Chương 466 Thật ra thì sau khi Nhạc Cận Ninh nghe được giọng nói của Niệm Ninh, anh do dự ở cửa chốc lát, nhưng cuối cùng vần tiến vào. “Hôm nay bảo con tới đây, là có chuyện muốn nói trước mặt con.” Sắc mặt ông Nhạc cũng không tốt lắm nói. “Ba nói đi, con nghe đây.’ Nhạc Cận Ninh đi tới khế nói. “Con và Trương Thanh Trà đó, rốt cuộc tình huống như thế nào?” Ông Nhạc thẳng thắn hỏi. Nhạc Cận Ninh không nghĩ tới Ông Nhạc sẽ hỏi trực tiếp như thế. Anh theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía Niệm Ninh, mà lúc này vẻ mặt cô cũng ngẩn ra. Ông Nhạc thấy động tác của Nhạc Cận Ninh, lập tức bất mãn nói: “Con không cần nhìn Niệm Ninh, là ba muốn tự mình hỏi con một chút. Trong lòng của con rốt cuộc nghĩ như thế nào.” “Ba, chuyện của con ba không cần quan tâm đâu, con biết bây giờ nên làm cái gì.’ Nhạc Cận Ninh bất đắc dĩ nói. Anh vốn muốn ứng phó trước, nhưng lân này dường như ông Nhạc muốn truy cứu tới cùng rồi. “Con có biết phải làm gì không? Ba nghĩ con cũng không biết làm sao bây giờ. Nhưng bất kể con muốn làm gì, ba chỉ nhận một con dâu là Niệm Ninh. Chuyện của Trương Thanh Trà ba biết, nhưng ba hi vọng con có thể phân rõ. Con đối với cô ta rốt cuộc là biết ơn, hay là thật sự yêu cô ta.” Lời của ông Nhạc nói một cách sắc bén. Trong khoảng thời gian này, Nhạc Cận Ninh thực sự đã suy nghĩ về vấn đề này khi anh ở một mình. Anh không muốn để cho Niệm Ninh rời đi, cho dù không cần biết là kéo dài hay bằng cách nào khác. Chỉ cần có thể tạm thời giữ cô lại, cũng không có quan hệ. Mặt khác, anh lại rất mâu thuẫn. Năm đó Trương Thanh Trà bất chấp nguy hiểm tánh mạng kéo anh trở về từ cõi chết, ân cứu mạng đã khắc sâu trong lòng của anh. Anh thật thích Trương Thanh Trà, người đã cứu anh ba năm trước. Nhưng cá và bàn chân gấu đã định sẵn không thể có cả hai. Niệm Ninh nhìn thấy bầu không khí trong phòng rơi vào trầm mặc, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Gương mặt của ông Nhạc vốn dần dần khá hơn lại tối sâm xuống. Một lúc lâu sau, Nhạc Cận Ninh mới nhàn nhạt mở miệng: “Con hiểu rồi, ba.” Ông Nhạc khá hài lòng với biểu hiện của Nhạc Cận Ninh, ông hơi gật đầu một cái: “Tốt nhất con nên biết, bây giờ Niệm Ninh đã có thai. Con không chăm sóc nó chu đáo, mà chạy loanh quanh suốt cả ngày. Nếu như con có chuyện gì phải làm thì con giao cho lão già này đi làm đi. Nếu bởi vì sơ sót của con mà làm cho Niệm Ninh có chuyện không hay xảy ra, con xem ba làm thế nào xử lý con.” Nhạc Cận Ninh gật đầu một cái, chẳng qua là sắc mặt không tốt lắm. Niệm Ninh thấy không khí căng thẳng như vậy, mọi chuyện cũng bởi vì cô mà ra. Cô chỉ có thể đứng lên, nói: “Ba, một mình con có thể làm được. Nhạc Cận Ninh cũng thường xuyên đến thăm con, ba cũng không cần lo cho con. Ngược lại, bây giờ ba cũng nên an hưởng lúc tuổi già. Chuyện của công †y thì Nhạc Cận Ninh có thể một mình làm mọi việc cho công ty.” Nghe được Niệm Ninh nói, vẻ mặt của ông Nhạc lúc này mới hòa hoãn xuống: “Không sợ việc lớn chỉ sợ điều xảy ra bất ngờ. Nếu Nhạc Cận Ninh hiểu chuyện như con vậy, để cha bớt lo lắng thì tốt rồi.”