Chương 477 “Thật sao?” Hai mắt của Trương Thanh Trà sáng lên, cô muốn nghe anh nói những lời này nhất. Trần Thành Niệm nói: “Tất nhiên là thật rồi, từ trước đến nay anh đã lừa gạt em bao giờ chưa?” Trương Thanh Trà gật gật đầu: “Em biết mà, từ trước đến nay anh chưa gạt em bao giờ.” Cô ta ngâm nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nhưng mà….Anh có thấy em rất xấu xa hay không? Trước đây em cố tình lừa gạt cô Niệm đến viện điều dưỡng, còn nhờ anh giúp một tay nữa…” “Em không có xấu xa, chẳng qua em chỉ muốn giành lấy những thứ nên thuộc về em mà thôi. Cho nên em không cần cảm thấy áy náy gì cả, nếu em cảm thấy chuyện gì khó khăn, em cứ để anh làm là được.” Trần Thành Niệm nghe Trương Thanh Trà nói như vậy xong, anh vẫn cảm thấy cô rất hiền lành lại lương thiện. Cho dù chuyện này cần có người áy áy thì nhất định người đó chỉ có thể là Niệm Ninh. Trương Thanh Trà nghe Trần Thành Niệm nói vậy thì cảm thấy vui vẻ trong lòng. Có điều cô vẫn cảm thấy hơi áy náy một chút, bởi vì cô biết tình cảm của anh dành cho cô. Đáng tiếc cô chỉ thích mỗi Nhạc Cận Ninh, cho nên đời này cô chỉ có thể phụ lòng Trần Thành Niệm mà thôi. Thế nhưng cô vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh, cho nên cô không thể tránh né anh được, ngược lại cô càng muốn đến gần anh hơn để anh có thể ra tay giúp đỡ cô. Đợi sau khi cô và Nhạc Cận Ninh đến được với nhau, cô nhất định sẽ dùng cách khác bù đắp cho anh. Trương Thanh Trà nghĩ vậy thì cảm giác tội lỗi trong lòng hoàn toàn biến mất, cô giả bộ cảm động mà nói: “Trần Thành Niệm, cảm ơn anh, bây giờ cũng chỉ có anh mới giúp được em thôi.” Trần Thành Niệm chỉ cười khổ một cái: “Giữa chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn. Em yên tâm, anh sẽ hỏi Nhạc Cận Ninh về vấn đề mà em muốn biết, sau đó sẽ nói lại cho em nghe.” Trần Thành Niệm biết cô lợi dụng anh, nhưng mà anh lại tình nguyện sa vào bây của cô, cũng nguyện ý giúp đỡ cô. Trương Thanh Trà nghe được câu trả lời mà mình muốn thì cô trở nên vui vẻ hơn, có điều cô cũng có chút băn khoăn nhỏ nên nói: “Vậy thì tốt rồi, chẳng qua…Anh cũng đừng nói với anh ấy là em muốn hỏi, em…” Trần Thành Niệm cũng biết Trương Thanh Trà không muốn để Nhạc Cận Ninh nghi ngờ nên anh nói: “Anh biết em muốn gì mà, yên tâm đi, anh sẽ không nói là em muốn hỏi cậu ấy đâu.” “Thành Niệm, anh thật tốt.” Trương Thanh Trà nắm chặt tay của Trân Thành Niệm mà nói một cách biết ơn: “Nếu không có anh giúp em, em thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ. Hơn nữa lúc em hôn mê, anh lại luôn ở cạnh bên cổ Niệm em, em đều biết hết. Nếu anh không nói những lời đó, có thể bây giờ em vẫn còn chưa tỉnh lại đâu.” Lúc này ánh mắt của Trần Thành Niệm chỉ tập trung vào việc anh được cô năm tay, vì vậy lỗ tai của anh đột nhiên đỏ ửng lên. Hai người nói chuyện thêm một chút thì Trương Thanh Trà lại gọi thêm một phần cơm trưa nữa, sau đó cô cùng dùng bữa với Trần Thành Niệm. Lát sau, y tá đi vào nhắc nhở việc người bệnh cần phải chú ý nghỉ ngơi, Trần Thành Niệm sợ làm ảnh hưởng đến Trương Thanh Trà, cho nên dù anh luyến tiếc phải rời khỏi nhưng anh vẫn phải trở về. Anh chỉ dặn dò Trương Thanh Trà phải cố gắng dưỡng bệnh thật tốt, những việc cô muốn làm thì chỉ cân giao cho anh là được, nói xong thì anh cũng xoay người rời khỏi phòng. Trương Thanh Trà thấy Trân Thành Niệm đã đi xa, lúc này sự cảm kích và áy náy trong lòng cô cũng biến mất không để lại dấu vết. Đôi khi Trần Thành Niệm là sự lựa chọn không tệ của cô, ít nhất anh còn có thể giúp cô một tay. Cô chỉ cần cho anh một chút ngọt ngào thì anh sẽ không để ý đến bất cứ chuyện gì khác, một lòng chỉ muốn cô vui vẻ.