Chương 468 Nhạc Cận Ninh nhìn cầu thang trống rồng, trong lòng anh hỗn loạn cả lên. “Cậu chủ, tối nay cậu quay về công ty hay là ở lại biệt thự?” Chú Vương nhìn thấy Nhạc Cận Ninh đã trở về bèn đi lại hỏi thăm. Nhạc Cận Ninh nhìn đồng hồ, lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra lúc nấy liền nói: “Ở nhà đi, nhưng mà chú Vương, chú dọn cho tôi một phòng khách, tối nay tôi sẽ ở đó.” Anh thấy tâm trạng của Niệm Ninh lúc này thì cho dù anh có vào phòng ngủ thì cô cũng sẽ đi ra ngoài. Nghĩ đến vẻ mặt mệt mỏi của Niệm Ninh, anh ngay lập tức đi đến phòng khách nghỉ ngơi, không muốn gây thêm áp lực gì cho cô nữa. Chú Vương biết cậu chủ cùng cô chủ có xích mích còn chưa giảng hòa nên cũng không nhiều lời, ông bước đi bảo người làm dọn dẹp cho cậu chủ một phòng khách. Đêm nay, Niệm Ninh ngủ không ngon giấc, cứ mơ mơ màng màng lúc tỉnh lúc mơ. Mỗi lần cô mở mắt ra đều cách nhau nửa tiếng hoặc gần một tiếng. Đến khi cô thức dậy rời giường vào buổi sáng hôm sau cũng muộn hơn so với mọi khi nửa tiếng đồng hồ. Niệm Ninh rửa mặt, sau đó mặc áo ngủ đi xuống lầu. “Chú Vương, sáng nay ăn gì vậy?” Thật hiếm khi buổi sáng cô có chút thèm ăn như vậy, cô muốn ăn chút gì đó. Nhưng cô vừa bước xuống lầu liên thấy Nhạc Cận Ninh đã ngồi ở bàn ăn. Mới sáng sớm sao anh ta lại ở đây? Không lẽ tối qua anh ta không về công ty hay đến trại an dưỡng nói chuyện cùng Trương Thanh Trà hay sao? Những câu hỏi đó chạy ngang qua đầu của Niệm Ninh một lần, mặc dù cô cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không mở miệng hỏi. Cô bình tĩnh đi đến phía đối diện bàn ăn, nhìn thấy bữa sáng có vẻ nhiều hơn mọi khi một chút. Chú Vương nhìn qua Nhạc Cận Ninh thấy gương mặt hắn không có biểu tình gì, nghĩ đến tâm trạng của anh thì cũng chỉ có thể nói: “Cô chủ, hôm nay bữa sáng có thêm mấy món ăn nhẹ, không biết là có hợp với sở thích của cô chủ hay không. Nếu như không hợp thì tôi sẽ bảo người làm nấu lại món khác cho cô chủ.” Niệm Ninh nhìn mấy món ăn trên bàn, bên cạnh còn có hai ba món khác nên lắc đầu: “Không cần đâu, như thế này là được rồi, chú Vương cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi đâu.” Chú Vương lại nhìn Nhạc Cận Ninh, trong lòng cũng muốn cho hai vợ chồng bọn họ có không gian riêng vì thế bảo tất cả người làm cùng đi ra ngoài. Niệm Ninh không thèm nhìn Nhạc Cận Ninh lấy một cái, tự lấy cho mình một tô cháo xương hầm để ăn. Cô chăm chú ăn thức ăn trong bát của chính mình, cũng không để ý thấy Nhạc Cận Ninh đang nhìn từng động †ác của cô, ánh mắt đen bóng nhìn cô đầy vẻ mong chờ. Anh đợi cô đánh giá bữa sáng hôm nay như thế nào. Thế nhưng, Niệm Ninh vân không ngước đầu lên nhìn anh lấy một cái, Nhạc Cận Ninh bỗng cảm thấy trong lòng có chút buồn. “Em ăn cơm xong sẽ làm gì?” Cuối cùng anh không nhịn được nữa bèn mở miệng hỏi.