Nhà Có Chính Thê

chương 133: trương thanh khác thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước khi mấy người Quách Tĩnh Tĩnh tới thì Bàng Chiêm Viên đã đi rồi, qua không bao lâu, cửa phòng làm việc bị mở ra, người đi ra là Quách Dực mặt thâm trầm cùng Quách Tử Hoa.

"Mẹ, ông nội." Quách Tiểu Niên thấy bọn họ đi ra, lập tức nhào tới trước, "Hai người rốt cuộc cũng ra ngoài rồi? Con chờ quá lâu rồi đó nha. Mẹ, mẹ khóc sao?"

Quách Tiểu Niên vừa nói như vậy, mọi người lúc này mới chú ý tới, mắt Quách Tử Hoa hồng hồng, trên mặt hiển nhiên còn vương nước mắt, mặc dù đã không còn rõ ràng.

"Tử Hoa." Phương Hoài Minh đi tới bên người Quách Tử Hoa, trấn an nắm lấy tay cô mới phát hiện lòng bàn tay Quách Tử Hoa đều là mồ hôi, bàn tay lạnh như băng. Phương Hoài Minh cau mày, trong mắt đều là đau lòng.

Quách Tử Hoa cười lắc đầu một cái, nhưng thần sắc trên mặt lại mệt mỏi dị thường.

"Quách thủ trưởng, chị Tử Hoa." Hạ Phạm Hành lịch sự chào hỏi.

Quách Tĩnh Tĩnh cùng Quách Dực ngay cả cơm cũng đã ăn rồi, nhưng trước kia Quách Dực không nói rõ thân phận nên cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ biết là ông lai lịch không nhỏ, bây giờ nghe Hạ Phạm Hành kêu ông một tiếng thủ trưởng, lại liên tưởng đến Quách Tiểu Niên đã từng nói, nguyên lai người trước mặt này thật đúng là một sĩ quan cao cấp.

"Quách... Quách thủ trưởng, Quách Thị trưởng." Thân phận của Quách Tử Hoa cậu cũng đã biết. Người mà ngày thường chỉ có thể nhìn thấy qua báo đài tivi đột nhiên đứng ở trước mặt mình, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy vô cùng không chân thật.

"Thầy Quách, Phạm Hành, không nghĩ tới các cậu cũng ở đây." Quách Tử Hoa trước đó có thất thố như thế nào đi nữa nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn rất tỉnh táo có thể tự kiềm chế được, nhưng nói xong câu này cô lại ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, lại nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, theo bản năng nhìn tới bụng Quách Tĩnh Tĩnh.

"Chị Tử Hoa, tôi nghe nói Tử Chương cũng ở đây, làm sao lại không nhìn thấy người đâu?" Quách Tử Hoa thông minh, Hạ Phạm Hành cũng không ngu, sợ rằng Quách Tử Hoa đã đoán được quan hệ giữa hắn cùng Quách Tĩnh Tĩnh, hơn nữa Quách Tử Chương lúc trước đã nói qua với cô chuyện đàn ông mang thai, không hy vọng vào lúc này lại mang tới rắc rối không cần thiết nên hắn liền mở miệng trước chuyển đổi đề tài.

Quách Tử Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, ẩn ý chứa trong mắt Hạ Phạm Hành cô tất nhiên hiểu được, trong lòng khiếp sợ không thôi,lời nói ra cũng trong nháy mắt cũng có chút không lanh lẹ.

"Em ấy... Em ấy cùng Dương Tuyền còn ở bên trong, còn có chút lời muốn nói, chắc chờ chút nữa là ra thôi. Chú tôi thân thể không thoải mái, chúng tôi trước tiên đưa ông ấy trở về."

Sắc mặt Quách Dực nhìn quả thật không được tốt, chỉ nhìn bọn họ một cái, khóe miệng mím lại, một câu cũng không nói.

" Ầm!"

Bỗng nhiên, khu nghỉ ngơi bên kia có người đụng phải bàn, li uống trà lúc trước mấy người Quách Tĩnh Tĩnh đều bị đụng đổ ngã hết, động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Trương Thanh ngồi chồm hổm dưới đất, đưa lưng về phía bọn họ, không biết là có phải đang nhặt mảnh ly hay không.

" "Ba!"

Quách Tĩnh Tĩnh bước nhanh đi tới, Hạ Phạm Hành cũng đi theo phía sau.

Quách Tĩnh Tĩnh đi tới trước mặt Trương Thanh, Hạ Phạm Hành đứng ở sau lưng Trương Thanh, vô tình hay cố ý ngăn ở đó, đám Quách Tử Hoa vẫn còn ở hướng bên này nhìn quanh. Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu thấy sắc mặt Trương Thanh hết sức khó coi, sợ hết hồn.

"Ba, ba bị sao thế?"

Sắc mặt Trương Thanh thoạt đỏ thoạt trắng, cũng không biết là có phải là đang xấu hổ hay không, thanh âm cũng nhỏ đi không ít, khẽ nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "A Tĩnh, ba, ba đau bụng, muốn đi vệ sinh..."

Quách Tĩnh Tĩnh thấy y ôm bụng, hình như là đang nhịn thật, luôn miệng kêu giọng cũng thay đổi.

"Vậy con đi với ba tới toilet."

"Đừng, ba... Tự ba đi, loại chuyện này làm sao có thể để cho con đi cùng được."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh một cái, nhíu mày gật đầu.

Toilet ngược lại với hướng phòng làm việc, cho nên Trương Thanh cũng không cần đối mặt với mấy người Quách Dực. Y đứng lên, ngay cả chào hỏi cũng không làm, vội vã đi ngay tới phòng vệ sinh.

Quách Tử Hoa tâm trạng khó dằn, cũng không quá chú ý. Quách Dực nhìn bóng lưng Trương Thanh vội vã rời đi, khó hiểu cảm thấy rất quen thuộc nhưng là loại cảm giác này rất phù phiếm, tựa hồ làm sao cũng không bắt được điểm mấu chốt, nếu như vào lúc bình thường ông có lẽ còn có tâm tư suy nghĩ, bây giờ vừa mới trải qua chuyện của Quách Tử Chương nên tinh lực cũng không theo kịp liền không nghĩ nhiều nữa.

Hạ Phạm Hành không dấu vết nhìn Quách Dực, thấy ánh mắt của ông hơi dừng lại ở trên người Trương Thanh cũng không khác là mấy nên cũng không nhiều lời.

Ấn tượng Phương Hoài Minh đối với Trương Thanh cũng không tệ lắm, hơn nữa cả nhà bọn họ còn ăn kẹo đường của Trương Thanh, thấy Trương Thanh vội vã rời đi liền quan tâm hỏi Quách Tĩnh Tĩnh một câu: "Trương tiên sinh đây là thế nào?"

"Không có sao, ba tôi bỗng nhiên bụng không thoải mái lắm, thật xin lỗi." Quách Tĩnh Tĩnh nói, vẫn không yên lòng nhìn hướng Trương Thanh rời đi.

Phương Hoài Minh cười một tiếng, không hỏi nhiều.

"Vậy chúng tôi cũng đi trước đây, thầy Quách, ngày khác cùng nhau ăn cơm." Quách Tử Hoa khách khí nói một câu, Quách Tĩnh Tĩnh lịch sự đáp một tiếng.

Quách Tử Hoa ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành gật đầu với cô, Quách Tử Hoa trong mắt lộ ra cảm kích, không có nói thêm cái gì nữa, cả nhà đều rời đi trước.

Hôm nay tới Tể Ninh là chuyện riêng, ngay cả tài xế cũng không cho đi cùng, xe là Phương Hoài Minh lái, y mặc dù không rõ ràng bên trong rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nhưng cũng sẽ không hỏi nhiều, nhưng mà để cho Quách Tử Hoa khóc thành như vậy tất nhiên cũng không phải chuyện mừng đến chảy cả nước mắt.

Quách Tiểu Niên nhìn cái này một chút lại nhìn cái đó một chút, mặc dù nhóc rất muốn hỏi tại sao cậu không đi cùng bọn họ, nhưng khi nhìn ông nội lại đang ngẩn người, Quách Tiểu Niên dẩu môi không lên tiếng. Trước kia nhóc ở chung với Quách Dực, Quách Dực mặc dù bề bộn nhiều việc, bất quá bởi vì tuổi nhóc quá nhỏ nên Quách Dực vẫn dành ra chút thời gian chơi cùng nhóc.

Có lúc, bọn họ cùng đi chơi trong vườn hoa, Quách Tiểu Niên hái hoa, nghịch bùn, bắt sâu bận kinh khủng, quay đầu kêu ông nội, ông nội ngồi ở đằng kia, cũng là biểu tình này, cũng không biết đang nhìn cái gì, chẳng qua là ai cũng sẽ không để ý tới.

"Ọt ọt..." Đói bụng rồi, Quách Tiểu Niên xoa xoa cái bụng, chép miệng một cái, cơm trưa còn chưa có ăn đây này.

"Tiểu Niên?" Thanh âm Phương Hoài Minh rất nhẹ, rất nhu, "Con đói bụng rồi sao?"

Quách Tiểu Niên nhìn ba, đáng thương gật đầu một cái, lại lắc đầu. Đói thì đói thật đấy, nhưng không thể ăn được, ông nội cùng ba mẹ cũng còn chưa ăn nữa mà.

Phương Hoài Minh không còn cách nào đành từ bỏ, Quách Tử Hoa đưa tay xoa xoa đầu con trai, áp má vào tóc nhóc, trong lòng nặng trĩu nhắm lại hai mắt.

Quách Dực bỗng nhiên mở miệng nói: "Hoài Minh, tìm quán cơm ăn trước rồi hãy trở về."

Phương Hoài Minh qua kính xe nhìn Quách Dực, gật đầu: " Được ạ, chú."

Quách Tử Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Quách Dực: "Chú..."

"Ba con biết mẹ Tử Chương là ai không?" Quách Dực đột nhiên hỏi.

Quách Tử Hoa trong lòng băn khoăn quá nhiều, cô không dám trả lời vấn đề này, chỉ có thể lắc đầu nói: "Con không biết."

"Mẹ cậu không phải bà nội sao ạ?" Lời trẻ con nói không kiêng kỵ gì cả, Quách Tiểu Niên mặc dù không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng quan hệ thành viên trong gia đình đơn giản nhóc vẫn biết.

Quách Tử Hoa nhìn Quách Dực, cười một tiếng mới vừa muốn mượn cớ lấy lệ trả lời qua loa cho Quách Tiểu Niên, nào biết Quách Tiểu Niên ngay sau đó lại nói một câu: "Mẹ, mọi người nói là mẹ ruột của cậu sao?"

Quách Dực quay đầu nhìn Quách Tiểu Niên, hỏi nhóc: "Tiểu Niên đang nói mẹ ruột gì thế?"

Quách Tiểu Niên gãi gãi mặt, cũng không rõ tình huống lắm nói: "Có một lần, con nghẹ bọn cậu Tử Hãn nói chuyện phiếm, nói cậu Tử Chương là được nhặt về, bởi vì không có ai muốn cậu cho nên mới đi tới nhà chúng ta."

"Tiểu Niên!" Quách Tử Hoa tức giận không nhẹ, "Cậu Tử Hãn của con thật sự nói như vậy sao?"

"Đúng vậy, còn có mấy người đường cữu () cũng nói như vậy." Quách Tiểu Niên mặt vô cùng ngây thơ hồn nhiên.

() đường cữu theo baidu là anh em chú bác của mẹ, mình không biết nên nói sao nên để nguyên

"Thật là quá đáng! Tử Hãn cũng hai mươi mấy rồi, sao lại không hiểu chuyện như thế chứ!"

Quách Tử Hoa mặc dù từ sớm đã rời nhà đi học nhưng ít nhiều cũng biết chút chuyện trong nhà. Thân phận Quách Tử Chương đặc thù, lại không quá thích việc chơi đùa với anh chị em trong nhà cho nên không quá thân cận với bọn họ, nhất là với hai người con của chú Hai, không biết chuyện gì mà chỉ cần nhìn thấy Quách Tử Chương liền châm chọc chế giễu. Quách Tử Hoa nguyên tưởng rằng bọn họ trưởng thành rồi sẽ hiểu chuyện, dĩ nhiên sẽ không còn như vậy, lại không nghĩ rằng bọn họ không những không sửa đổi mà còn tệ hại hơn, ngay cả em trai ruột của cô Quách Tử Hãn cũng theo phe với cái đám đấy!

Quách Dực ngồi ở một bên vẫn không nói chuyện nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự tàn độc, hiển nhiên hết sức không vui.

Trong bệnh viện, sau khi Quách Dực rời đi, Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh vào phòng làm việc. Quách Tử Chương quỳ ở nơi đó một mực không động, Dương Tuyền đứng ở một bên nhìn anh, trong mắt đều là tia máu.

"Phạm Hành..." Giọng Dương Tuyền khàn khàn, thấy Hạ Phạm Hành đi vào tựa như thấy được hy vọng."Cậu tới khuyên cậu ấy một chút đi, cậu ấy quá bướng bỉnh, bây giờ cũng chỉ có cậu có thể khuyên nhủ được thôi. Cậu bảo cậu ấy đứng lên đi, đừng quỳ nữa."

Hạ Phạm Hành mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Tuyền. Dương Tuyền lắc đầu với hắn: Quách Dực không chịu nhận.

Kết quả như vậy khiến Hạ Phạm Hành có chút bất ngờ. Hắn đi tới trước mặt Quách Tử Chương, không nói gì, hắn biết hiện giờ có nói gì cũng đều vô dụng, hai tay trực tiếp dùng sức, cứng rắn kéo Quách Tử Chương từ dưới đất lên, đẩy người lên trên ghế salon.

Quách Tử Chương chân không vững, bị đẩy không chút nào phòng bị, uỳnh một tiếng ngã vào ghế sa lon, hơi ngã một chút.

"Tử Chương!" Dương Tuyền không nghĩ tới Hạ Phạm Hành lại thô lỗ như vậy, sợ hãi phải chạy tới xem Tử Chương có bị thương hay không, "Tử Chương, cậu có bị sao không? Không té phải chỗ nào chứ? Phạm Hành, cậu không thể nhẹ nhàng một chút sao?"

Hạ Phạm Hành không để ý tới y, trực tiếp hỏi Quách Tử Chương đang xoa cánh tay: "Tỉnh chưa?"

Quách Tử Chương ngẩng đầu nhìn hắn gật đầu. Quả thật, vừa rồi anh hơi mất trí, nhất thời chìm trong thống khổ mà thất thần. Hành động của Hạ Phạm Hành coi như là vừa gọi hồn anh trở về chỗ cũ.

"Tử Chương?" Dương Tuyền thấy Quách Tử Chương rốt cuộc có phản ứng, kinh ngạc vui mừng vội vàng đưa tay tới, dùng sức ôm lấy anh, "Quá tốt rồi, cậu cuối cùng cũng có phản ứng rồi. Cậu vừa rồi không nói lời nào mà cứ quỳ ở nơi đó, mặc cho tôi nói gì cũng như không nghe không thấy, tôi thiếu chút nữa bị cậu dọa cho mất hồn mất vía!"

Quách Tử Chương đưa tay qua loa vuốt mặt, giọng khàn khàn nói: "Dương Tuyền, xin lỗi cậu."

Hiếm thấy nghe Quách Tử Chương cảm ơn mình có thành ý như vậy nhưng Dương Tuyền lại không có tí vui vẻ nào, thật sự là bộ dáng này Quách Tử Chương quá mức khiến cho người khác cảm thấy không đành lòng.

"Cậu... Cậu sao rồi? Có muốn tôi đi cùng cậu ra ngoài uống một ly không?"

"Không cần đâu, " Quách Tử Chương khoát khoát tay, "Tôi không có sao, ông ấy nếu không muốn nhận tôi thì tôi miễn cưỡng cũng vô ích, giống như ông ấy nói, tôi cùng ông ấy, nói cho cùng cũng chỉ là người xa lạ quen thuộc nhất mà thôi, không cần thiết phải dây dưa quá nhiều."

"Cậu đừng nói như vậy!" Dương Tuyền nhíu mày "Cậu không có nghe ông ấy mới vừa nói sao? Loại thời điểm này cậu hẳn nên ở bên cạnh ông ấy chứ."

"Ông ấy không cần tôi, " Quách Tử Chương mím môi cười một tiếng, trong mắt mang theo tự giễu, "Tôi không quản được ông ấy, ông ấy cũng sẽ không muốn để cho tôi quản. Cứ như vậy đi, không phải nhiều năm qua tôi cũng sống như vậy đó sao? Sau này tiếp tục trải qua như vậy mới phải. Tối nay có rảnh không? Tôi mời các cậu ăn cơm, ngày mai tôi trở về quân đội báo cáo, lần này không biết lúc nào có thể gặp lại, coi như là vì tôi, như thế nào?"

Dương Tuyền sắc mặt tái nhợt. Y cảm thấy, Quách Tử Chương giống như đang vĩnh biệt với y vậy. Y biết công việc của Quách Tử Chương mang khả năng nguy hiểm nhất định, anh nói như vậy, rốt cuộc là vĩnh biệt hay là nói sau này cũng sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ nữa đây?

"Tử Chương, cậu chẳng lẽ định cả đời này không gặp bọn tôi sao?" Dương Tuyền nhếch mép, lộ ra một nụ cười hết sức khó coi.

Mà Quách Tử Chương, chỉ cười nhạt không nói, nghiêng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, hỏi: "Tĩnh Tĩnh, cậu sao rồi? Đang chờ ai à?" Bởi vì Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở đằng kia, một mực quay đầu nhìn, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Quách Tử Chương. Cậu không phải người quá biết an ủi người khác, cũng không biết tình huống cụ thể, mặc dù nhìn sắc mặt Quách Tử Chương thật không dễ chịu, nhưng vào lúc này trong lòng cậu còn băn khoăn tới một người khác cơ.

Cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, Quách Tĩnh Tĩnh không nhịn được nữa rồi.

"Mọi người trò chuyện đi, tôi đi tìm ba tôi"

Vừa nói xoay người bước chân vội vã ra cửa.

"Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"

Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tử Chương, nói: "Chờ một chút, chúng tôi lập tức trở về ngay."

Nói xong hắn cũng đuổi theo Quách Tĩnh Tĩnh. Cảm tình mà Quách Tử Chương đối với Trương Thanh có chút không đồng nhất, không biết tại sao nhưng chỉ cần nghĩ tới Trương Thanh thôi là trong lòng anh lại xuất hiện một cảm giác thân thiết vô hình. Anh biết tình cảm giữa Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Thanh rất tốt, sắc mặt cậu vừa rồi cũng đều thay đổi, chẳng lẽ là Trương Thanh đã xảy ra chuyện gì sao?

Quách Tử Chương suy nghĩ một chút, vẫn là đuổi theo Hạ Phạm Hành, anh đi Dương Tuyền tự nhiên cũng đi theo.

Quách Tĩnh Tĩnh một đường vội vội vàng vàng đi tới phòng vệ sinh, không biết tại sao mà trong lòng cậu cảm thấy rất bất an, vô cùng bất an.

"Ba? Ba!"

Quách Tĩnh Tĩnh đẩy cửa phòng rửa tay nam ra, kêu hai tiếng không có ai trả lời, Quách Tĩnh Tĩnh cẩn thận nghe ngóng, sau cùng từ trong khung làm việc (cubical) truyền tới giọng nghẹn ngào, thanh âm không lớn nhưng nghe có chút khó chịu.

"Ba? Có phải ba hay không"

Quách Tĩnh Tĩnh đi tới kêu một tiếng không có ai đáp, cậu liền đưa tay dùng sức vỗ một cái.

"Ba? Ba! Mở cửa ra, ba!"

"A Tĩnh! Chuyện gì xảy ra thế?"

Sau đó Hạ Phạm Hành đi vào, thấy tình hình này vội vàng tới hỏi. Quách Tĩnh Tĩnh gấp tới độ đổ mồ hôi, xem ra là định tông cửa, Hạ Phạm Hành vội vàng ngăn cậu lại.

"Để anh."

Hạ Phạm Hành kéo Quách Tĩnh Tĩnh ra, kéo tay vịn tông vào cửa. Cửa khung làm việc trong phòng rửa tay cũng không chắc lắm, chốt nhựa bị tông đến hỏng, cũng may tay Hạ Phạm Hành còn khoác lên trên chốt cửa, khe hở khung làm việc nhỏ, không kéo cửa ra thì sẽ có thể làm bị thương người ở bên trong.

Khung làm việc 格子间, mình chả hiểu là cái gì nữa...

Quách Tĩnh Tĩnh mở chốt ra, vội vàng tiến lên đẩy cửa ra, cúi đầu nhìn, người ngồi trên bồn cầu không phải là Trương Thanh thì là ai đây?

"Ba! Ba đang làm gì thế"

Quách Tĩnh Tĩnh bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, Hạ Phạm Hành cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hết hồn, chỉ thấy Trương Thanh tự ý ngồi ở đó, tự cắn tay mình, nơi bị cắn máu tươi giàn dụa, mà Trương Thanh cũng khóc đến mờ cả mắt.

"Ba, ba đừng cắn nữa!" Quách Tĩnh Tĩnh quỳ hai chân xuống đất, quỳ xuống trước mặt Trương Thanh muốn đẩy tay y ra, nhưng Trương Thanh lại gắt gao cắn không thả. Quách Tĩnh Tĩnh càng dùng sức, y cắn càng ác, mồ hôi Quách Tĩnh Tĩnh chảy ròng ròng, "Ba, ba ngoan ngoãn nghe lời con, thả miệng ra có được hay không, nào, thả ra."

Nhưng vô luận Quách Tĩnh Tĩnh có khuyên như thế nào thì cũng đều vô ích, Trương Thanh chỉ nhìn cậu, không ngừng khóc. Y tựa hồ sợ mình phát ra âm thanh nên mới chọn phương thức cực đoan này.

"Để tôi đi"

Quách Tử Chương cũng chạy đến, thấy Quách Tĩnh Tĩnh đang chịu bó tay, bước qua đưa tay nắm lấy quai hàm của Trương Thanh, trực tiếp gỡ được cằm ra.

(Trời dume toi cũng không thể tưởng tượng nổi....)

Quách Tĩnh Tĩnh thành công bắt lại cánh tay trong miệng Trương Thanh. Quách Tử Chương hạ thủ vừa nhanh vừa chuẩn, lập tức lại giúp nhấn trở về, Trương Thanh lập tức nhào vào trong ngực Quách Tĩnh Tĩnh trong ngực gào khóc.

Buổi chiều hôm đó, mấy người bọn họ cứ như vậy ở cùng Trương Thanh ở trong phòng rửa tay, Trương Thanh khuyên như thế nào cũng không khuyên được, y cứ một mực khóc như thế, một mực khóc, khóc đến thiếu chút nữa bị choáng.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio