương Thanh mất hứng. Hai người lên xe, Quách Tử Chương liền hỏi: "Chú Trương, chú buổi chiều có thời gian không?"
Trương Thanh quay đầu nhìn anh, Quách Tử Chương cười nói: "Cháu muốn chú xem phim, gần đây có một bộ phim, cháu cảm thấy rất hứng thú, chỉ có điều một người đi tới rạp chiếu phim ít nhiều có chút... Lúng túng. Chú có thể đi cùng cháu không?"
"Xem phim à..."
Trương Thanh ngẩn người, nhớ tới trước kia Quách Tĩnh Tĩnh cũng đã nói phải dẫn y đi xem phim, chỉ tiếc khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, làm gì có thời gian nhàn hạ thoải mái, nhưng mà dù là như vậy, Trương Thanh vẫn là muốn để "lần đầu tiên" của mình cho con trai.
Ngẩng đầu vừa định từ chối Quách Tử Chương, Quách Tử Chương bỗng nhiên nói: "Nhắc tới mới nhớ, cháu lớn như vậy mà chưa từng đi rạp chiếu phim xem phim luôn, nếu đi thật chắc ngay cả vé xem phim cũng không biết mua. Chú Trương chú đừng chê cười cháu nha."
"Làm sao lại thế được."
Tiếp theo, cũng không biết kết quả chuyện gì xảy ra, chờ Trương Thanh lấy lại tinh thần thì y đã cùng Quách Tử Chương ngồi chung ở trong rạp chiếu phim, mang kính D xem phim.