Trương Thanh nháy mắt mấy cái, nhìn cái này một chút, nhìn cái đó một chút, ánh mắt rơi trên người Quách Tiểu Niên. Nhóc con cũng trợn to mắt nhìn, nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn y. Trương Thanh mới vừa cầm được tấm hình của thai nhi, vào lúc này đặc biệt có hảo cảm với hảo cảm với trẻ con, thấy Quách Tiểu Niên nhìn y, Trương Thanh khẽ mỉm cười một cái với Quách Tiểu Niên.
Quách Tiểu Niên vốn là không sợ người lạ, hơn nữa bản thân Trương Thanh cũng trông hiền lành dịu dàng, Quách Tiểu Niên lạch chạy đến trước mặt y, ngước cằm ngọt ngào kêu một tiếng: "Ông nhỏ "
Lông mày Phương Hoài Minh hơi giật giật, không biết làm sao chỉ đành thở dài nói: "Tiểu Niên, không cho phép con kêu loạn."
Quách Tiểu Niên quay đầu nháy mắt mấy cái: "Vốn chính là ông nhỏ mà, con biết, ông nhỏ là ba của Tĩnh Tĩnh. Ông nhỏ ơi, con rất thích ăn kẹo, cậu nói đó là ông cho chúng con, nhưng mà con sắp ăn hết kẹo đậu phộng rồi, ba cho con ăn chẳng ngon chút nào.
Trương Thanh bị một tiếng “ông nhỏ” kia khiến tim gan như muốn tan ra. Quách Tiểu Niên nói như vậy, y lập tức ngồi xổm người xuống, theo tóc của Quách Tiểu Niên, cười híp mắt nói: "Không sao cả, nhà ông nhỏ có rất nhiều rất nhiều kẹo, Tiểu Niên thích ăn thì cứ nói, trở về ông lấy cho con.”
"Thật ạ? Cám ơn ông nhỏ, ông nhỏ đúng là một người tốt!" Quách Tiểu Niên nắm lấy tay Trương Thanh, mục đích được như ý, ánh mắt nhóc sáng lên, bày ra một bộ muốn lấy lòng, tựa hồ có thể nhìn thấy cái đuôi đang lay động phía sau lưng nhóc.
Phương Hoài Minh từ trước đến giờ cưng chiều Quách Tiểu Niên, Quách Tử Hoa có lẽ sẽ còn khiển trách mấy câu, đổi lại là y chỉ có thể là dung túng rồi nói mấy câu thật có lỗi mà thôi.
" Xin lỗi, thầy Quách, Quách tiên sinh, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều hư rồi, để cho mọi người chê cười. "
Trương Thanh khoát khoát tay, tỏ y không ngại: "Tiểu Niên rất đáng yêu, trẻ con hoạt bát mới tốt, trưởng thành sẽ có tiền đồ, nhưng mà tôi không phải họ Quách."
Phương Hoài Minh có chút kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, lại nhìn về phía Trương Thanh. Mặc dù Trương Thanh nhìn quả thật rất trẻ tuổi, không hề giống như có con trai lớn như Quách Tĩnh Tĩnh vậy, nhưng lúc bọn họ mới tới, y quả thật đã nghe Quách Tĩnh Tĩnh gọi Trương Thanh như vậy.
"Ngài không phải... là ba thầy Quách sao?"
"Tôi là ba nó, nhưng mà tôi họ Trương." Trương Thanh cười nói.
"Xin lỗi Trương tiên sinh." Mặc dù hiếu kỳ hai cha con này tại sao lại có họ không giống nhau, có điều giữa bọn họ cũng không quen thuộc đến mức có thể hỏi tới chuyện riêng được, Phương Hoài Minh áy náy cười một tiếng, sửa lại nhưng không nhiều lời nữa.
Mấy người trước đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, Quách Tiểu Niên chen ở giữa Quách Tĩnh Tĩnh và Trương Thanh, mọi chuyện thuận lợi mọi bề như vậy thật là vui, xưng hô ông nhỏ như thế mặc dù nghe có chút kỳ quái nhưng trừ cái này ra quả thật cũng không tìm được cách gọi nào thích hợp hơn.
Phương Hoài Minh cùng Hạ Phạm Hành ngồi ở một bên, mặc dù chỉ là thứ hai lần gặp mặt, có điều giữa bọn họ cũng có đề tài chung.
"Tử Chương cùng Quách thủ trưởng có ở bên trong không?"
Phương Hoài Minh gật đầu: "Còn có Tử Hoa cũng ở đây."
Hạ Phạm Hành thấy vẻ mặt này của Phương Hoài Minh đại khái cũng đoán được một ít, không hỏi nhiều nữa. Người như họ để ý nhất chính là sự riêng tư, cũng biết đối phương giống như mình, nhất là gia tộc như Quách gia, gia tộc nội bộ cành lá đan chen, trong triều lại có đối thủ chính trị, nói bất kỳ lời nào, làm bất cứ chuyện gì đều cần phải vạn phần cẩn thận.
Thật ra thì Phương Hoài Minh đến bây giờ vẫn có chút không dám tin tưởng, Quách Tử Chương thật sự là con trai của chú Quách Dực, hơn hai mươi năm, hôm nay Quách Tử Chương cũng sắp ba mươi rồi, hai cha con rõ ràng cách nhau gần như vậy nhưng lại dường như là người dưng nước lã.
Cũng hơn mười một giờ sáng, viện trưởng gọi điện thoại tới nhà bọn họ, nói là đã có kết quả giám định rồi. Phương Hoài Minh cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Quách Dực lại cũng có lúc thất thố như vậy, lỡ tay làm đổ ly trà.
Cơm trưa cũng không ăn, Quách Dực lập tức lái xe tới bệnh viện, thời điểm thấy Quách Tử Chương ở cùng Dương Tuyền, thần sắc Quách Dực hết sức phức tạp, hai cha con cứ nhìn nhau như vậy mà chẳng nói gì.
Quách Tử Hoa sợ xảy ra chuyện, kiên quyết đi vào lấy báo cáo với hai người, để Phương Hoài Minh ở bên ngoài trông Quách Tiểu Niên. Quách Tiểu Niên tuổi tác còn quá nhỏ, có một số việc nhóc bây giờ còn chưa thích hợp để nhìn thấy.
Vào cửa, Dương Tuyền cùng Bàng Chiêm Viên đều ở đây, gương mặt Quách Dực lạnh lùng dị thường. Quách Dực () ngồi xuống ghế salon. Bàng Chiêm Viên đem kết quả đưa cho ông nhìn, Dương Tuyền đi tới đứng ở bên người Quách Tử Chương, đưa tay khoác lên trên vai Quách Tử Chương. Ánh mắt Quách Tử Chương một mực nhìn chằm chằm khuôn mặt của Quách Dực.
() chỗ này tác giả viết là Quách Tử Hoa, nhưng có thể là viết nhầm.
Dương Tuyền nhìn anh, hai má căng thẳng, hai tay nắm chặt hai quả đấm. Quách Tử Chương nhìn như tỉnh táo nhưng khóe mắt lại đỏ lên, vào lúc này trong nội tâm của anh chắc cũng đang dậy sóng mãnh liệt.
Quách Dực mím môi, cẩn thận nhìn báo cáo trong tay, từng hàng số liệu, từng lần một so sánh, cuối cùng xác suất cha con là chín mươi chín phần trăm, ý kiến giám định cũng viết rồi, loại bỏ trường hợp nhiều lần sinh, họ hàng gần và can thiệp từ bên ngoài thì chắc chắn giữa Quách Dực cùng Quách Tử Chương tồn tại quan hệ cha con.
Quách Dực vẫn không mở miệng nói một câu nào, sắc mặt Quách Tử Hoa trở nên trắng bệch.
Bàng Chiêm Viên biết thân phận của Quách Dực, chỉ cần là người hơi để ý tới chuyện đại sự quốc gia thì sẽ không xa lạ với người đàn ông này. Y đè lại dao động trong lòng, biết mình không thích hợp ở lại đây liền đứng dậy nói: "Vậy tôi đi ra ngoài trước"
"Làm phiền bác sĩ rồi.."
Thanh âm Quách Dực trầm thấp vừa khàn khàn, Bàng Chiêm Viên gật đầu với ông, lúc này mới lịch sự lui ra ngoài.
Dương Tuyền nhìn Quách Tử Chương một chút, suy xét một hồi vẫn là lựa chọn ở lại, cùng Quách Tử Chương đứng ở đằng kia.
"Chú không có gì muốn nói với cháu sao?" Quách Tử Chương khàn giọng hỏi.
Quách Dực ngẩng đầu nhìn về phía anh, từ trong mắt ông, Quách Tử Chương chỉ thấy sự thâm trầm không thấy đáy, giống như trước kia vậy, cái gì cũng không nhìn thấu được.
Quách Dực mím môi, cách một lúc lâu mới nói ra hai chữ: "Không có."
"A!" Quách Tử Chương cảm thấy có chút buồn cười, trên mặt mang theo sự không chịu nổi."Thật sao..."
"Tử Chương..." Quách Tử Hoa không đành lòng nhìn anh như thế này, tựa như đang thất vọng với tất cả mọi thứ vậy. Cô há miệng, muốn nói cái gì đó nhưng cái gì
cũng không nói ra khỏi miệng được.
"Tử Chương, " Quách Dực đứng lên, "Cậu vĩnh viễn là con trai của anh cả tôi, cậu tiếp tục xem tôi là chú của cậu đi, tôi không muốn nói tới cái việc bù đắp gì đó, bởi vì những gì cậu muốn, tôi không thể cho được. Mà những điều tôi có thể cho, chắc cậu cũng chẳng cần.”
Quách Dực mặc dù không hiểu Quách Tử Chương nhiều lắm, nhưng chỉ từ lựa chọn năm đó của anh, bao gồm cả việc ủng hộ Quách Tử Hoa thì anh cũng không phải là loại người quan tâm đến lợi ích tiền tài, mà ông, trừ những thứ này ra, những thứ khác đều không có cách nào cho được.
Quách Tử Chương ban đầu định hôm nay muốn tới ngả bài với Quách Dực, giống như Hạ Phạm Hành nói, nếu trong lòng nghi ngờ thì nên đi tìm Quách Dực mà hỏi, nhưng lời nói này của ông giống như một tạt một chậu nước lạnh vào mặt anh, trực tiếp khiến anh lạnh tới thấu tim. Ông ấy nói, ông không thể cho anh được tình thương của cha, vậy anh hỏi còn có ý nghĩa gì đây?
"Tử Chương..."
Dương Tuyền thấy sắc mặt anh lúc xanh lúc trắng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Chú Quách, chú nói như vậy có phải đã quá tàn nhẫn với Tử Chương rồi không?"
"Tôi không nói như vậy mới là sự tàn nhẫn lớn nhất với cậu ấy, " Quách Dực nhắm hai mắt lại, "Rõ ràng bản thân biết chẳng hề có lấy một tia hi vọng nào nhưng vẫn lừa dối cậu ta, như vậy là vì tốt cho cậu ấy sao?"
"Vậy chú ngay từ ban đầu tại sao lại để tôi xuất hiện trên đời này cơ chứ?!" Gân xanh trên trán của Quách Tử Chương hiện ra vô cùng rõ ràng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giống như một con thú đang bị nhốt, tận cùng của tuyệt vọng.
Quách Dực nhếch môi, không trả lời vấn đề này.
"Chú không trả lời, là do cảm thấy câu trả lời quá tàn nhẫn sao?" Quách Tử Chương lộ ra một nụ cười nhợt nhạt nhưng ánh mắt vô cùng hung dữ, "Trên thực tế, chuyện tàn nhẫn nhất mà chú làm không phải là bây giờ, mà là ban đầu chú căn bản không giữ tôi lại!”
"Tử Chương! Đừng nói nữa..." Quách Tử Hoa cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt, cô nhào qua ôm lấy eo Quách Tử Chương, liều mạng lắc đầu, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa mà”.
Quách Tử Chương lảo đảo lui về phía sau. Cơ thể anh giống như một sợi dây đàn đang bị kéo căng, một cái nhào này của Quách Tử Hoa trực tiếp kéo đứt anh, thật may Dương Tuyền vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, trước khi anh ngã xuống đã vội vàng đưa hai tay ra chống đỡ.
"Tử Chương, cậu bình tĩnh một chút đi!"
Quách Tử Chương cảm thấy bản thân đang rơi vào một cái vực sâu vô cùng to lớn. Từ nhỏ đến lớn, vô luận trải qua loại khó khăn gian khổ nào, cho dù là là bị bắn trúng ngã xuống đất, nhiều lần cùng sát vai với tử thần mà qua nhưng anh chưa bao giờ tuyệt vọng giống như thời khắc này. Quách Lương không để ý tới anh, anh còn có thể tự an ủi mình, dù sao cũng không phải là cha ruột, về tình thì có thể lượng thứ, nhưng anh lại từ lúc nào lại coi Quách Dực là cha ruột của mình?
Nguyên lai là, sau khi anh biết được thân thế của mình, ở trong lòng anh, vị trí của người cha Quách Dực này đã lặng lẽ mọc rễ, nảy nầm, nhưng bây giờ lại bị chính chủ nhân của nó tự tay nhổ ra. Loại đau này —— tê tâm liệt phế!
Quách Dực nhìn Quách Tử Chương, mọi người đều nói Quách Tử Chương rất giống ông, thật sự rất giống sao? Hoặc giả là người trong cuộc mơ hồ, ông cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới phương diện này, liên quan tới mẹ của Quách Tử Chương, Quách Dực thật sự một chút ấn tượng cũng không có. Ông lúc ấy toàn tâm toàn ý đều đặt trên một người, căn bản không có tâm tư đụng vào người khác. Xem ra có một số việc ông quả thật cần phải hỏi cho ra lẽ, năm đó rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà ông không biết.
"Tử Chương, tôi hi vọng cậu có thể nhớ được những lời tôi đã nói hôm nay, có thời gian thì về thăm ba cậu một chút, anh ấy thường hay nhắc tới cậu"
Quách Dực nói xong, từ trên ghế salon đứng lên, muốn rời khỏi.
"Chú..." Quách Tử Hoa để cho cha con bọn họ nhận nhau, mục đích cũng không chỉ như vậy, thấy Quách Dực muốn đi, lòng Quách Tử Hoa như lửa đốt, há miệng kêu một tiếng, nhưng Quách Dực lại không có ý định dừng chân.
"Tôi có lẽ.. Đời này cũng không có cách nào trở về nữa rồi, " Thanh âm Quách Tử Chương đã mất nguyên sắc.
Quách Dực quay đầu nhìn anh: "Cậu tất gì phải tự làm khổ mình, bất kể như thế nào thì mọi người vẫn là người thân của cậu."
"Tôi không có cách nào đối mặt với chú " Quách Tử Chương nói một cách quyết liệt, "Ngay cả chú cũng không có cách nào đối mặt, huống chi là những người khác, đời này chú và tôi đừng bao giờ gặp nhau nữa!”
"Tử Chương!" Gương mặt xinh đẹp của Quách Tử Hoa cũng hiện rõ sự sợ hãi và hoảng hốt, "Em đang nói bậy bạ cái gì thế! Em đừng có mà nhất thời xúc động rồi ăn nói hàm hồ!."
Trong lòng Dương Tuyền cũng hết sức khiếp sợ, y nhìn Quách Tử Chương chỉ như vậy, quỳ một chân ở trước mặt Quách Dực, cúi đầu, thần tình lạnh lùng.
Quách Dực nhíu mày. Ông hoàn toàn tin tưởng, Quách Tử Chương tuyệt đối nói được là làm được.
Đối với đứa trẻ này, tâm tình Quách Dực đích vô cùng phức tạp. Ông cảm thấy tội ác mà mình đeo trên lưng đời này không thể nào trả hết, cho dù là chết, xuống dưới đó thấy người kia, ông cũng chẳng có mặt mũi mà gặp.
Nhưng Quách Tử Chương dù sao cũng là vô tội, nếu như hết thảy các thứ này đều là cha bày kế, như vậy Quách Tử Chương cũng là người bị hại, dẫu sao một người ra đời, việc không có cách nào lựa chọn nhất chính là chọn lựa cha mẹ của mình.
Nhưng cuối cùng vẫn có chút không đành lòng, Quách Dực mím môi, nói với Quách Tử Chương: "Nếu như cậu chỉ là không muốn nhìn thấy tôi thì không cần phải làm như vậy. Tôi bị ung thư cổ họng, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu, cậu không cần thiết bởi vì là một người sắp chết mà làm xáo trộn đi cuộc sống của mình. Cậu cũng không cần để ý tôi bệnh tình như thế nào, dù sao đối với cậu mà nói, tôi cái gì cũng không cho cậu được, cậu cũng không cần gánh vác bất kì trách nhiệm nào đối với việc sống chết của tôi"
"Cái gì!" Dương Tuyền thật là muốn điên rồi, đây rốt cuộc là tình huống gì, Quách Dực mắc bệnh ung thư? Kia Quách Tử Chương...
Y cúi đầu nhìn mặt Quách Tử Chương, quả nhiên, Quách Tử Chương căn bản không biết chuyện này, kinh ngạc trong mắt anh không ít hơn y chút nào. Quách Tử Chương theo bản năng quay đầu nhìn Quách Tử Hoa, trên mặt Quách Tử Hoa đều là nước mắt, nghẹn ngào gật đầu với Quách Tử Chương.
Quách Dực không dừng lại nữa, xoay người đi từng bước một ra ngoài. Quách Tử Hoa qua loa lau nước mắt, vội vàng đứng dậy đi theo.
"Tử Chương?" Dương Tuyền cảm giác thanh âm mình cũng đang phát run, "Cậu có ổn không?"
Quách Tử Chương vẫn duy trì tư thế quỳ một chân, cúi đầu, bất động không nói.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Hồ ly ổ , yêu nói chuyện trời đất thân môn thêm đi 〜
Lời của editor: Vì chương này tội nghiệp Tử Chương quá nên quyết định up trước cho mọi người...