Chương 503 Anh khó hiểu hỏi: ‘Em muốn anh nhìn gì vậy?” Trương Thanh Trà nói hết chuyện ngày đó cho Trần Thành Niệm: “Anh nói xem, có phải anh ấy không thích em không? Dù sao thì sức mạnh của thời gian rất đáng sợ, dù tình cảm có sâu sắc bao nhiêu, thì qua một thời gian dài, nó cũng sẽ bị hòa tan.” Lúc nói, vẻ mặt cô ta trông vô cùng mất mát. Trần Thành Niệm nghe cô ta kể, cũng cảm thấy hơi không thể tưởng tượng nổi như cô ta: “Em nói thật à?” “Anh ấy nói em chẳng qua chỉ là một người bạn ngay trước mặt cô Niệm, dù em biết anh ấy không muốn k1ch thích bà nội của cô Niệm nên mới cố ý nói như vậy, nhưng trong lòng anh ấy thật sự không nghĩ tới việc liệu em có vì quá đau lòng mà bệnh tình cứ tái phát sao?” Trương Thanh Trà cúi đầu, lẩm bẩm nói, như thể cô ta là một đứa trẻ mắc sai lầm. Trần Thành Niệm vươn tay nhẹ nhàng vuốt trán Trương Thanh Trà, an ủi nói: “Em cứ tin anh, đây chỉ là nhất thời thôi, qua một khoảng thời gian nữa, nhất định cậu ta sẽ hiểu được trong lòng cậu †a chỉ có một mình em thôi.” Nếu như là trước đây, chắc chắn tâm trạng của Trương Thanh Trà sẽ tốt hơn rất nhiều khi nghe vậy, nhưng… Giờ thì có nói kiểu gì Trương Thanh Trà cũng không tin: “Vậy nói cách khác, qua một thời gian nữa cũng có thể anh ấy sẽ nhận ra ngườ mình yêu thật sự chính là cô Niệm đó mà không phải em, có phải không?” Cô ta chỉ nói một câu mà Trần Thành Niệm lại không biết nên đáp thế nào. Thật lâu sau, Trương Thanh Trà mới ung dung lên tiếng: “Thành Niệm, anh là người bạn tốt nhất đối với em, anh cũng là người hiểu Cận Ninh nhất, anh có thể nói cho em có cách nào để giữ anh ấy lại giúp em không, em thật sự không muốn chia tay với anh ấy.” Thấy cô đáng thương tội nghiệp, như thể sẽ bật khóc bất cứ lúc nào như vậy, Trân Thành Niệm nhất thời không biết nên làm sao, đành nói: “Để anh suy nghĩ chút.” Người anh hiểu, là Nhạc Cận Ninh còn yêu Trương Thanh Trà sâu đậm của hai năm về trước. Nhạc Cận Ninh của hôm nay, e rằng ngay cả anh cũng cảm giác có đôi phần xa lạ. Trần Thành Niệm ngồi trong viện điều dưỡng với Trương Thanh Trà thật lâu, mãi cho đến lúc mặt trời lặn, anh mới chuẩn bị ra về: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác anh lại đến thăm em, còn chuyện sáng nay em nói, anh vẫn chưa nghĩ ra cách gì hay, nhưng anh tin rằng em có một vị trí trong lòng Cận Ninh, sẽ có một ngày cậu ta hiểu thôi.” Anh chưa kịp nghĩ ra biện pháp gì, chỉ đành nói vài lời để an ủi Trương Thanh Trà. Trương Thanh Trà gật đầu, thấy Trần Thành Niệm đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt của cô ta lập tức mất dạng. Cô ta còn tưởng rằng Trần Thành Niệm sẽ nghĩ ra được vài biện pháp để giúp đỡ cô ta… Quả nhiên đàn ông đều không đáng tin, tốt nhất cô ta nên tự nghĩ cách thì hơn. Nhưng có một câu Trần Thành Niệm nói không sai, nhất định cô có một vị trí trong lòng Nhạc Cận Ninh. Chẳng qua bây giờ còn thiếu một cơ hội để khiến Nhạc Cận Ninh nhận ra, rốt cuộc sâu trong trái tim anh, cô quan trọng với anh thế nào. Chỉ cần tìm được cơ hội này, cô ta tin rằng Nhạc Cận Ninh nhất định sẽ trở lại bên cô ta. Nhạc Cận Ninh là một người đàn ông có trách nhiệm, vì Niệm Ninh đã mang thai con của anh nên anh mới thực hiện trách nhiệm một người chồng với Niệm Ninh, mà cô ta thì đã cứu mạng anh, anh cũng phải chịu trách nhiệm với cô ta. Nếu để anh có một sự áy náy vô cùng lớn với cô ta, chỉ cần sự áy náy đó lớn hơn cả trách nhiệm… Như vậy thì, chắc chắn Nhạc Cận Ninh sẽ hạ quyết tâm rời khỏi Niệm Ninh.