Sau khi Dĩ Du vào phòng, Mặc Thiên thu lại dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững vắt chéo hai chân ngã người ra sau ghế, vớ đại tờ báo bên cạnh lên xem. Khí thế ngút trời đó khiến cho những người xung quanh cảm thấy khó thở, cúi đầu không dám lên tiếng.
Nửa tiếng trôi qua, tấm rèm cuối cùng cũng vén lên, đôi giày màu kem tinh xảo, chiếc váy cúp ngực màu trắng không bọc nỗi dáng người xinh đẹp, đôi chân mượt mà lấp ló lúc ẩn lúc hiện sau tà váy, bộ ngực đầy đặn, chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh mảnh mai. Mái tóc giờ đã được búi lên cao kết hợp với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, không diêm dúa cũng không lố lăn, mà thay vào đó là sự trẻ trung, xinh đẹp của tuổi .
Mặc Thiên có chút không kiềm được mình, hắn đơ người mất mấy giây trước sự xuất hiện của cô. Kì thật, hắn biết cô đẹp. Nhưng không ngờ lại đẹp đến thế.
- "Khụ, khụ...Tôi nói này Thiên, cậu không phải lại chê thành quả của tôi đấy chứ?" Eric cười cười lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh kì lạ này. Tên này cũng đừng quá lộ liễu vậy chứ?
Mặc Thiên lấy lại tinh thần, hắn thế mà lại sững sốt. Nhìn lại người con gái trước mặt, hai bên mặt đã là một phiếm hồng. Không hiểu sao, hắn thấy trái tim như mềm mại hẳn.
Bước đến gần Dĩ Du, chỉnh lại lọng tóc còn vương trên trán, hắn có thể cảm nhận được nhịp tim của cô đang đập loạn. Cô nhóc này, còn biết ngại ngùng? Đúng là hiếm thấy a!
- "Rất đẹp."
Hai chữ trầm thấp phát ra từ miệng hắn là cô bàng hoàng, mặt đỏ lại càng đỏ hơn, hắn khen cô phải không? Tim bất giác đạp nhanh hơn bình thường, Dĩ Du tự nhủ trong lòng "Có lẻ cô bị bệnh rồi, chắc chắn là vậy rồi."
Xe dừng trước khách sạn Rose, một sản phẩm kinh doanh hàng đầu trong nước. Nổi tiếng không chỉ vì sự xa hoa mà còn vì chất lượng mà nó mang lại, không những thế, cô nghe nói chủ nhân của nơi này thật không hề đơn giản.
Dĩ Du lúc này không hề biết, mãi đến một thời gian sau cô mới phát hiện ra người nắm giữ cơ đồ này chính là người đàn ông cầm thú của mình.
Rất nhiều ánh nhìn đang hướng về chiếc xe sang trọng này, hẳn là người có địa vị rất lớn mới có thể đi con xe như thế, vả lại, nhìn cách mọi người ra chủ động mở cửa xe cũng đã ít gì phát giác ra được vị thế của nhân vật khổng lồ bên trong xe kia.
- "Quá là phô trương đi?" Dĩ Du được người đàn ông bên cạnh dìu xuống xe, không khỏi chậc lưỡi.
Mặc Thiên nhếch môi cười nhẹ, đỡ cho cô đứng vững rồi không nhanh không chậm nói: "Đợi đến đám cưới của chúng ta, chắc chắn sẽ cho em nhiều hơn thế này nữa."
Đồ điên! Dĩ Du trừng mắt nhìn hắn. Ai cưới hắn chứ? Cô cũng không bị khùng nha.
Bước vào trong, Dĩ Du không khỏi than thầm. Một đường từ cổng vào trong này chỉ có mấy bước nhưng cô lại thấy sao dài dữ dội. Ánh mắt gϊếŧ người của những cô gái cô đơn ngoài kia cứ phóng đến chỗ cô, ngưỡng mộ có, ganh tị có. Nếu như có người chết vì một cái nhìn, chắc cô bây giờ sẽ là "hồn phi phách tán a?"
Không riêng gì cô, Mặc Thiên cũng không tốt hơn phần nào. Những ánh mắt của đám đàn ông xung quanh cứ dán chặt vào người cô. Hắn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, bàn tay ôm hông cô bất giác xiết chặt. Cô là của hắn, đám đàn ông kia lấy quyền gì mà nhìn cô như thế? Tự nhiên lại vác cô đến đây làm chi?
Dĩ Du để ý, có rất nhiều người tới chào hỏi, bắt chuyện, nhưng anh chỉ gật nhẹ đầu rồi thôi. Nhiều người biết hắn không muốn tiếp chuyện nên đều tản đi hết.
- "Em đi kiếm chút gì ăn đợi tôi, lát tôi tìm em." Mặc Thiên xoa đầu cô nói nhỏ.
Thú thật là cô cũng cảm thấy đói, nên khi hắn nói thế, cô cười vui vẻ đi nuôi dưỡng cái bụng của mình. Thật nhiều đồ ăn a, cô đi qua rồi đi lại, gắp cái này rồi lại gắp cái kia, bộ dạng trông rất thích thú. Bỗng có người va vào mình từ phía sau, rồi sau đó là chất lỏng màu đỏ bị hắt lên người.
- "Á? Xin lỗi nha, ầy thiệt là, tôi thực sự không cố ý, tôi không thấy cô đứng đó à nha." Giọng nói chua chát mang theo tia trào phúng vang lên, ánh mắt miệt thị nhìn Dĩ Du.
Lau mới rượu còn ướt trên người, Dĩ Du mới kịp nhìn kĩ "con kì nhông" trước mặt mình. Nói kì nhông quả nhiên không sai, khuôn mặt như muốn đắp hết hộp phấn, bộ váy hở ngực được kéo trễ xuống, cảm thấy không đủ hở hay gì? Dĩ Du thầm khinh trong lòng.
- "Muốn gì?" Dứt khoát, ngắn gọn, cô không thích chơi trò đố chữ với ả ta.
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, thái độ không coi ai ra gì: "Rời khỏi Mặc Thiên, muốn bao nhiêu tiền?"
Cười nhạt trong lòng, Dĩ Du nâng nhẹ mí mắt, miệng cười nhưng nét cười lại không lọt vào trong mắt: "A? Cô là bạn gái anh ta hay vị hôn thê của anh ta? Hay...cô là vợ anh ta?" Không thèm đôi co cùng ả ta, cô xoay người bước đi.
Nhưng vừa đi được một bước liền bị một lực đạo phía sau xô ngã về trước, theo quán tính cô dơ tay tìm vật đỡ nhưng lại ngã nhào mang theo sự đổ vỡ của cái bàn để rượu, tiếng "xoảng xoảng" vang lên, sau đó là nước văng lên ướt muốn hết cả người, cô uất ức nắm chặt tay, vì cái gì? vì cái gì mà bản thân phải đến đây để rồi chật vật như thế này?
Có lẻ tiếng động quá lớn nên khá nhiều người vây lại gần đây. Mặc dù không ngẩng đầu dậy nhưng cô biết có rất nhiều người đang thích thú đứng đây xem kịch. Cô thủy chung nắm chặt hai tay, ngăn cho sự uất ức trỗi dậy.
- "Cô đang làm thứ gì?" Một giọng nói chứa đựng sự phẫn nộ vang lên. Mặc Thiên lúc nãy đang bàn chuyện làm ăn, cứ nghĩ cô gái nhỏ này đang tham ăn ở nơi nào đó, hắn từ xa nghe được tiếng đổ vỡ, bất an trong lòng dâng lên, chạy tới đây thì lại thấy cô trong bộ dáng chật vật thế này. Hắn biết, cô đang sợ. Tất cả mọi người ở đây có lẻ không để ý, nhưng hắn thấy rõ, hai vai cô đang run.
Chết tiệt! Người phụ nữ này hắn nắm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, hắn nâng niu không nỡ thương tổn cô. Đám người này lấy tư cách gì cư nhiên làm tổn thương cô ấy trước mặt hắn? Đôi mắt bừng bừng sát khí, hắn nhất định không bỏ qua.
Người phụ nữ kia thấy Mặc Thiên đi tới thì lòng vui như mở hội, nhưng ngoài mặt thì cúi đầu ủy khuất nói: "Mặc tổng, Bùi Trân rất sợ nha, cô ta lúc nãy còn đòi đánh người ta, may là người ta né kịp, chứ không là người nằm đó là em rồi." Nói xong còn không quên dựa vào người hắn, cố tính dùng bộ ngực đẫy đà cọ cọ cánh tay hắn. Ả ta giảo hoạt cười, nghĩ hắn đang tức giận vì Dĩ Du làm mất mặt mình.
Đúng vậy, cô gái này là Bùi Trân, con gái cưng của tập đoàn Bùi Thị, khá có tiếng trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng so với Thiên Phong thì còn kém xa. Ai cũng biết cô ta say đắm Mặc Thiên từ rất lâu rồi, nhưng Mặc tổng thì ngày cả một ánh mắt cũng không thèm cho ả.
Mặc Thiên đối với sự quyến rũ của cô ta không hề thấy hứng thú, liếc nhìn người phụ nữ đang nửa ngồi nửa nằm dưới đất giờ đã ngẩng đầu lên nhìn mình, đôi mắt ngấn lệ ấy làm hắn vô cùng bức rức. Đẩy mạnh Bùi Trân đang đeo bám cánh tay mình ra, hắn nâng chân bước lại, dịu dàng mà nhẹ nhàng ôm cô lên, để cô úp đầu vào ngực mình, cánh tay đằng sau không quên vỗ vỗ: "Tôi đòi lại công bằng cho em."
- "Đụng đến người phụ nữ của tôi? Bùi tiểu thư cũng phải coi mình có gánh được hậu quả sau đó hay không?" Âm thanh lạnh lẽo không nhiệt độ vang lên.
Anh ôm cô quay đầu, nhấc chân đi một đường ra xe : "A Hành, tôi muốn trong ngày mai phải nghe tin Bùi Thị sụp đổ."
Toàn thân Bùi Trân lạnh toát, không thể nào? Cô muốn đuổi theo hắn nhưng không kịp rồi, xe đã lăn bánh. Cô chỉ là thấy người con gái kia thân mật, nắm tay hắn ta, trong thâm tâm cảm thấy không cam lòng nên chỉ muốn dạy dỗ cô ta cho hả dạ. Không ngờ, không ngờ. Đến bây giờ cô mới biết bản thân vừa làm ra chuyện gì rồi. Nhưng, muộn rồi phải không?