Chương 502 “Sao cậu lại đến đây?” Nhạc Cận Ninh mới vừa dậy thì nghe chú Vương nói Triệu Khang đến. Triệu Khang nói: “Tổng giám đốc, đây là văn kiện vừa được chuyển từ nước ngoài đến, tôi đã gửi một phần qua mail của anh, nhưng thấy lâu quá anh không trả lời nên tôi tới đây luôn.” Nhạc Cận Ninh đọc văn kiện mà cậu ta mang đến, sắc mặt tức khắc trở nên vô cùng khó coi: ‘Sao lại xảy ra chuyện này? Lúc trước nhóm hàng này cũng đâu có vấn đề khi hải quan kiểm tra đâu, tại sao chỉ có nhóm hàng này bị giữ lại?” Triệu Khang cũng lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, lúc tới tôi đã liên lạc với bên hải quan nhưng vấn không được.” Nhạc Cận Ninh trả lại văn kiện cho Triệu Khang: “Cậu lên xe chờ tôi trước, †ôi sẽ qua ngay.” Triệu Khang gật đầu rồi xoay người rời khỏi biệt thự. Nhạc Cận Ninh rửa mặt qua loa rồi lên xe đến công ty ngay, khi Niệm Ninh tỉnh giấc, Nhạc Cận Ninh đã không còn ở trong biệt thự. Cùng lúc đó, Trương Thanh Trà cũng mới vừa gọi một cú điện thoại: “Thành Niệm, là em đâu, anh có đang bận gì không?” “Cũng không có gì, nếu anh có thời gian thì có thể tới viện điều dưỡng không ạ?” “Em không sao cả, chỉ là thấy hơi buồn tẻ thôi.” “Được, vậy em chờ anh.” Sau khi cúp máy, sắc mặt Trương Thanh Trà tức khắc trở nên tối tăm, cảnh tượng ở tầng dưới viện điều dưỡng luôn quanh quẩn trong đầu cô, không chịu đi. Lúc trước cô ta gọi cho Nhạc Cận Ninh, anh nói là có việc bận, nhưng thực chất anh đang ở bên Niệm Ninh. Trước đó Trần Thành Niệm đã chính miệng nói với côta rằng Nhạc Cận Ninh đang chiến tranh lạnh với cô ả thếthân; đó, chắc chắn tin tức này không sai, huống gì còn là do Nhạc Cận Ninh chính miệng nói. Nhưng mà, rốt cuộc Niệm Ninh đó đã bỏ bùa mê gì mà đã khiến Nhạc Cận Ninh làm hòa lại với cô ả chỉ trong vòng chưa đến một ngày vậy? Ban đầu, Trương Thanh Trà cho rằng mình có thể chậm rãi mà đi, dù sao Nhạc Cận Ninh không thể nào bị thế thân đó cướp đi nên chậm một chút cũng không mất gì. Nhưng bây giờ xem ra đã thành đêm dài lắm mộng, cô ta phải tốc chiến tốc thắng mới được. Vừa gọi không bao lâu, Trân Thành Niệm đã tới đây “Sao hôm nay em lại gọi anh tới vậy?” Được Trương Thanh Trà gọi đến, còn nói là muốn anh tới chơi với cô ta, trong lòng anh rất vui vẻ. Trương Thanh Trà khẽ mỉm cười nói: “Không có chuyện gì thì không thể gọi anh tới chơi với em sao? Hay anh bận gì sao?” Trần Thành Niệm lắc đầu phủ định lời ‘ của cô ta: “Không bận, chỉ là nhìn sắc mặt em, có vẻ em đang không vui lắm nhỉ?” Tâm trạng của Trương Thanh Trà viết hết ra trên mặt, anh quen biết cô lâu như vậy, vừa nhìn đã nhận ra. Cô ta không vui vẻ, đương nhiên chỉ vì chuyện có liên quan đến Nhạc Cận Ninh thôi. “Cũng vậy, hay là anh đi dạo với em nhé? Thời tiết mấy ngày nay khá đẹp đó.” Trương Thanh Trà nói. Trân Thành Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp: “Đi thôi.” Trương Thanh Trà dẫn Trần Thành Niệm đến chỗ ngày đó gặp phải Nhạc Cận Ninh, chỉ vào một nơi trong vườn hoa, nói: ‘Anh xem, là chỗ đó.” Nhưng khi Trần Thành Niệm nhìn theo hướng cô ta chỉ thì lại không thấy gì cả.