Chương 467 Niệm Ninh nhẹ nhàng nở một nụ cười, cô cùng Nhạc Cận Ninh ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm cùng ông Nhạc. Cho đến lúc mặt trời sắp xuống núi, ông Nhạc mới lưu luyến cho hai người bọn họ ra về: “Được rồi, được rồi, hôm nay con đến đây trò chuyện cùng ba lâu rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, con và Cận Ninh nên về sớm nghỉ ngơi một chút đi, hôm nào đó ba sẽ đến thăm con.” Niệm Ninh nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm nữa. Bây giờ cô đang mang thai, sức lực cũng không còn được như lúc trước, ngồi nói chuyện một ngày cũng làm cô cảm thấy có chút mệt mỏi nên cô cũng không từ chối: “Vâng thưa ba, con xin phép về trước, ba chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho con.” Ông Nhạc cười ha hả nhìn bọn họ lên xe rời đi, lúc này mới quay người đi vào bên trong. Niệm Ninh nhìn qua cửa kính xe thấy ông Nhạc đã đi vào nhà thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhốm. Cô đưa tay lên trên gáy nhẹ nhàng thư giãn một chút. “Chuyện của Trương Thanh Trà là em nói cho ba tôi phải không?” Lúc Niệm Ninh đang xoay xoay bả vai, bỗng nhiên Nhạc Cận Ninh đang ngồi bên cô mở miệng nói. Niệm Ninh nghe Nhạc Cận Ninh nói vậy thì không kịp phản ứng, cô hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt của Nhạc Cận Ninh không thay đổi nói: “Không có ý gì cả, chỉ là muốn hỏi em một chút, đang yên đang lành thì tự nhiên đi đến nhà cũ làm gì, lại còn để cho ba gọi anh đến đó?” Bỗng nhiên Niệm Ninh bật cười, ban nãy cô nhìn thấy Cận Ninh ở trong nhà cũ bày ra một bộ dáng suy nghĩ sâu xa còn tưởng anh đã nghĩ ra. Nhưng mà hiện tại thì có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều rồi. “Việc hôm nay tôi muốn đến nhà cũ thì ngày hôm qua đã nói với chú Vương, còn trước khi đi tôi có nhắc chú Vương là không cần nói cho anh biết. Về phần chuyện của Trương Thanh Trà, Nhạc Cận Ninh, tôi cũng không có rảnh rõi như trong suy nghĩ của anh đâu, cũng không có hơi sức đâu mà nhiều chuyện như vậy.” Đối với lời nói của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh cảm thấy không vui một chút nào. Nhìn quan hệ của cô và Nhạc Cận Ninh, sau nửa tháng nữa có lẽ cô nhất định phải đi rồi. Vừa nghĩ đến, cuối cùng cô cũng chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của Nhạc Cận Ninh, trong lòng cô bỗng cảm thấy chút gì đó bi thương. Nhạc Cận Ninh không nói nữa, Niệm Ninh cũng lặng thinh không nói gì. Mãi cho đến khi trở lại biệt thự thì Niệm Ninh mới mở miệng: “Trong khoảng thời gian này anh cũng không cần ngày nào cũng trở về biệt thự, anh muốn đi đâu thì cứ đi đi, ba ở bên kia đã có tôi lo rồi, anh không muốn gặp tôi , cũng không có vấn đề gì, bây giờ tôi cũng không muốn nhìn thấy anh.” Gô nói xong liền trực tiếp quay đầu đi lên lầu hai. Nhạc Cận Ninh vừa muốn mở miệng giải thích thì chỉ còn thấy bóng dáng của cô ở phía xa. Cuối cùng Nhạc Cận Ninh cũng chỉ đành thở dài một tiếng. Lúc nãy trợ lý của ba anh gọi cho anh, bảo anh lập tức quay về cũng không nói với anh là Niệm Ninh đã ở đó rồi. Anh nghĩ Niệm Ninh muốn mượn lời của ba mình gọi anh đến để gặp anh, cô không gọi điện thoại cho anh bởi vì không muốn bị mất mặt. Thế nên cả buổi chiều, dù không thể hiện ra mặt nhưng nghĩ đến khả năng này trong lòng anh lại hơi cảm thấy vui vẻ. Điều này có thể chứng minh Niệm Ninh cũng không tuyệt tình giống vẻ bên ngoài của cô như vậy. Thế nhưng những lời cô nói ở trong xe lúc nấy chỉ sợ cô không thèm để anh ở trong lòng.