Chương 476 “Chỉ cảm thấy mọi thứ đều thay đổi mà thôi, không có gì đâu.” Trương Thanh Trà nhìn qua tô gà kho nước dừa trên bàn, ngẫm nghĩ một hồi thì cầm đũa lên ăn. “Em còn chưa ăn cơm sao?” Trần Thành Niệm thấy đồ ăn đã nguội thì lập †ức gọi người đến mua đồ ăn khác mang vào đây, thế nhưng Trương Thanh Trà lại ngăn anh ta lại. Lúc này Trương Thanh Trà chỉ lắc đầu: “Không phải, đây là phần ăn em cố ý để dành cho Nhạc Cận Ninh đấy, anh ấy vừa rời khỏi cách đây không lâu. Trước kia anh ấy thích món này lắm, bây giờ hình như không còn thích nữa.” “Gà kho nước dừa à?” Trân Thành Niệm ngạc nhiên hỏi. “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Trương Thanh Trà không hiểu vì sao anh ta lại kinh ngạc đến như vậy. Trần Thành Niệm lắc lắc đầu: “Không có gì, anh không ngờ Nhạc Cận Ninh lại thích mấy món này đó. Anh nhớ gần đây cậu ấy thích đồ ăn cay.” Trương Thanh Trà nghỉ ngờ hỏi lại: “Đồ cay sao?” Cô nhớ rõ trước kia Nhạc Cận Ninh không ăn đồ cay dù chỉ một chút cơ mà. Trần Thành Niệm lại gật đầu: “Đúng vậy.” Nhạc Cận Ninh vốn dĩ không thích ăn cay, thế nhưng cũng không phải không thể ăn, chỉ là anh không thích ăn đồ ăn cay nồng như vậy thôi, hiện tại thì khẩu vị đã thay đổi rồi… Tuy rằng khẩu vị của một người thay đổi là chuyện bình thường, nhưng đối với giác quan thứ sáu của phụ nữ, Trương Thanh Trà lại cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Niệm Ninh. “Em sao vậy?” Trần Thành Niệm thấy sắc mặt của Trương Thanh Trà không được tốt lắm, anh lập tức lo lắng mà hỏi. “Em không sao hết, chỉ là không biết phải ở trong đây đến bao giờ nữa.” Trương Thanh Trà lo lắng nói. Trần Thành Niệm đã từng hứa nhất định sẽ bảo vệ Trương Thanh Trà thật tốt, anh sẽ không làm cô chịu bất cứ tổn thương nào. Lúc này anh thấy bộ dạng buồn bã của cô thì lập tức đi đến võ vai cô an ủi: “Em không cần phải như vậy, em muốn cái gì thì nói cho anh biết, anh sẽ giúp em, anh sẽ luôn đứng về phía em mà” Trương Thanh Trà như có thêm hi vọng, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Trần Thành Niệm mà nói: “Anh… Thật sự sẽ luôn đứng về phía em sao?” “Đúng vậy.” Trần Thành Niệm nghiêm túc gật đầu rồi nói: “Cho nên, bây giờ có phải em nên nói cho anh biết lí do khiến em không vui như vậy hay không?” Trương Thanh Trà thấy anh như vậy, cô ta lập tức giả bộ do dự, có điều cô cũng không im lặng như trước nữa mà nói ấp a ấp úng: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là lúc nấy em có hỏi Nhạc Cận Ninh sau này sẽ làm gì, anh ấy cũng không nói gì cả. Em không muốn làm phiền đến anh ấy cho nên em cũng không hỏi nhiều, em chỉ muốn biết bây giờ quan hệ của anh ấy và Niệm Ninh ra sao thôi. Nếu bọn họ vẫn dính chặt với nhau như vậy, không ai có thể tách rời thì em cảm thấy bản thân mình dù có cố gắng đeo bám Nhạc Cận Ninh thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Trương Thanh Trà vừa nói vừa thể hiện ra vẻ mặt khổ sở, lát sau, mắt của cô ta cũng đỏ lên. “Em đừng khổ sở như vậy nữa, chuyện này rất đơn giản, em chỉ cần giao cho anh là được.” Trần Thành Niệm thấy Trương Thanh Trà sắp khóc đến nơi thì lập tức đau lòng an ủi cô.